Dương Thư Mị Ảnh

Chương 75




Sở Phi Dương nhìn thấy người bên cạnh là Quân Thư Ảnh, hắn có chút kinh ngạc, nhưng sau lại lo lắng. Tín Bạch luôn muốn giết y, y lại không biết tự lượng sức mình, chọn ngay thời điểm này mà xông vào.

“Thật to gan, dám xen vào chuyện của Thanh Phong Kiếm Phái và Mai gia. Ngươi là ai?” Mai Thần Anh bị thân thủ cực nhanh của Quân Thư Ảnh dọa đến phát sợ, khi phục hồi tinh thần lại liền lên tiếng quát tháo. Tín Bạch cũng nhìn về phía Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương không hiểu ánh mắt của lão mang hàm ý gì, tuy vẫn quỳ nhưng hắn không ngừng cảnh giác đề phòng.Quân Thư Ảnh lạnh lùng liếc Mai Thần Anh một cái, khiến hắn co rúm cả người. Quân Thư Ảnh khinh thường không muốn cùng hắn nói chuyện, ném cây roi xuống đất, quay sang nói với Sở Phi Dương: “Ngươi thật đúng là một đồ đệ hiếu thuận a, chỉ cần sư phụ ngươi nói là để mặc cho người khác đánh, đại hiệp ngươi đầu óc bị choáng váng rồi à?”

Tín Bạch trầm thanh nói: “Vị công tử này, mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, Thanh Phong Kiếm Phái ta trừng trị nghịch đồ, không đến lượt ngoại nhân như ngươi nhúng tay vào.”

Sở Phi Dương vừa nghe cảm thấy kinh ngạc, rồi lại nhẹ nhàng thở ra, xem ra là do Tín Bạch không nhận ra Quân Thư Ảnh. Hiện giờ Quân Thư Ảnh tuấn tú tiêu sái, thân hình thon gầy, so với bộ dáng chật vật mập mạp tháng trước thật đúng là khác xa nhau.

Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Khi Sở Phi Dương vâng lời thì ngươi tự cao tự đại xem hắn như bảo bối, khi không vâng lời thì ngươi sợ hắn làm mắt mặt mà trừng phạt hắn như vậy. Ngươi thật xứng đáng làm sư phụ mà.”

Tín Bạch bị người khác nói như vậy, gương mặt già nua phút chốc trở nên âm trầm. Sở Phi Dương nghe y nói, cảm thấy dường như y có ý bảo vệ mình, giống như những lời nói khi họ ở Hồ gia trại, nhất thời hắn cảm thấy tâm tình hỗn loạn, không biết là loại tư vị gì. Nhưng khi hắn nhìn sang gương mặt âm trầm của Tín Bạch, biết là có chuyện không tốt liền nhíu mày quát: “Không được vô lễ. Mau hướng sư phụ ta bồi tội.”

Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: “Ngươi dám dùng loại khẩu khí này ra lệnh cho ta? Ngươi nghĩ rằng ta lo ngươi sống hay chết sao? Nếu ngươi bị đánh chết, sau này sao giúp ta khôi phục nội lực? Hay là ngươi muốn mượn chuyện này để kéo dài thời gian? Sở Phi Dương, ngươi chớ giở thủ đoạn trước mặt ta.”

Sở Phi Dương lửa giận dâng lên. Hắn luôn nhiệt tình vì y, lại bị y nghi đông nghi tây. Sở Phi Dương lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi lập tức hướng sư phụ ta bồi tội!”

“Lão già giả nhân giả nghĩa này, ta chỉ sợ hắn không tha thứ nổi.” Quân Thư Ảnh khinh thường nói.

“Ngươi…” Sở Phi Dương tức giận đứng dậy. Không đợi hắn nói tiếp, Tín Bạch đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”

Sở Phi Dương áy náy nhìn về phía Tín Bạch, nói: “Sư phụ.”

“Đủ rồi, các ngươi cút ra ngoài hết cho ta.” Tín Bạch xoa xoa đôi mày, thấp giọng nói.

“Sư phụ…”

“Cút ngay! Cút!” Tín Bạch ném chén trà trên bàn, giận dữ hét.

Sở Phi Dương lòng đầy hối lỗi quỳ xuống lạy, rồi đứng dậy rời đi. Quân Thư Ảnh cũng nhàn nhàn theo sát phía sau.

Sở Phi Dương ra khỏi tửu lâu liền đi thẳng về biệt viện. Quân Thư Ảnh im lặng theo sát phía sau, hai người trên đường đi không nói tiếng nào. Đến một chỗ vắng vẻ bên bờ hồ, Sở Phi Dương cuối cùng không nhịn được, tức giận nói với Quân Thư Ảnh: “Ta vẫn chưa thanh toán chuyện ngươi lần trước ám toán sư phụ ta, lần này lại nói những lời ác ý như vậy. Sau này ngươi còn dám vô lễ với sư phụ ta, ta tuyệt không tha cho ngươi.”Quân Thư Ảnh hừ lạnh, quay mặt sang chỗ khác, không buồn lên tiếng. Sở Phi Dương càng thêm giận, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nghĩ ta đã đáp ứng sẽ giúp ngươi hồi phục công lực mà có thể làm theo ý mình. Ngươi còn vô lễ như thế với sư phụ ta, hay muốn ám toán sư phụ ta, Sở Phi Dương ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi.”

Lời nói này chạm vào điều Quân Thư Ảnh đang lo sợ, ánh mắt của y dao động, nhướng mày nhìn Sở Phi Dương, cả giận nói: “Ta bất quá không quen nhìn tên ngu ngốc Mai Thần Anh dám diễu võ dương oai trước mặt ngươi. Nếu ngươi không thích, lần sau ta tuyệt đối không lên tiếng.”

Sở Phi Dương nghe y nói vậy, mặc dù biết y chỉ vì lợi dụng mình mới chịu nhẫn nhịn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, bao nhiêu bất mãn cùng oán giận, chỉ cần một câu nói này của y, lập tức tan thành mây khói.

Hắn thở dài, xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Trở về đi.” Quân Thư Ảnh gật gật đầu, đi bên cạnh hắn. Dọc đường cả hai đều im lặng chìm trong tâm tư của riêng mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phi Dương đem một thùng nước ấm thật lớn đến phòng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Sở Phi Dương nói: “Nội lực của người là chí âm, mang tính hàn. Nếu ta đả thông kinh mạch cho ngươi, phải giúp ngươi dung hợp nội dung tán loạn trong cơ thể, nhất định sẽ khiến hàn khí đột ngột xâm nhập vào cơ thể, khó có thể chịu được. Nếu ngươi vào trong thùng nước ấm này thì khi ta giúp ngươi vận nội công ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Quân Thư Ảnh nghe theo lời Sở Thư Dương, nửa thân trên xích lõa tiến vào thùng nước. Sở Phi Dương đến phía sau y, vén mái tóc dài của y ra trước ngực. Hắn đặt tay lên lưng y, thấp giọng nói: “Bắt đầu.”

Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu từ tay Sở Phi Dương chậm rãi chảy vào trong cơ thể, ôn nhu lan ra tứ chi, cả người y thư sướng như được những sợi bông ấm áp mềm mại bao bọc. Không bao lâu dòng ngoại lực kia bỗng trở nên mạnh mẽ, cường ngạnh đánh sâu vào kinh mạch bị bế tắc. Quân Thư Ảnh nhíu mày khi từng đợt đau đớn truyền đến.

“Đừng chống cự.” Âm Thanh ôn hòa trầm thấp của Sở Phi Dương từ phía sau truyền đến. “Thả lỏng người ra.”

Quân Thư Ảnh theo lời hắn thả lỏng thân thể, dòng ngoại lực vẫn tùy ý đánh sâu vào cơ thể, trong phút chốc đầu y đầy mồ hôi, không biết vì đau đớn hay vì cơ thể quá nóng.

Đột nhiên chung quanh thân thể bắt đầu cảm thấy mát lạnh, Quân Thư Ảnh mừng rỡ, cảm giác này y rất quen thuộc, chính là cảm giác nội lực lưu động trong thân thể.

Kinh mạch bắt đầu được đả thông, nội lực càng lúc càng mãnh liệt lưu chuyển trong cơ thể. Hàn khí càng lúc càng mạnh, nháy mắt liền khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy như mình rơi vào hầm băng. Nội lực của Sở Phi Dương còn chưa rút khỏi cơ thể đã đụng vào nội lực trong cơ thể Quân Thư Ảnh, giống như hai luồng băng hỏa đụng phải nhau, vô cùng khó chịu.

Thấy kinh mạch y đã thông suốt, Sở Phi Dương đưa nội lực tán loạn của y về đan điền mới rút tay ra, nói: “Đến đây ngươi phải tự dựa vào chính mình rồi.”Quân Thư Ảnh cố nén cảm giác khó chịu, ngưng thần vận khí. Sở Phi Dương ở một bên yên lặng nhìn. Phần thân thể lộ ra khỏi mặt nước của Quân Thư Ảnh khẽ run, môi tím tái, đôi mày nhíu chặt, tựa hồ y đang khó chịu đến cực điểm.

“Ta… rất lạnh.” Quân Thư Ảnh run giọng nói.

Sở Phi Dương trả lời: “Không cần nói. Tự ngươi phải khống chế được nội lực của mình, như thế sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Điểm này ta không thể giúp được ngươi.”

Quân Thư Ảnh không lên tiếng nữa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy. Sở Phi Dương chờ một lúc mới cảm thấy có điểm không ổn, vội vã kêu lên: “Quân Thư Ảnh?”

Môi Quân Thư Ảnh giật giật, âm thanh nhỏ đến mức khó có thể nghe được: “Sở Phi Dương… Dương, giúp ta… ta… lạnh…”

Sở Phi Dương nhúng tay vào thùng nước, thấy nước lạnh như băng. Hắn vội bế Quân Thư Ảnh ra, lau khô nước trên người y, đưa y tới bên giường. Cả người Quân Thư Ảnh phát run, thần trí không tỉnh táo vì quá lạnh. Sở Phi Dương cởi y phục rồi cũng ngồi lên giường, ôm chặt Quân Thư Ảnh vào lòng. Thân nhiệt ấm áp dường như khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy thoải mái không thôi, càng dựa sát vào người Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đặt hai tay lên người Quân Thư Ảnh, chậm rãi đưa nội lực của mình vào người y.

Cảm giác ấm áp làm cho Quân Thư Ảnh dần dần tỉnh táo trở lại, đôi mày giãn ra. Sở Phi Dương thu lại nội lực, tay vẫn để trên lưng Quân Thư Ảnh, khẽ vuốt ve y.

Sở Phi Dương cảm thấy Quân Thư Ảnh vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, nhưng chỉ chốc lát nữa y sẽ thanh tỉnh. Hắn không muốn buông Quân Thư Ảnh đang ngoan ngoãn dựa vào người mình ra, đưa tay nâng cằm y lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi vừa hồng hào trở lại, cúi đầu cảm nhận đôi môi mềm mại của y.

Sở Phi Dương cắn cắn môi y, đầu lưỡi vươn vào miệng nhẹ nhàng liếm động.

Sở Phi Dương hôn một hồi, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trong ngực mình cứng đờ. Hắn mở to mắt, liền chạm vào đôi mắt đen thẳm của Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương nhắm mắt trở lại, hôn càng sâu thêm. Khoảng cách quá gần khiến Quân Thư Ảnh nhìn rõ đôi mắt trong suốt lại sâu thẳm như nước đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt có thể thu hút hồn phách người khác.

Sở Phi Dương kêu khẽ, đem Quân Thư Ảnh đặt dưới thân mình, kiềm chặt hai tay y, điên cuồng hôn môi y.