Phía sau cánh cửa vang lên một tiếng ‘ kẹt’, một chút gió lạnh thổi vào. Tiểu Thạch Đầu quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa gỗ đang chậm rãi mở ra “A?”
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay trong tầm mắt, Tiểu Thạch Đầu cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nhúm, vui vẻ chạy về phía người nọ: ” A ngốc, ngốc….”
Sở Phi Dương cúi người ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng trẻo của nó, cười cười hôn lên mặt tiểu nhi tử.
Hắn ôm Tiểu Thạch Đầu đi tới ngoài cửa, đối với đình viện nhìn như không có một bóng người cất cao giọng nói ” Các người nghe cho rõ, chuyện các ngươi làm hôm nay đã đến giới hạn nhẫn nại của ta. Nếu còn tái phạm, không chút lưu tình! Các ngươi trở lại nói cho Sở Phi Dương kia, ta không thể kiên trì vì hắn tiếp tục giấu diếm tiếp nữa. Nếu hắn còn không quả quyết như vậy, kết quả sẽ không thu được bất cứ điều gì cả.”
Một trận gió nhẹ thổi qua, ngọn cây khẽ nhúc nhích. Sở Phi Dương lại nói ” Cái gì cũng không cần hỏi, hắn sẽ tự hiểu.”
Đám mật thám của Chân Thuỷ Môn chỉ tận trung với một mình Phinh Đình tiên tử, đương nhiên đem mấy tin tức này báo cho Phinh Đình tiên tử, mà không nói với Sở Phi Dương kia.
Phinh Đình tiên tử nghe xong liền giận dữ, cau may vỗ bàn nói: ” Tên Hắc Phong này càng ngày càng lớn mật. Hắn đã quên ai mới là chủ tử của hắn. Quân Thư Ảnh kia rốt cuộc là người mị nhân thế nào, một người hai người đều bị hắn mê hoặc đến không tìm ra phương hướng?”
Đám thị vệ quỳ dưới sảnh đường càng cúi thấp đầu, im lặng không dám hé môi.
Phinh Đình tiên tử vuốt ve mái tóc dài mềm mại, trầm tư trong chốc lát, đột nhiên mặt giãn ra cười nói: ” Bất quá Hắc Phong thật sự nói đúng một việc, đích xác không cần phải… dấu diếm tiếp nữa. Sở đại ca bây giờ sẽ không rời khỏi ta, ta đương nhiên cũng sẽ giúp hắn thành toàn chuyện này.” ※※※
Đúng là một ngày trời sáng khí trong, Sở Phi Dương cao hứng bừng bừng cùng Tiểu Thạch Đầu xuống thị trấn chơi đùa. Quân Thư Ảnh không muốn xuất môn, một mình ở nhà đọc sách.
Trời đã quá trưa, trong đình viện vốn vắng vẻ đã lâu cuối cùng cùng truyền đến chút huyên náo. Quân Thư Ảnh buông sách, đứng dậy ra cửa nghênh tiếp. Thấy người rồi thì, khoé miệng hắn nhếch lên chút tiếu ý trong phút chốc đã tiêu thất.
” Các ngươi là ai?” Quân Thư Ảnh lạnh lùng hỏi.
Người dẫn đầu đứng ở giữa là một nữ tử mỹ diễm xinh đẹp, nàng dịu dàng thi lễ, tươi cười ôn hoà ấm áp, tiến thối có lễ độ. Thế nhưng ánh mắt đánh giá xem xét của nàng khiến cho Quân Thư Ảnh vô cùng khó chịu.
” Tiểu nữ là người quen cũ của Sở đại ca.” Chân Thuỷ Môn Chủ cười đáp.
” Tìm Sở Phi Dương ? Hắn hiện tại không có ở nhà, chư vị vào trong phòng chờ đi.” Quân Thư Ảnh xoay người muốn dẫn người tiến vào đại sảnh.
” Ta không tìm hắn.” Phinh Đình tiên tử kia lại cười nói ” Các hạ là Quân Thư Ảnh – Quân công tử phải không?! Ngưỡng mộ đã lâu.”
” Ta không nhận ra cô nương.” Quân Thư Ảnh lãnh đạm trả lời.
Phinh Đình tiên tử lại lên tiếng ” Quân công tử tướng mạo quả nhiên tuấn tú, thảo nào Sở đại ca trước đây yên mến ngươi như vậy.”
Xem ra ‘lai giả bất thiện’. Quân Thư Ảnh nhướng mày nói ” Nợ phong lưu của Sở Phi Dương, đi tìm hắn tính đi.”
” Không, hoàn toàn trái lại. ” Phinh Đình tiên tử che miệng cười khẽ ” Ngày hôm nay tiểu nữ là cố ý hướng Quân công tử tạ tội.”
Quân Thư Ảnh vốn đã xoay người muốn đi, Phinh Đình lại tiếp lời ” Cùng Sở đại ca hướng Quân công tử thỉnh tội.”
Quân Thư Ảnh dừng chân, xoay người lại, phía đối diện hé ra khuôn mặt vô cùng quen thộc.
Phinh Đình tiên tử nhẹ nhàng khoác khuỷu tay Sở Phi Dương, ôn nhu nói ” Sở đại ca, là huynh nói với hắn, hay tự ta nói đây.”
Quân Thư Ảnh diện vô biểu tình mà nhìn một màn trước mặt. Sở Phi Dương kia có phần không dám nhìn thẳng vào mắt y, nét mặt phức tạp.
Phinh Đình tiên tử lại bắt đầu tự mình giải thích chân tướng sự việc.
” Cho nên, người ở bên cạnh ngươi, là Hắc Phong thuộc hạ của ta.” Phinh Đình tiên tử chân thành nói ” Ta vốn chỉ muốn hắn thay thế Sở đại ca chăm sóc Quân công tử vài ngày, thật không ngờ hắn đối với Quân công tử lại thực lòng….”
” Đây là nguyên nhân muốn thỉnh tội?!” Quân Thư Ảnh mở miệng ” Vậy cũng không cần.”
Phinh Đình tiên tử khẽ thở dài ” Quân công tử, người không thừa nhận cũng không sao. Ta biết Hắc Phong hắn đối với ngươi…… Hắn luôn thành thật ổn trọng, ta cũng không biết hắn lại lớn mật như vậy…..”
” Ta không biết cái gì Hắc Phong, nếu như ngươi nói chính là Sở Phi Dương, vậy hắn đích thực lớn mật, hơn nữa lá gan lớn quá phận.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng trả lời.Phinh Đình tiên tử khẽ cười ” Kỳ thực Hắc Phong là người rất tốt, mấy ngày nay Quân công tử hẳn cũng cảm nhận được. Thực có lỗi.” Trong ánh mắt của nàng có chút thương hại, ” Ta cùng Sở đại ca từ năm tám tuổi đã quen biết. Ta chỉ đoạt lại thứ thuộc về ta, ta sẽ không để huynh ấy ra ngoài nữa.”
Quân Thư Ảnh nhìn về phía Sở Phi Dương kia, Sở Phi Dương nhìn y một chút, lại cúi đầu nhìn Phinh Đình tiên tử đứng bên cạnh một chút, mở miệng nói : ” Phinh Đình, Quân Thư Ảnh ….. “
” Đem mặt nạ kia cởi ra, Ngươi không xứng mang khuôn mặt đó nói chuyện cùng ta.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng lên tiếng.
” Quân công tử, ta nói rồi, ngươi không muốn thừa nhận cũng không ích gì.”
Phinh Đình tiên tử nói xong, mọi người liền lâm vào im lặng. Gió thổi qua đình viện, bầu không khí có vẻ có chút vi diệu ( tế nhị).
” Chà, ta mới ra ngoài nửa ngày, thì đã có khách quý lâm môn rồi. Thất lễ thất lễ.” Một thanh âm đánh vỡ bầu không khí trầm tĩnh. Tất cả mọi người hướng ra ngoài cửa nhìn lại, đang thấy Sở Phi Dương sải bước vào cửa, Tiểu Thạch Đầu cưỡi ở trên cổ hắn, cũng hưng phấn mà kêu vài tiếng.