Trên con đường vắng vẻ tiêu điều ngày đông, một bóng người từ xa đến gần, tiếng vó ngựa chạy trên mặt đất thanh thuý kinh động đến đám chim trong bụi cỏ ven đường, tiếng kêu vang vọng vỗ cánh bay vào không trung.
Sở Phi Dương một tay cầm dây cương, một tay ôm Quân Thư Ảnh, đống áo bông dày nặng rộng thùng thình che khuất người trước ngực, mái tóc đen của Quân Thư Ảnh phất phất lên mặt Sở Phi Dương, nhưng lại khiến Sở Phi Dương càng thêm nóng ruột nóng gan.
Sở Phi Dương hiện tại đã có thể xác định, thân thể Quân Thư Ảnh tuyệt đối xảy ra vấn đề. Chứ nếu không dù có mệt thế nào cũng không thể cứ ngủ mãi như vậy, Quân Thư Ảnh hôm nay thậm chí đến ăn cũng thấy phiền, mỗi lần đều phải nhờ Sở Phi Dương dây dưa thật lâu mới chịu ăn một chút.
Dọc đường cũng đã tìm đại phu xem thử, trong đó có đủ y giả tiếng tăm trên giang hồ, nhưng kết quả của mọi người đều giống nhau, mạch tượng bình ổn, không đáng lo ngại. Nhưng vì sao lại ngủ, thì lại không ai tìm ra nguyên cớ. Càng như vậy, Sở Phi Dương lại càng khiếp sợ. Hắn biết tâm pháp kia của Đông Long Các không phải tầm thường, nhưng lại không ngờ nó quỷ dị đến thế. Thư Ảnh của hắn mắc phải chứng bệnh mà không ai có thể chẩn đoán, hắn nhìn y càng ngày càng ngủ nhiều hơn, đa số thời gian trong ngày hôm nay đều mê man. Tuy Quân Thư Ảnh ngay tại trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng Sở Phi Dương vẫn cảm thấy y đang cách mình ngày càng xa, giống như hạt cát nhỏ giữa ngón tay, lúc này hắn muốn giữ lại nhưng đều vô lực.
“Phi Dương, ta chỉ là thấy có chút mệt, không có trở ngại gì, ngươi đừng nhìn ta như vậy.”
Giữa đường dừng chân trong khách điếm, Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh đến bên một chiếc bàn trong góc ngồi xuống. Hai người lặng yên đợi thức ăn đưa lên, Quân Thư Ảnh đột nhiên mở miệng nói, còn đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lông mày Sở Phi Dương, lúc này đang nhíu chặt lại.
Sở Phi Dương kinh ngạc một chút, cầm lấy bàn tay Quân Thư Ảnh, xúc cảm lành lạnh khiến Sở Phi Dương lại một trận hoảng hốt.
“Nói gì vậy a, ta nhìn ngươi như thế nào.” Sở Phi Dương cố gắng tạo ra một nụ cười, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Quân Thư Ảnh: “Mấy ngày nay gấp rút lên đường, ngươi đã bao nhiêu ngày chưa hảo hảo hầu hạ tướng công ta rồi? Ta khác thường như vậy cũng là trách nhiệm của ngươi nha.”
Sở Phi Dương giống như ngày thường trêu ghẹo y. Bộ dạng hôm nay của Quân Thư Ảnh là do hắn gây lên, Sở Phi Dương không phải không tự trách bản thân, nhưng càng hiểu rõ lúc này ân hận ảo não đều vô ích.
Nếu như sự mê man của Quân Thư Ảnh là thôi mệnh phù*(bùa đòi mệnh) của thập điện Diêm vương, vậy hiện tại hắn đang chạy đua với thời gian,y suốt ngày mê man đến mức không biết trời trăng gì, cũng có cái lợi. Tâm tình lo lắng sầu muộn cứ để một mình Sở Phi Dương hắn gánh chịu là đủ rồi.
Quân Thư Ảnh đương nhiên không biết trong lòng Sở Phi Dương nghĩ thế nào, nhưng đồng sàng cộng chẩm nhiều năm, vô số buổi tối vành tai tóc mai chạm vào nhau, Quân Thư Ảnh hôm nay thấu hiểu Sở Phi Dương hơn bất kì ai. Y không để ý mấy lời linh tinh Sở Phi Dương cố ý đùa giỡn, chỉ hanh hanh hai tiếng, không vui nói: “Ngươi đừng có suốt ngày chỉ biết nói bậy được không. Ánh mắt ngươi nhìn ta cứ như là ta sẽ lập tức lăn ra ngủ dài bất tỉnh vậy, vốn không sao lại bị ngươi nhìn thành hoảng hốt.”
Sở Phi Dương nhíu nhíu mày: “Cái gì mà ngủ dài bất tỉnh, đừng nói bậy. Rượu tới, uống hai ngụm làm ấm thân thể.” Sở Phi Dương tiếp nhận bầu rượu trong tay tiểu nhị, rót vào trong chén, đưa cho Quân Thư Ảnh, tay kia vẫn như cũ nắm chặt lấy tay Quân Thư Ảnh không buông. Tiểu nhị hiếu kì nhìn nhìn hai người tay trong tay ngay chốn đông người, lại len lén quan sát Quân Thư Ảnh, nhìn thoáng qua lại nhịn không được một nhìn thêm lần nữa, lại thêm lần nữa, cuối cùng bị Sở Phi Dương nhẹ nhàng lườm một cái, tiểu nhị cuống quít thức thời cúi đầu lui trở về.
Thức ăn lần lượt được bưng lên, Quân Thư Ảnh vẫn không muốn ăn, nắm lấy chiếc đũa nửa ngày, khẽ mím môi, buông đũa lại rót rượu.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói: “Thư Ảnh, ngươi cũng nên ăn một chút. Không ăn cơm chỉ ngủ, ngươi muốn thành tiên sao?”
“Không đói bụng, không muốn ăn.” Quân Thư Ảnh nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sở Phi Dương gắp thức ăn cho Quân Thư Ảnh: “Tốt xấu gì cũng nên ăn một ít, Thư Ảnh, quá gầy sẽ không đẹp nữa, ta buổi tối ôm cũng thấy không thoải mái.”
“Vậy thật đúng là uỷ khuất Sở đại hiệp rồi, ngại không thoải mái mà mỗi ngày vẫn ôm không buông tay. Hai cái tay không nghe lời như thế có lưu cũng vô ích, không bằng chặt đi.” Quân Thư Ảnh không vui lườm Sở Phi Dương một cái, nhưng vẫn cầm lấy đôi đũa gắp ăn hai miếng.
Y làm sao lại không biết Sở Phi Dương lo lắng so với y hơn nhiều lắm, lời trêu ghẹo có ẽ cũng chỉ vì muốn quên đi phiền não của hai người. Bản thân Quân Thư Ảnh nghĩ không có trở ngại gì, dù sao thân thể là của chính mình, y cảm thấy nội lực sung mãn, khỏe mạnh cực kì, chỉ là gần đây quả thực lười biếng chút, nhưng đó cũng chẳng phải đại sự, thực sự không đáng để Sở Phi Dương phải lo lắng nhiều như vậy.
Buổi tối khi ngủ, Sở Phi Dương vẫn như trước ôm Quân Thư Ảnh vào lòng, trong màn đêm mở to hai mắt, nghe tiếng gió tuyết điên cuồng thổi ngoài cửa sổ, noãn ý quanh thân càng càm thấy thích ý không gì sánh được. Bàn tay Sở Phi Dương nhẹ nhàng cởi ra nội y của Quân Thư Ảnh, chiếc chăn dày bọc kín cả hai người, không sợ gió lạnh.
Bàn tay to lớn đặt lên làn da trơn bóng chậm rãi vuốt ve, từ xương quai xanh đến ngực, tại hai điểm trên ngực khé âu yếm vài cái, lại trượt xuống bên hông, thuận tiện trút luôn nội y còn vướng ở khuỷu tay Quân Thư Ảnh ra.
“Thư Ảnh, đừng ngủ, mấy ngày nay ngươi mỗi ngày đều ngủ tám canh giờ vẫn chưa thấy đủ sao, đến giúp vi phu làm chút chuyện có ý nghĩa đi…” Bàn tay Sở Phi Dương càng ngày càng xấu xa đi vòng quanh nơi ấy, cuối cùng tại nơi đã vô số lần tiến nhập, dễ dàng cho hắn vô hạn vui thú bí ẩn, ôn nhu nhào nặn, thình thoảng dùng đầu ngón tay ấn ấn một chút, muốn chui vào, nơi chưa được bôi trơn chật không thể dung nổi một ngón tay hắn xâm lấn.
Quân Thư Ảnh dù có muốn ngủ cũng phải bị lay tỉnh, hiện tại tính tình y sẽ không tốt như ngày xưa, trước đây thường thường không chịu thế tiến công nhu tình và ép buộc của Sở Phi Dương, cuối cùng rơi vào tay giặc mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng lúc này y không có khả năng nén chịu.
Quân Thư Ảnh một tay kéo trụ lấy bàn tay đang tác loạn của Sở Phi Dương, khép mắt cả giận nói: “Sở Phi Dương! Ngươi tiếp tục lộn xộn ta sẽ không tha cho ngươi!”
Sở Phi Dương thành thật chốc lát, tay cũng bảo trì tư thế bị Quân Thư Ảnh nắm một lúc, nhưng lại phát hiện y nắm tay mình tiếp tục ngủ mê mệt.
Sở Phi Dương vừa yêu lại vừa lo lắng, hắn dùng tay kia nhẹ nhàng sờ sờ mặt Quân Thư Ảnh, thở dài nói: “Thư Ảnh, sao ngươi lại mê ngủ như thế? Ngủ mơ nhớ phải có ta nha, ngươi liền thích đứng ở một bên như vậy?…”
Hắn nói xong lại vô hạn ôn nhu hôn lên trán lên môi y.
Hai ngày còn lại, Sở Phi Dương lại thay đổi con ngựa khác, tiếp tục ra roi thúc ngựa, cuối cùng cũng tới ngọn núi đại sư phụ hắn ẩn cư.