Sở Phi Dương rời khỏi căn nhà gỗ, lòng buồn bã đến mức hắn không dùng đến khinh công mà chậm rãi trở về giáo nội. Kỳ thật hắn đã thám thính ra một chút tin tức về Cao Phóng, vốn định sẽ nói Quân Thư Ảnh để y bớt lo lắng. Nhưng phen này loạn thất bát tao khiến hắn không còn tâm tình đâu để quan tâm đến chuyện đó nữa. Tốt hơn hết là tìm được người rồi đưa tới trước mặt Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương trở về đến giáo nội liền đụng phải gương mặt khổ sở của Tín Vân Thâm. Ngay cả khi thấy hắn Tín Vân Thâm cũng không lộ vẻ vui mừng như khi xưa, chỉ thản thiên gật đầu chào. Sở Phi Dương ngăn Tín Vân Thâm lại, cười nói: “Đang êm đẹp lại xảy ra chuyện gì? Mặt đệ trông như quả mướp đắng ấy.”
Tín Vân Thâm ai oán liếc hắn một cái, thở dài: “Huynh không hiểu đâu.”
Sở Phi Dương giơ tay định xoa xoa mái tóc dài đen nhánh của cậu, cười nói: “Sao lại khổ sở như vậy. Có điều gì đệ không thể nói với sư huynh chứ?”
Tín Vân Thâm nhăn mặt nhăn mày tránh được bàn tay định làm rối tóc cậu, ai thán: “Chính đệ cũng không lý giải nổi thì huynh làm sao hiểu được?”
Sở Phi Dương nhướng mày không quan tâm, chỉ hỏi: “Tùy đệ. Huynh có việc muốn hỏi đệ. Đệ có còn nhớ cái người của Thiên Nhất Giáo xuất hiện trong ngày đại thọ của sư phụ không?”
Tín Vân Thâm vừa nghe liền giật mình giống như bị chấn động dữ dội, cậu lộ vẻ cảnh giác, cơ hồ ngay cả lỗ tai cũng muốn dựng đứng lên: “Huynh hỏi chuyện này làm gì? Đệ làm sao biết.”Sở Phi Dương ra vẻ hiểu biết nhìn cậu, tiến lên quàng vai cậu, cười nói: “Đệ đúng là còn non nớt lắm, trên mặt còn lộ ra chữ “ta biết tung tích của hắn” nữa kìa. Huynh tìm hắn có việc, đệ mau dẫn huynh đi tìm hắn.”
Tín Vân Thâm không được tự nhiên thoát khỏi cánh tay của Sở Phi Dương, vẻ mặt vẫn lộ vẻ không tín nhiệm hắn: “Huynh biết hắn là người của Thiên Nhất giáo, không phải là muốn bắt hắn đi? Đệ vất vả lắm mới cứu hắn sống lại, đừng mong đệ mang huynh tới gặp hắn.”
Sở Phi Dương nói: “Tại sao? Huynh không nghĩ là hắn sẽ trực tiếp tới nhờ đệ giúp đỡ. Là một bằng hữu của Cao Phóng muốn tìm hắn. Chẳng lẽ đệ không tin đại sư huynh?”
Tín Vân Thâm nghe vậy vẻ mặt càng trở nên khổ sở, khó xử nói: “Đương nhiên không phải là đệ không tin huynh. Chỉ là… đệ không thể mang huynh đến gặp hắn.”
Sở Phi Dương khoanh tay nhìn cậu, kiên nhẫn chờ cậu giải thích. Tín Vân Thâm sờ sờ mũi, ngập ngừng một lúc mới nói: “Dù sao đệ cũng không thể mang huynh đến gặp hắn.”
Sở Phi Dương thở dài: “Vân Thâm, huynh tìm hắn là có việc gấp. Huynh cam đoan sẽ không làm gì bất lợi với hắn. Đệ đừng làm chuyện thêm rối nữa.”
Tín Vân Thâm đột nhiên nổi giận, nói: “Đừng xem đệ là tiểu hài tử. Đệ không có gây rối! Đệ đã nói không thể mang huynh đến gặp hắn thì là không thể. Có bản lĩnh thì huynh tự đi tìm lấy!” Nói xong cậu nổi giận đùng đùng bỏ đi mất.
Sở Phi Dương không thể nghĩ lời nói của mình lại khiến một người trước giờ luôn luôn ngoan ngoãn như Tín Vân Thâm nổi giận lôi đình như mèo bị giẫm phải đuôi như vậy. “Đừng tìm đệ, chỉ thêm phiền phức.”
Sở Phi Dương ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà tới hai người phát hỏa với hắn. Xa xa nhìn thấy Tống Lam Ngọc đang đi về phía này, Sở Phi Dương vội vàng chuồn đi.
Xác định Tín Vân Thâm biết nơi Cao Phóng ẩn nấp, Sở Phi Dương cũng không lo lắng vội vã tìm người. Chính hắn cũng có thể tự mình tìm được, nhưng tất nhiên sẽ phí công hơn. Vậy nên qua bữa cơm chiều, Sở Phi Dương liền tìm gặp Tín Vân Thâm.
Sau một thời gian, cơn giận của Tín Vân Thâm hiển nhiên đã sớm không còn, cậu lộ gương mặt đầy hối lỗi nói với Sở Phi Dương: “Đại sư huynh, đệ không cố ý nổi giận với huynh.” Sở Phi Dương buồn cười nhéo nhéo mặt cậu, vừa lôi cậu đi vừa nói: “Ở đây nhiều người, ta tìm chỗ nào để nói đi.”
Đến phòng Sở Phi Dương, Tín Vân Thâm liền ngồi xuống ghế thở dài, gương mặt đầy u sầu: “Đại sư huynh, không phải đệ không muốn mang huynh đi tìm hắn, mà chính đệ cũng không thể đi tìm hắn.”
Sở Phi Dương cười nói: “Vì sao? Đệ đã làm gì hắn?”
Tín Vân Thâm nhăn mặt nhăn mày khổ sở nói: “Đệ không cho là mình đã làm gì, nhưng hắn thì không nghĩ như vậy.”
Sở Phi Dương cười cười: “Gì mà có hay không. Nếu hắn không cho đệ đi tìm hắn, vậy đệ chỉ cần nói hắn ở nơi nào, huynh sẽ tự mình đi tìm hắn.”
Tín Vân Thâm nhìn thoáng Sở Phi Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Không được.”
Sở Phi Dương nhướng mày. Tín Vân Thâm nhìn hắn, ủy khuất nói: “Không phải đệ cố tình gây chuyện với huynh. Chỉ là… chỉ là…” Tín Vân Thâm không ngập ngừng một lúc, rồi dừng như đã quyết định xong xuôi cậu liền ngồi ngay ngắn lại, nói: “Cao Phóng cho phép đệ… thích hắn, nhưng đệ sau này muốn lập gia thất, nối dõi tông đường, kế thừa Kiến Phái, hắn sẽ không cho phép đệ đi tìm hắn.”Sở Phi Dương lặng im một lúc, hắn hoàn toàn không nghĩ đến nguyên nhân này. Sau một lúc lâu hắn thở dài nói: “Đúng là loạn rồi. Một khi đã như vậy, ta một mình đi gặp hắn, đệ sao lại không muốn?”
Tín Vân Thâm mếu máo nói: “Thương thế của hắn đã gần khỏi, hắn… luôn luôn muốn rời đi. Một mình huynh đi gặp hắn, hắn nhất định sẽ rời đi.”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói: “Vậy đệ rốt cuộc muốn như thế nào?”
Tín Vân Thâm nhăn mặt nói: “Đệ cũng không biết. Đệ chỉ muốn giống như trước kia… nhưng hắn thì không như vậy.”
Sở Phi Dương thở dài: “Hắn nếu đã muốn rời đi thì dù ta không tới tìm hắn, hắn cũng sẽ đi thôi.”
Tín Vân Thâm cười khổ: “Vậy đệ phải làm sao?”
“Cùng huynh đi gặp hắn. Hắn nhất định rất muốn gặp người đang đi tìm hắn. Đệ đến đó nói chuyện rõ ràng với hắn đi.” Sở Phi Dương đề nghị. Tín Vân Thâm trầm tư một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu.