Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 85




Tác giả: Nam Phong Ca

Mọi người ra khỏi địa phận Vô Cực sơn trang, lại nhanh chóng chạy xa thêm mười dặm. Sở Phi Dương thấy một vài đệ tử Võ Lâm minh thể lực đã suy cạn liền thả chậm cước bộ để bọn họ có thời gian nghỉ một chút.

Quân Thư Ảnh liên tục theo sát bên cạnh Sở Phi Dương, lúc này mới tiến lại gần hơn một chút, nói: “Phi Dương, ngươi cảm thấy thế nào?”

Việc độc trên người Sở Phi Dương mỗi ngày sẽ đều phát tác không khác nào cái gai trong lòng Quân Thư Ảnh, khiến y nơm nớp lo sợ, không có một khắc được an tâm.

Mặc dù võ công của Sở Phi Dương không một chút hao tổn thế nhưng nếu cứ bất chấp vận khởi nội lực chỉ sợ hắn sẽ không dễ chịu. Quân Thư Ảnh thấy sắc mặt Sở Phi Dương tái nhợt, nghĩ đến đây, thật sự căm hận thấu xương nữ tử luôn nhìn chằm chằm Sở Phi Dương không chịu buông tha kia.

Sở Phi Dương cười cười nói: “Đừng lo lắng, ta không sao. Cách xa Vô Cực sơn trang như vậy, nơi này đã an toàn rồi. Đám đạo quân ô hợp kia còn cần phải khôi phục sức lực, tạm thời sẽ không đuổi theo xa như vậy. Tốt xấu cũng phải để đệ tử Võ Lâm minh nghỉ ngơi lấy lại sức, đoạn đường phía trước cũng không gần đâu.”

Nơi bọn họ muốn tới là một sơn cốc khác. Nếu chỉ là vì trốn tránh sự truy bắt của Vô Cực sơn trang thì cũng không cần phải đi xa như vậy. Nhưng hiện giờ Thánh Cô đã được tự do, thứ mọi người lo lắng chính là tiếng ca vô cùng quỷ dị của nàng.

Thánh Cô dùng tiếng ca đó để mê hoặc, khống chế hành vi của những người bị trúng độc, mọi người trước đây đã được chứng kiến, đương nhiên không dám khinh thường. Hiện giờ Sở Phi Dương cũng đang trúng độc, hắn cũng không dám tự mình đánh cược với ý chí của mình. Vì vậy kế sách bây giờ chỉ có một, đó là chạy khỏi nơi đó càng xa càng tốt, xa đến khi nào tiếng ca của nàng không thể truyền tới, như vậy mới có thể tạm thời không bị khốn nhiễu.

Quân Thư Ảnh suy nghĩ một chút, lại nói: “Phi Dương, ngươi nếu cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết.”

“Ngươi còn sợ ta giấu giếm sao?” Sở Phi Dương cúi người, cười nói “Ngươi yên tâm, ta nếu như chỉ có một phần khó chịu, cũng sẽ bày ra hết để ngươi xem, để ngươi thương ta, xót ta, đau lòng vì ta. Cơ hội như vậy cũng không nhiều, ta tuyệt đối sẽ không lãng phí.”

Quân Thư Ảnh nghĩ ngợi, như vậy mới đúng là tác phong của Sở Phi Dương, yên tâm gật gật đầu: “Ân, như vậy mới tốt.”

“Ngươi a.” Sở Phi Dương bất đắc dĩ nở nụ cười, nếu không phải thời cơ không thích hợp thực rất muốn lập tức ôm người này vào trong lòng,.

Hiện tại không thể ôm thì nắm tay cũng được. Sở Phi Dương đưa tay tìm tới bàn tay Quân Thư Ảnh, còn chưa chạm được, nụ cười trên khóe miệng hắn đột nhiên tắt hẳn, khuôn mặt vốn không một chút huyết sắc lúc này lại càng trở nên tái nhợt.

“Phi Dương, ngươi làm sao vậy?” Quân Thư Ảnh liên tục quan sát tình trạng của hắn, dù là một tia biến đổi rất nhỏ cũng không thể lọt khỏi tầm mắt của y. Chẳng quan tâm đến việc tiếp tục lên đường, Quân Thư Ảnh một phen giữ chặt Sở Phi Dương, hai người dừng lại, chúng đệ tử Võ lâm minh cũng ồn ào dừng cước bộ chạy tới vây quanh, nét mặt khó hiểu nhìn hai người.

Sở Phi Dương hơi cúi đầu, cắn chặt môi, trên trán bắt đầu rịn mồ hôi.

Hai tay Quân Thư Ảnh ôm lấy bả vai Sở Phi Dương, lo lắng nói: “Phi Dương, ngươi rốt cuộc là làm sao? Có phải hay không thấy khó chịu ở đâu? Chẳng lẽ… lại bị độc phát?”

Lúc này cách thời điểm độc phát ngày hôm qua còn chưa đến một ngày, hai người vốn đều cho rằng tạm thời sẽ không việc gì. Quân Thư Ảnh vội vàng lấy ra bình sứ trắng chứa máu của Cầm Anh, lại bị Sở Phi Dương ngăn cản.

“Không phải độc phát…” Hắn vẫn cúi đầu như trước, thanh âm khàn khàn từ miệng truyền ra. Sở Phi Dương bất thình lình nhấc đầu gục lên ngực Quân Thư Ảnh, nắm lấy hai tay y bịt kín lỗ tai của mình, “Ta nghe thấy tiếng Thánh Cô ngâm xướng…”

“Cái gì?” Quân Thư Ảnh ngẩn ra, cơ hồ trong khoảnh khắc đó, trước mắt y liền hiện ra hình ảnh đôi mắt vô thần của Thạch Lệ thời điểm ở phía sau núi Thanh Phong kiếm phái, cơ thể giống như cái xác không hồn bị Thánh Cô khống chế.

“Sao có thể như vậy? Chúng ta đã đi xa như vậy…” Quân Thư Ảnh cắn răng nói.

Sở Phi Dương lắc đầu. Hai tay của hắn đặt trên mu bàn tay Quân Thư Ảnh khẽ run rẩy, dường như đang cực lực chống cự lại thứ gì đó. Sở Phi Dương thấp giọng nói: “Để đệ tử Võ Lâm minh đi trước, nói cho bọn họ biết vị trí gặp mặt Thanh Lang và Vân Thâm, để bọn họ… đi trước.”

“Ta biết.” Quân Thư Ảnh cũng thấp giọng nói, dùng hai tay gắt gao bịt kín lỗ tai Sở Phi Dương lại, tựa hồ làm như vậy là có thể khiến cho tiếng ca kia suy yếu đi một phần.

Y ngẩng đầu nhìn đệ tử Võ Lâm minh đang ở bốn phía lẳng lặng chờ đợi, chỉ định một người, lạnh giọng hướng về phía người nọ, nói: “Ngươi nghe đây, từ giờ trở đi ngươi phụ trách dẫn dắt mọi người đi hội hợp với Thiên Nhất giáo và Thanh Phong phái. Các ngươi chỉ cần đi theo con đường này, tới cuối sơn cốc, giáo chủ Thiên Nhất giáo sẽ phái người đến tiếp ứng.”

“Nhưng mà, Quân công tử, Sở đại hiệp, nhị vị…” Người nọ vội vàng nói.

“Ngươi cứ hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác ngươi không cần hỏi nhiều!” Quân Thư Ảnh cả giận nói.

“Thị!” Người nọ chỉ có thể cúi thấp đầu trịnh trọng đáp. Hắn khua tay tập hợp những người khác, mặc dù mọi người vẫn lo lắng nhìn Sở Quân hai người nhưng cuối cùng cũng phải nghe lệnh, khởi hành.

Cùng lúc đó, đang ở dưới một tán cây đại thụ bên kia sơn cốc, Vượng Tài luôn theo sát bên người Yến Kỳ đột nhiên dựng thẳng người, hai lỗ tai dựng đứng, cặp mắt hữu thần sáng lên nhìn về phía xa xôi.

“Vượng Tài? Ngươi làm sao vậy?” Yến Kỳ vỗ vỗ cái đầu của nó. Cao Phóng đang ngồi bên cạnh Yến Kỳ, đương nhiên cũng nhìn ra Vượng Tài có điểm gì đó không bình thường.

“Không phải là Sở Phi Dương lại xảy ra chuyện gì chứ?” Cao Phóng có chút lo lắng nói.

Ngay từ đầu Vượng Tài đã tỏ ra đặc biệt chú ý đến Sở Phi Dương, về sau quả nhiên Sở Phi Dương thực sự bị độc phát. Nghĩ đến động vật có cảm quan linh mẫn, so với con người thì chúng sớm phát hiện ra những sự việc bất thường hơn.

Hiện tại Vượng Tài lại là biểu hiện hành động này, lẽ nào nó lại phát hiện ra cái gì đó?

Yến Kỳ còn đang vuốt ve thân hình mạnh mẽ của Vượng Tài, muốn trấn an nó. Lỗ tai Vượng Tài động động mấy cái lại đột nhiên dựng thẳng lên, tứ chi duỗi ra lao như bay ra ngoài.

“Vượng Tài!” Yến Kỳ vừa vội vừa giận, vén tay áo lên muốn đuổi theo bắt nó lại.

Hiện đang là lúc mọi người có chuyện quan trọng, con cẩu ngu ngốc này này còn muốn gây thêm chuyện phiền phức. Yến Kỳ vội vội vàng vàng, vừa mới nhấc chân muốn đuổi theo lại bị Cao Phóng kéo lại.

“Không cần đuổi theo, nó bốn chân trong khi ngươi hai chân, ngươi có thể đuổi kịp nó sao?” Cao Phóng nói.

“Nhưng nếu Vượng Tài không trở lại…” Yến Kỳ cắn môi, vẻ mặt chực khóc.

Cao Phóng thở dài một hơi, kéo Yến Kỳ ngồi xuống: “Ngươi không cần lo lắng, ta thấy con cẩu này rất tinh minh, nó sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy đi.”

Thanh Tĩnh cùng với Kỳ Lân từ phía sau chạy lại. Thanh Tĩnh nắm thanh kiếm trong tay, chém đứt vài cọng cỏ dại, nói: “Phụ thân, người không cần lo lắng, Vượng Tài là ta huấn luyện, ta khẳng định nó sẽ trở lại.”

Sở Lân nhìn về phía xa xa nói: “Thanh thúc thúc và Tín thúc thúc hẳn là sẽ rất nhanh tới đây hội hợp với mọi người, chúng ta không nên chạy loạn.”