Sở Phi Dương điên cuồng hôn đôi môi Quân Thư Ảnh, như thể hắn đang chìm sâu vào men say. Hắn gắt gao ôm chặt lấy y, để hai cùng nằm xuống mái nhà. Quân Thư Ảnh im lặng để mặc hắn ôm. Sở Phi Dương vừa hôn vừa thì thào lặp đi lặp lại tên Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương nói: “Ngươi làm bộ dáng thế này, như thể nếu xa rời ta ngươi sẽ lập tức chết đi vậy.”
Sở Phi Dương khẽ hôn lên mặt Quân Thư Ảnh, thấp giọng nói: “Ngươi nói đúng. Trên đời này không ai có thể làm cho ta cảm thấy đau đớn như vậy. Trước kia không có, sau này cũng không. Chỉ có ngươi, Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương ta sớm là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể tổn thương ta. Chỉ có ngươi, Quân Thư Ảnh, chỉ có ngươi có thể dễ dàng tổn thương ta. Chỉ cần một câu nói, một ánh mắt của ngươi, có thể khiến ta lên cõi thần tiên, cũng có thể khiến ta rơi xuống địa ngục.”
Quân Thư Ảnh cúi mặt, cảm nhận cằm Sở Phi Dương nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của mình. Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh vào sát hơn, để mặt y dựa vào ngực mình, bàn tay đặt sau lưng y dịu dàng vuốt ve.
“Ta tin, Sở Phi Dương.” Giọng nói nhẹ nhàng của Quân Thư Ảnh vang lên. “Ta tin ngươi thật sự tốt với ta. Cảm tạ.”
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẫm trong suốt như dòng nước, không chứa một tia tạp chất. Sở Phi Dương hơi sửng sốt. Dường như hắn đã sớm quen với một Quân Thư Ảnh lúc nào cũng đa nghi, luôn âm thầm tính kế, y đột nhiên trở nên dễ dàng thân cận như thế, hắn nhất thời không biết phải ứng đối như thế nào.
Nhưng Sở Phi Dương cũng chỉ bất ngờ trong giây lát, hắn lập tức mừng rỡ cúi đầu hôn lên đôi môi Quân Thư Ảnh, đầu lưỡi tham lam nhẹ nhàng tiến vào, ánh mắt không che lấp được ý cười. Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại để hắn tùy ý hôn.
Sở Phi Dương rời ra, quan sát gương mặt tinh tế của Quân Thư Ảnh. Mỗi một phần trên gương mặt y đều khiến hắn mê luyến, càng lúc… hắn càng trầm sâu, sớm đã vạn kiếp bất phục. Sở Phi Dương dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng mi dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hơi hé mở như đang chờ đợi nụ hôn của hắn.Sở Phi Dương chỉ cảm thấy dục hỏa dâng lên trong cơ thể, thiêu rụi lý trí cả hắn, dục hỏa càng lúc càng tăng, khó có thể chịu được. Hắn cúi đầu, tiếp tục nếm mùi vị đôi môi Quân Thư Ảnh.
Gió đêm lạnh dần, Sở Phi Dương vận nội lực sưởi ấm cho cả hai, tuy hắn biết rõ là không cần thiết lắm.
Hắn cứ thế ôm Quân Thư Ảnh thật lâu, vừa hôn khắp mặt y, vừa nhẹ nhàng gọi tên y. Hắn nắm tay Quân Thư Ảnh, đan mười ngón tay vào nhau, Quân Thư Ảnh cũng nắm lại thật chặt. Hắn tiến xuống hôn cổ y, y liền ngẩng lên để hắn hôn. Đối với một Quân Thư Ảnh như vậy, Sở Phi Dương thật không biết phải làm sao mới có thể khống chế cơn xao động trong lòng mình.
Bất tri bất giác trời đã tờ mờ sáng, sương đêm lạnh lẽo bám vào y phục cả hai.
“Ta xuống thôi.” Sở Phi Dương nói. Quân Thư Ảnh gật gật đầu đứng dậy. Sở Phi Dương cười khổ, cảm thấy trong lòng có chút mất mát khi y đột ngột rời đi.
Sợ phải gặp người dân nhiệt tình trong thôn, hai người lập tức thu dọn hành lý trở về. Khi trở lại biệt viện, họ nhìn thấy tiểu hài tử ở trong nôi đang hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Thân thể nho nhỏ nằm nghiêng, bộ dáng khi ngủ trông đáng yêu đến cực điểm. Cao Phóng thì không biết đã đi đâu mất.
Sở Phi Dương liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh, xoay người ôm tiểu hài tử trong nôi lên. Tiểu hài tử bị đánh thức, mở to đôi mắt đen láy, vừa nhìn thấy Sở Phi Dương liền nhếch môi phát ra vài âm tiết vô nghĩa, đôi tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt Sở Phi Dương, bắt lấy tóc hắn mà đùa nghịch.
Sở Phi Dương lau nước dãi chảy ra trên mặt tiểu hài tử, cười nói: “Tiểu tử thật ngoan.” Lại quay sang Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi không muốn ôm nó một chút sao?”
Quân Thư Ảnh tiến đến, tiểu hài tử hướng đôi mắt đen láy về phía y. Gương mặt y không chút thay đổi liếc nhìn tiểu hài tử, lãnh đạm nói: “Ta ghét nhất là tiểu hài tử.”
Sở Phi Dương vỗ vỗ tiểu hài tử trong tay, cười nói: “Ngươi ở trước mặt nó mà nói như vậy sẽ làm nó thương tâm đó. Đúng không Tiểu Thạch Đầu?”
Tiểu hài tử vỗ bàn tay nhỏ bé vào tay Sở Phi Dương, kêu lên vài tiếng vô nghĩa.
Sở Phi Dương bắt lấy bàn tay đang làm loạn của tiểu hài tử, liếc mắt sang Quân Thư Ảnh, trong mắt y dường như có một tia nhu hòa xẹt qua. Sở Phi Dương bất ngờ đưa tiểu hài tử vào lòng Quân Thư Ảnh, ôm cả y lẫn tiểu hài tử, ghé vào tai Quân Thư Ảnh, thấp giọng nói: “Nó không phải sự sỉ nhục của ngươi. Nó là máu thịt của ngươi. Quân Thư Ảnh, nó là hài tử của ta và ngươi.”
Quân Thư Ảnh quay đầu tránh. Lời nói của Sở Phi Dương khiến y đông cứng người, lại nhìn về phía tiểu hài tử đang nhu thuận nhìn mình.
“Nó là cốt nhục của người, không ai có thể có sự ràng buộc thân thiết với ngươi hơn nó. Ngươi muốn chính mình xa lánh nó sao?” Sở Phi Dương tiếp tục thấp giọng nói.
Quân Thư Ảnh nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng: “… Không.”
Sở Phi Dương bật cười nhẹ, Quân Thư Ảnh tránh khỏi vòng tay của hắn. Tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, không ồn không nháo, cắn cắn ngón tay, im lặng ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh. Rồi dường như cảm thấy mệt mỏi, tiểu hài tử há cái miệng có vài cái răng nanh mới nhú lên ngáp dài, nhắm mắt dựa vào ngực Quân Thư Ảnh.Quân Thư Ảnh sờ sờ gương mặt mềm mại của tiểu hài tử trong lòng, thấp giọng nói: “Nó mềm mại như vậy, chỉ sợ sờ một chút liền tan vỡ.”
Sở Phi Dương cười nói: “Vậy tốt nhất là ngươi cứ đợi đến khi nó tỉnh lại đi.” Nói xong liền cất bước rời đi. Quân Thư Ảnh nhìn hắn, nhíu mày suy nghĩ.