Dương Thư Mị Ảnh

Chương 58




Sở Phi Dương vất vả lắm mới thoát khỏi Tống Lam Ngọc. May mắn là sau khi khóc xong Tống Lam Ngọc đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, không nói nhiều lời. Sở Phi Dương nhẹ thở dài. Nếu Tống Lam Ngọc nói rõ tình cảm của mình thì hắn đã có thể dễ dàng từ chối mà kết thúc chuyện này. Vậy mà chuyện vẫn còn dây dưa đến giờ.

Sở Phi Dương cũng đã sớm phát hiện trong rừng cây có người – tuy có sát khí nhưng bước chân người nọ rất nặng nề, dường như là người không có nội lực. Sở Phi Dương vốn định bắt người nọ ra, đồng thời tránh không khí ngượng ngập với Tống Lam Ngọc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể nghĩ đến một người là Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương đưa Tống Lam Ngọc quay về giáo phái. Hắn nghĩ ngợi một hồi liền đi tới căn nhà nhỏ dưới chân núi.

Sở Phi Dương vừa vào cửa đã thấy Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Thấy Sở Phi Dương đến, Quân Thư Ảnh liền ném quyển sách lên bàn, nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn thấy đuôi mày khóe mắt y lộ nét cười rồi lại như không cười, liền biết người trong rừng kia chính là y.

Sở Phi Dương ho một tiếng, nói: “Người lúc nãy là ngươi?”

Quân Thư Ảnh nhíu nhíu mày, gật gật đầu, vẫn nửa cười nửa không cười như trước nhìn hắn. Sở Phi Dương thẹn quá hóa giận, nhíu mày nói: “Người không phải đã nói ba ngày nay sẽ kiên nhẫn chờ? Quả nhiên không thể tin ngươi được.”

Quân Thư Ảnh hừ nhẹ, trả lời: “Ta chỉ đáp ứng sẽ không đi tìm những người đó gây phiền toái, chứ không nói sẽ ăn không ngồi rồi không làm gì hết. Chỉ là…” Quân Thư Ảnh nhìn nhìn Sở Phi Dương đánh giá một hồi, nửa cười nửa không cười nói: “… vạn lần ta cũng không nghĩ tới sẽ được chứng kiến một trò hay như vậy. Ra Sở đại hiệp ngoại trừ một Mai gia tiểu thư còn có nhiều tình nhân như vậy, quả thực không thể xem thường.”

Sở Phi Dương thở dài: “ Căn bản không phải như ngươi nghĩ…”

Quân Thư Ảnh không đáp lại, chỉ nhướng mày nhìn hắn. Sở Phi Dương cũng nhìn y, dừng một chút rồi giải thích: “Trước kia ngươi diệt cả gia môn của y, hại y không nơi nương tựa, không thân không thích. Ta chỉ tình cờ cứu y…”

Quân Thư Ảnh vẫn như cũ không lên tiếng, ngảy cả nét mặt cũng không thay đổi, nửa cười nửa không, lạnh lùng thản nhiên.

Sở Phi Dương lại dừng một chút mới nói tiếp: “Tống công tử cùng Mai gia cô nương đều giống nhau. Ta cũng không muốn dây dưa với bọn họ, chỉ là họ không nói rõ tình cảm, ta cũng chỉ có thể như thế…” Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, đột nhiên cảm thấy mình giải thích như vậy thật ngu ngốc. “Quên đi, tại sao ta phải giải thích với ngươi.” Sở Phi Dương ngượng ngùng nói.

“Đúng vậy. Ngươi không cần giải thích với ta.” Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng lên tiếng. “Sở Phi Dương, ngươi đừng quên ban đầu chúng ta như thế nào. Chờ ta khôi phục nội lực, ta và ngươi sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Ta khuyên ngươi nên ít nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ. Ngày sau ta và ngươi nếu có tái đấu, ta hảo ý nhắc nhở ngươi một câu, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”Sở Phi Dương cảm thấy đau khổ, cười cười tự giễu mình, nói: “Không biết Quân huynh cho là ta đã suy nghĩ những chuyện không nên gì? Ngươi quá tự đại rồi.”

“Nếu không phải thì tốt.” Gương mặt Quân Thư Ảnh càng lạnh lùng, thanh âm cũng mang hàn ý. “Sở Phi Dương, mặc kệ ngươi cứu ta bao nhiêu lần giúp ta bao nhiêu lần, ta vĩnh viễn không quên ngươi ở trên người ta làm nhục ta. Tốt nhất tự lo cho bản thân mình đi.”

Sở Phi Dương sắc mặt ngưng trọng. Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Sở Phi Dương thở dài, đứng dậy rời đi. Đi đến cửa hắn quay đầu lại nói: “Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta. Ta mặc kệ ngươi muốn tìm người đến thế nào, tuyệt đối không được lạm sát kẻ vô tội.”

Quân Thư Ảnh chỉ hừ lạnh. Sở Phi Dương trầm thanh nói: “Trả lời ta!”

Quân Thư Ảnh trầm tĩnh một lúc mới lạnh lùng đáp lại: “Ngươi yên tâm đi. Ta chỉ cần tìm Cao Phóng, không việc gì phải đi tìm rắc rối.”

“Vậy thì tốt.” Sở Phi Dương ngừng một lát rồi nói. “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi.”