Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 79




Tác giả: Nam Phong Ca

“Còn sống thì có ích gì, bọn họ đã thành ra như thế này, sao có thể hỏi ra biện pháp giải độc?” Quân Thư Ảnh nhăn mày, nói.

“Này… Người ta vất vả kiên trì sống đến bây giờ, hẳn là phải có ý nghĩa đi.” Thanh Lang bất đắc dĩ sách sách hai tiếng, nói.

Đối với Sở đại hiệp nhà ngươi vô dụng thì ngay cả còn sống cũng là vô dụng? Người này cũng quá không biết tế nhị.

Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, không để ý lời Thanh Lang nói.

Trình Tuyết Tường nói: “Tính tình Thư Ảnh chính là vô tư, không một chút giả tạo. Ta thích nhất bộ dạng đó của Thư Ảnh.”

Thanh Lang nhếch mép nói: “Được rồi được rồi, huynh cũng không kém, không cần phải thổi phồng lên như vậy.”

“Không phải là thổi phồng, đó là sự thật.” Trình Tuyết Tường cải chính.

Quân Thư Ảnh đối với tranh luận của hai người nọ giống như mắt mù tai điếc, vẫn một mình tìm kiếm xung quanh.

Ba vị trưởng lão kia nguyên là đứng trong ba cái rãnh lớn đục trên vách tường, lúc này đã được đặt xuống nền đất. Quân Thư Ảnh đang ở xung quanh mấy cái rãnh đó cần thận xem xét, y cảm thấy ba lão gia hỏa này sẽ không đơn giản ở trong này chờ chết như vậy, tốt xấu cũng phải lưu lại thứ gì đó.

“Quân công tử, vừa rồi chúng ta đã kiểm tra rất kĩ, không phát hiện ra cái gì đáng nghi.” Một tên đệ tử Võ Lâm minh tiến tới nói.

Quân Thư Ảnh vẫn không ngẩng đầu, chỉ vươn ngón tay thon dài lên, mò mẫm từ trong ra ngoài.

Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đã phái người ở trong này tra xét kĩ càng, cũng không phát hiện cái gì, nhưng khi nhìn thấy Quân Thư Ảnh vẫn còn đang cố chấp như vậy thì bọn họ đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Trình Tuyết Tường đi tới, Quân Thư Ảnh bỗng nhiên quay đầu nói: “Đây là cái gì?”

Trình Tuyết Tường lại gần quan sát vị trí nơi ngón tay Quân Thư Ảnh chỉ tới, nơi đó ẩn hiện vài đường vân nhỏ. Mới nhìn qua chẳng khác nào một vài vết tích tuỳ tiện khắc lên, hay có thể là sơn thể tự nhiên đã có như vậy.

Trình Tuyết Tường không nỡ khiến Quân Thư Ảnh thất vọng, hắn nói: “Mấy vết khắc này vừa rồi không nhìn ra, chúng ta tiếp tục cẩn thận tìm xem, có lẽ sẽ còn manh mối khác.”

Quân Thư Ảnh ngược lại như không để tai vào lời nói của hắn, chỉ một mực chăm chú dùng đầu ngón tay miết lên những đường vân nhỏ đó.

Sau một lúc lâu Quân Thư Ảnh mới thất vọng mà bỏ qua, Tín Vân Thâm an ủi nói: “Quân đại ca, huynh không nên gấp gáp, chúng ta tiếp tục tìm xem. Liên Sơn tộc nhân vượt ra khỏi lẽ thường, nhất định sẽ phải có thứ gì đó khác lạ.”

Thanh Lang nói: “Ta gọi người đưa mấy vị trưởng lão này ra ngoài, xem Tiểu Phóng có biện pháp nào khiến bọn họ tỉnh lại hay không. Bất quá bọn họ suy yếu như vậy, cho dù có tỉnh lại, chỉ sợ…”

Y nói đên đây lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh rồi không nói thêm gì nữa, y biết rõ trong lòng Quân Thư Ảnh nhất định còn rõ ràng hơn. Vậy nhưng Quân Thư Ảnh lại chỉ một mực trầm mặc cúi đầu không nói.

Vốn cho rằng giải cứu được trưởng lão Liên Sơn tộc sẽ là mấu chốt để có thể giải độc cho Sở Phi Dương, không nghĩ tới kết quả lại thành ra như thế này.

Dấy lên hi vọng rồi lại bị dập tắt, so với lúc không có hy vọng thì lại càng khiến người ta khó chấp nhận hơn.

Hôm nay Sở Phi Dương bị độc phát đã đau đớn đến nỗi muốn chết đi mà không được, nếu đúng như lời Thánh Cô nói, mỗi một lần độc phát sẽ càng đau đớn hơn, vậy đến ngày mai Sở Phi Dương sẽ như thế nào? Quân Thư Ảnh mới nghĩ thôi đã cảm thấy từng đợt sợ hãi đang kéo đến.

Mấy tên đệ tử Thiên Nhất giáo chạy tới, đưa ba vị trưởng lão Liên Sơn tộc ra khỏi sơn động. Mọi người cũng bắt đầu ra ngoài.

Trưởng lão thứ nhất vừa mới được mang ra, trong sơn động đột nhiên xuất hiện dị động, giống như có cơ quan bí mật nào đó được khởi động, cự thạch treo trước cửa động lắc lư một chút rồi bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

Thanh Lang nguyền rủa một tiếng rồi quát: “Tại sao lại như vậy? Mọi người mau chạy ra!”

Y vừa dứt lời, một trận gió lạnh liền thổi tới, những cây đuốc trong động bị gió làm tắt hết, nhất thời tất cả đều chìm vào trong bóng tối.

Tam phái đệ tử được nghiêm chỉnh huấn luyện, mặc dù gặp phải tình huống bất ngờ lúc đầu có hơi hốt hoảng nhưng cuối cùng vẫn tuần tự thoát ra ngoài.

Mấy người Thanh Lang, Quân Thư Ảnh đương nhiên đi ở phía sau, thời điểm tới gần cửa động cũng là lúc cự thạch đã hạ xuống quá nửa.

Chỉ còn vài bước nữa là có thể thoát ra ngoài. Chính vào lúc này, ở trong bóng tối Quân Thư Ảnh chợt cảm thấy một tia sáng lấp lánh chớp qua khóe mắt.

“Trên vách sơn động có gì đó!” Quân Thư Ảnh lập tức dừng bước, bắt đầu chạy lại phía đó.

“Thư Ảnh!” Trình Tuyết Tường muốn chặn y lại nhưng không kịp, chỉ có thể theo y chạy ngược vào trong.

Thanh Lang tiếc nuối cửa động đã ở ngay trước mắt, cự thạch cũng đã sắp hạ xuống, y nắm chặt bả vai Tín Vân Thâm đang muốn quay đầu trở lại, thừa dịp hắn không thể phát lực mà mạnh tay đẩy ra ngoài.

“Chúng ta không thể đều bị vây hãm bên trong, bên ngoài nhất định phải có người chiếu ứng. Vân Thâm, ngươi cứ tiếp tục vất vả đi.” Nói xong Thanh Lang cũng xoay người biến mất vào trong bóng đen.

Lúc Thanh Lang ra tay, vì muốn Tín Vân Thâm bất ngờ không kịp hành động bởi vậy hạ thủ không chút lưu tình. Tín Vân Thâm bị văng ra khỏi động, ôm lấy bả vai đau nhức quay đầu nhìn lại, chứng kiến cự thạch đang dần dần chạm xuống nền đất, phong bế hoàn toàn cửa sơn động.

Tín Vân Thâm chạy lại, vận khởi nội lực, dùng cánh tay không bị đau đẩy cự thạch kia ra mặc dù hiểu rõ đây là hành động vô ích.

“Thanh Lang… hỗn đản!” Tín Vân Thâm cắn chặt răng, dùng sức đấm lên mặt đá.

Bốn người bọn họ cùng nhau đến đây, hiện giờ cũng chỉ có một mình hắn trở về, hắn phải giải thích thế nào với Đại sư huynh và Yến công tử đây?

Bên trong sơn động vẫn bị một mảnh hắc ám bao trùm. Trong bóng tối, một vài bức họa diện ẩn giấu trên vách động bắt đầu hiện ra.

Ngoài ra cũng không có dị động gì khác phát sinh. Tựa hồ cơ quan trong sơn động này dập tắt những cây đuốc chính là vì muốn người đến đây nhìn thấy những bức bích họa này.

Quân Thư Ảnh trực giác những bức bích họa này nhất định là mấu chốt của mọi vấn đề.

Người tập võ tai thính mắt tinh, sau một lát thích ứng hiện tại ba người đã có thể nhìn thấy một chút sự vật.

Quân Thư Ảnh đi tới gần xem xét những bức bích họa trên vách động, Trình Tuyết Tường đi bên cạnh y, cảnh giác đề phòng xung quanh.

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Tiểu Tuyết không có ai thương.