Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 111: Bổ sung thêm (6)




Phần 6

Thủ lĩnh xoay người tiến lên phía trước, lại tiếp tục nói: “Hiệp sĩ, chiếu theo quy củ của Thủy Bảo, bất luận ngươi cùng Bảo chủ là quan hệ như thế nào, ngươi cũng phải quên đi, người từ nay về sau sẽ là Bảo chủ của chúng ta, là người của Tộc trưởng đại nhân.”

“Tộc trưởng hèn hạ của các ngươi muốn Thư Ảnh nghe lệnh, cũng phải xem hắn có bản lĩnh hay không.” Sở Phi Dương thanh âm lạnh lùng nói. Hắn thực sự không biết, nếu như chỉ có nội lực âm hàn của Thư Ảnh mới có thể cứu được tính mạng Tộc trưởng của bọn chúng thì chỉ cần hảo thương lượng, bọn họ cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu. Dã man nhân này cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy cũng chỉ để tìm chủ tử của mình rồi cấp cho Tộc trưởng bọn chúng.

Thủ lĩnh kia sau khi nghe hiển nhiên có chút kinh ngạc, gã khoát tay áo nói: “Không, Bảo chủ không cần nghe lệnh Tộc trưởng đại nhân, mỗi một đời Tộc trưởng đại nhân của chúng ta đối với Bảo chủ đều rất tốt.”

Sở Phi Dương bị lời nói cố làm ra vẻ huyền bí kia chọc cho bực bội, cũng không mở miệng nữa, lại đem Quân Thư Ảnh trong tay ôm chặt.

Chính là không biết Thanh Lang bọn họ hiện tại ở đâu, hi vọng không gặp phải đại phiền toái gì.

Bởi vì lúc trước bị Sở Phi Dương một chưởng công kích,  phần lớn Thủy Bảo nhân ở đây đều bị nội thương rất nặng, rõ ràng đang kéo chậm lộ trình. Mới đi mấy canh giờ, liền có người chống đỡ không được, ngất xỉu.

Thủ lĩnh an bài mọi người dừng lại dưỡng thương, nhìn qua có chút hoảng loạn, tựa hồ như chưa từng trải qua những chuyện như vậy. Sở Phi Dương sớm đã cảm thấy được, một đám người này võ công đều rất thấp, nếu không phải đang ở nơi chướng khí bao phủ, bọn chúng quả thực không chịu nổi một chưởng. Sở Phi Dương nhìn sắc trời một chút, vốn đã bị sương mù bao phủ dày đặc, bầu trời u ám lúc này dần dần đen lại, chẳng biết lúc nào màn đêm đã buông xuống.

Quân Thư Ảnh đang trong ngực hắn, cơ thể đã ấm hơn, hơi thở đều đặn, mạch đập ổn định, từ trong hôn mê tỉnh táo trở lại, nhìn qua không có gì đáng ngại.

“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Sở Phi Dương nhỏ giọng ân cần hói.

Quân Thư Ảnh nhăn mày, cảm thấy nội tức trong cơ thể vận khởi chỉ được trong chốc lát, mới lắc đầu nói: “Nội lực bế tắc không thông, ta giống như trúng độc. Nếu Cao Phóng ở đây thì tốt rồi.”

Sở Phi Dương không chút nào bận tâm Thủy Bảo nhân ánh mắt kỳ quái đang ở xung quanh, ở trên thái dương Quân Thư Ảnh hôn xuống một cái, nói: “Cho dù Cao Phóng ở đây, chỉ sợ hắn cũng không có biện pháp tốt. Huống hồ chúng ta trực tiếp đi tìm Tộc trưởng có khi lại đơn giản, bất kể là sư phụ hay là Yến Kỳ, đều có thể trực tiếp cùng Tộc trưởng nói chuyện, chúng ta chẳng qua chỉ là đến tìm người chứ không có mục đích nào khác. Ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, an tâm ngủ một giấc đi.”

Quân Thư Ảnh gật đầu, lại đột nhiên cảm thấy trên tay hơi lạnh. Y mạnh mẽ giơ tay lên, đã thấy một con tiểu xà toàn thân một màu tuyết trắng đang quấn quanh ngón tay y, lại bò lên phía trước, cuối cùng đem thân thể chính mình một vòng quấn lấy cổ tay Quân Thư Ảnh, le lưỡi, an phận ở đó.

“Đây là vật gì?!” Quân Thư Ảnh có chút chán ghét nói.

Thủy Bảo thủ lĩnh vốn đang bận rộn liền cuống quít chạy lại, cung kính hành lễ nói: “Bảo chủ, đây là băng xà mà người đời rất hiếm gặp. Nó đã nhận định người là Thủy Bảo bảo chủ của chúng ta, thì người chính là chủ nhân của nó. Mỗi một đời Bảo chủ của chúng ta đều có băng xà hộ thể. Người hãy để nó theo bên mình, nó cũng là có lợi đối với thân thể của người.”

Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy nơi bị tiểu xà quấn lấy mơ hồ xuyên qua một cỗ thanh lương chi khí (khí mát mẻ), theo kinh mạch mơn trớn toàn thân, mang đến một trận thoải mái.

“Tựa hồ là đồ tốt.” Quân Thư Ảnh nhếch môi nói, “Nếu nó thích, vậy để nó theo đi.”

Sở Phi Dương nhìn bộ dáng Quân Thư Ảnh không một chút khách khí, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tục ngữ có câu, vô công bất thụ lộc (không nhận những thứ không phải do mình bỏ công sức làm ra). Băng xà này là tín vật của Thủy Bảo bảo chủ bọn chúng, ngươi sao có thể nào tùy tùy tiện tiện nhận? Chẳng lẽ thật sự muốn làm Bảo chủ?”

Quân Thư Ảnh trừng mắt nhìn Sở Phi Dương một cái, ngón tay sờ sờ thân thể tiểu xà lạnh như băng, nói: “Sở đại hiệp là muốn nói, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn sao? (đại khái gần nghĩa với câu ‘há miệng mắc quai’ của Việt Nam)Ngươi yên tâm, cho dù ta chịu nhận lấy, cũng sẽ không mềm miệng ngắn tay. Huống hồ đây là bọn hắn tự mình hai tay dâng tặng, chuyện này ta đâu can dự.”

Sở Phi Dương bật cười nói: “Được rồi được rồi, ta nói không lại ngươi, ngươi cũng coi như là có phẩm chất tốt, không cần lo lắng bị người ta tùy tiện dụ dỗ.”

Quân Thư Ảnh lại giơ cổ tay lên, ngắm nhìn tiểu xà kỳ dị kia. Tiểu xà tròng mắt đen nhánh trong màn sương mù mơ hồ lóe ra một tia quang mang kỳ lạ.

Bởi vì Thủy Bảo nhân nội thương, hơn nữa ban đêm cùng với chướng khí, ngay cả Thủy Bảo thủ lĩnh cũng không dám chắc chắn hướng đi. Sở Phi Dương đồng ý để mọi người ở tại đây nghỉ qua đêm.

Đêm khuya lặng gió, bốn phía thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu kỳ quái vang lên. Sở Phi Dương tựa vào một gốc cây cách xa đám Thủy Bảo nhân, ôm lấy Quân Thư Ảnh trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần nhưng một khắc cũng không dám ngủ.

Quân Thư Ảnh trong lòng y vẫn đang say ngủ bỗng nhiên khẽ động, Sở Phi Dương mở mắt ra cúi mặt xuống khẽ hỏi: “Làm sao vậy Thư Ảnh? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Quân Thư Ảnh mở to hai mắt, đôi mắt vốn trong suốt hắc bạch phân minh lúc này lại mang theo một chút mê man.

Sở Phi Dương cảm thấy một tia không thích hợp, lại gọi một tiếng: “Thư Ảnh?”

Quân Thư Ảnh chớp nhoáng giơ tay lên, bóp lấy cổ Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương hai tay vẫn ôm lấy y như cũ, hơi ngửa đầu, ánh mắt còn gian nan nhìn Quân Thư Ảnh, nhưng không có chút nào giằng co.

“Thư Ảnh, ngươi làm sao vậy?” Sở Phi Dương thấp giọng nói, cánh tay đặt trên lưng Quân Thư Ảnh cũng đang chậm rãi di chuyển, muốn điểm huyệt đạo của y.

Tiểu xà trên cổ tay Quân Thư Ảnh đột nhiên dựng thẳng người, nhanh như cắt hung hăng cắn một cái lên cổ Sở Phi Dương. Sở Phi Dương còn chưa thấy đau đã thấy trong cổ có một dòng cảm giác mát lạnh mạnh mẽ lan rộng ra, trong nháy mắt khiến hắn choáng váng đầu óc, hai mắt nặng trĩu, muốn giữ chặt Quân Thư Ảnh nhưng hai tay vô lực buông thõng xuống.

Cỗ choáng váng này tới quá nhanh, Sở Phi Dương vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnh nhưng vô pháp khống chế cơn buồn ngủ đang kéo tới. Giữa tầm mắt mơ hồ lưu lại một hình ảnh cuối cùng, chính là bóng lưng  Quân Thư Ảnh chậm rãi ly khai, từ cổ tay trắng muốt của y tiểu xà trắng như tuyết kia theo cánh tay trườn lên bả vai, ghé vào lỗ tai y tê tê le lưỡi…

Một giọt nước mưa rơi xuống trán, Sở Phi Dương thần trí hỗn độn đã khôi phục lại, hắn mở ra hai mắt, từ trên mặt đất nhảy dựng lên. Bên người đâu còn bóng dáng Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương hung hăng đem thủ lĩnh Thủy Bảo ra tra khảo, mũi kiếm sắc bén dí sát vào cổ của gã, vạch ra một vệt dài mảnh, tiên huyết chậm rãi rỉ ra đỏ thẫm.

“Nói! Băng xà kia rốt cuộc có cái gì cổ quái?! Thư Ảnh đi đâu?!” Sở Phi Dương hai mắt đỏ ngàu cả giận quát, giống như mất đi cả lý trí lẫn ôn nhu, toàn thân sát ý lạnh lùng khiến cho thủ lĩnh kia cả người phát run, ngay cả đám người xung quanh muốn tiến lên can ngăn cũng bị sự cường đại này uy hiếp phải đứng yên tại chỗ.

Bọn chúng cả đời sống ở nơi chướng lệ (bệnh do nhiễm phải chướng khí) ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng xem như chưa từng tiếp xúc với ngoại nhân, đều là ẩn náu phía sau những kỳ môn trận pháp có chút xảo diệu, chưa từng bị bạo nộ và tử vong uy hiếp trực diện như vậy. Thủ lĩnh trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu như không có Sở Phi Dương đang túm lấy gã, chỉ sợ gã sớm đã ngã xuống.

“Hiệp… Hiệp sĩ, băng xà cũng không có gì cổ quái, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn Bảo chủ mà băng xà đã nhận định.” Thủ lĩnh thanh âm run run nói, “Thế nhưng, băng xà một khi nhận ra chủ nhân, sẽ lập tức đưa người đến chỗ Tộc trưởng, hoàn thành giao hợp…”

Sở Phi Dương tay phải mạnh mẽ dùng lực đem thủ lĩnh kia ném xuống mặt đất, giận dữ cực điểm nhưng trái lại thanh âm đã bình tĩnh hơn, gằn từng tiếng lạnh như băng nhưng vẫn khiến kẻ khác không rét mà run: “Ngươi vừa nói cái gì?”

“Hiệp sĩ, ta đã từng nói… Tộc trưởng chúng ta trong cơ thể có tà hỏa, chỉ có Bảo chủ mà băng xà nhận định cùng tộc trưởng giao hợp mới có thể giúp Tộc trưởng khắc chế. Cho nên mỗi một đời Bảo chủ chúng ta, vô luận nam hay nữ, chỉ cần là người mà băng xà nhận định, cũng sẽ trở thành Tộc trưởng phu nhân… Hưởng… hưởng thụ tôn vinh.” Thủ lĩnh kia ở giữa ánh mắt đáng sợ của Sở Phi Dương miễn cưỡng nói đến cùng, rốt cuộc đã giải thích rõ ràng.

“Thì ra là như vậy, nguyên lai phương pháp các ngươi cứu người lại là thủ đoạn này…” Sở Phi Dương dùng lưỡi kiếm nhọn đẩy cằm vị thủ lĩnh kia lên, khiến hắn không thể không chậm rãi đứng dậy, “Nếu không muốn chết, lập tức dẫn ta đi gặp Tộc trưởng đại nhân không biết sống chết kia của các ngươi!”

“Nếu như hiệp sĩ muốn phá hoại đại hôn của tộc trưởng, ta… ta không thể…” Thủ lĩnh còn muốn kiên trì.

Sở Phi Dương vừa siết chặt kiếm vừa dùng lực, vài giọt tiên huyết dọc theo thân kiếm chảy xuống: “Vậy ngươi sẽ chết, người nếu không muốn chết thì dẫn đường!”

“Hiệp sĩ hạ thủ lưu tình!” Thủy Bảo thủ lĩnh vội vàng nói: “Ta dẫn đường, nhưng mà hiệp sĩ, vị công tử kia là bị băng xà mang đi, băng xà có khả năng ở mê hồn trận pháp này tìm được đường đi một cách nhanh chóng, tối đa trong ngày hôm nay là có thể đến nơi rồi. Tự chúng ta đi, chỉ có thể quanh quẩn trận pháp mà đi, tất nhiên đuổi không kịp vị công tử kia…”

Gã cảm giác được kiếm trên cổ tựa hồ lại ép sâu thêm một chút, vội vàng nói: “Lời ta nói là thật, hiệp sĩ ngay cả giết ta cũng vô dụng. Tóm lại chúng ta có thể dẫn đường nhưng thỉnh hiệp sĩ không cần quá mức nôn nóng thúc giục, bằng không cho dù là chúng ta cũng sẽ mất phương hướng.”

Sở Phi Dương mắt lạnh nhìn gã một khắc, thấy thủ lĩnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Dẫn đường!” Hắn thu kiếm, dùng thanh âm lạnh lùng ra lệnh.

***

Tại nơi chướng khí đậm đặc nhất, trái lại xuất hiện một thôn lạc, phong thanh thiên lượng, một chút sương mù cũng không có. Toàn bộ sương mù dày đặc đều giống như bị ngăn lại bởi một bức tường vô hình, tựa như bình chướng tự nhiên của thôn lạc này.

Sau lớp sương mù loáng thoáng có một bóng dáng, càng đi càng tới gần. Thủ vệ Vô Vi tộc nhân canh gác ở ngoài thôn giơ vũ khí lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn bóng dáng dần dần hiện rõ.

Người trước mặt dung mạo dần dần lộ ra, tuy rằng là một nam nhân xa lạ nhưng trên vai y lại có một con tiểu xà màu trắng, cái này người trong tộc lại quá quen thuộc.

“Mau, mau mời tộc trưởng tới! Băng xà đem tộc trưởng phu nhân đến rồi!”

Có người hô to một tiếng, nhất thời trong thôn xôn xao.

“Nghênh đón tộc trưởng phu nhân!” Tiếng huyên náo liên tục truyền khắp thôn lạc.

Một đôi mắt xuất hiện, đen một màu, màu sắc kỳ lạ bất đồng với Vô Vi tộc nhân, lông mày và tóc cũng đã hoa râm một mảnh.

“Tộc trưởng phu nhân?” Người nọ thấp giọng nói, tựa hồ đối với bầu không khí vui mừng này của toàn bộ tộc cảm thấy có chút mê mẩn, cho đến khi bị hình ảnh kia quét qua tầm mắt.

“Quân…” Lão trừng lớn hai mắt, lại bị người phía sau kéo trở lại.

“Tín chưởng môn, coi chừng bại lộ hành tung.” Mục Giang Bạch một thân cải trang bất đắc dĩ nói, đi cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ, chính là sư đệ của lão, Nguyên Tình.

“Đó là Quân Thư Ảnh!” Tín Bạch hạ thấp giọng, vội la lên “Hắn rõ ràng là… của đồ đệ ta Phi Dương, hắn sao có thể là tộc trưởng phu nhân gì chứ?”

Nguyên Tình vừa nghe liền khẽ cười một tiếng, cũng thấp giọng nói: “Tín chưởng môn đừng vội, hắn là người đồ đệ ngươi thì vĩnh viễn là người của đồ đệ ngươi rồi, không thành người của kẻ khác được.”

Mục Giang Bạch đối với Nguyên Tình lúc này vẫn còn đùa giỡn thì bất đắc dĩ lắc đầu, lại an ủi Tín Bạch: “Tín chưởng môn, ngươi không cần lo lắng quá mức. Ta nhìn bộ dạng Thư Ảnh, có điểm giống bị mê hoặc tâm trí. Nếu hắn ở chỗ này, Phi Dương chắc chắn cũng tới rồi.”

Tín Bạch cau mày, nhìn Quân Thư Ảnh cách đó không xa đang từng bước từng bước hướng về phía nơi ở của tộc trưởng ở giữa thôn lạc, nhịn không được trong lòng nóng như lửa đốt.

“Phi Dương rốt cuộc đã chạy đi đâu?”