Dưỡng Thi

Chương 17: Một quyền chấn kinh




“Khặc khặc khặc, cuối cùng cũng tìm thấy các ngươi rồi!” Một tên thiếu niên y phục lòe loẹt độ chừng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tay cầm một cây quạt xếp có vẽ hình nam nữ đang giao hoang với nhau, cười bằng một nụ cười nhếch mép vô cùng đáng khinh, vừa đi tới vừa híp mắt cười. Đi theo sau lưng tên thiếu niên này, là hai nữ nhân có mấy phần tư sắc, ăn mặc hở bạo, chỉ che những chỗ cần che, còn lại đều để da thịt bạo lộ ra ngoài, nhưng ánh mắt thì cực kỳ sắc bén.

Vừa nhìn thấy người này, khóe mắt của lão nhân hơi nhíu lại, nhưng vẫn không nói thêm câu nào. Chỉ có hai chị em Ngọc Lan, Ngọc Hương thì kinh hãi không thôi.

“Đem hai ả bắt lại cho ta!” Tên thiếu niên này hoàn toàn không hề xem ai ra gì, vừa tới liền trực tiếp ra lệnh cho hai nữ nhân ở phía sau đi lên bắt người.

Chân mày của Trần Lâm lập tức liền nhíu lại, hắn bước lên phía trước một bước, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

Tên thiếu niên này thấy có người đứng ra ngăn cản mình, dáng tươi cười không khỏi càng thêm âm trầm, nhưng nhìn thấy Trần Lâm chỉ là một gã thiếu niên bình thường, hắn liền cười lên khinh miệt: “Thứ tiện dân như mày cũng dám đứng ra ngăn cản ta hay sao? Thập Tam, đi lên đem hắn phế đi!”

Tên thiếu niên vừa lên tiếng, một trong hai nữ nhân kia liền hướng Trần Lâm vỗ xuống một chưởng. Một chưởng này nhìn vô cùng tùy ý, nhưng ẩn chứa một cỗ lực lượng không hề tầm thường chút nào. Nếu như đám người này chỉ ra tay với hai tỷ muội Ngọc Lan, Ngọc Hương, có thể lão nhân kia cũng không cần quan tâm nhiều, nhưng bọn họ muốn ra tay với Trần Lâm, lão không thể không tự mình đứng ra được.

“Ngừng tay, đây là khách nhân của tiểu thư, các ngươi dám vô lễ như vậy hay sao?” Lão nhân hét lớn một tiếng, sau lưng lập tức hiện lên một hư ảnh chim ưng, vô cùng có khí thế.

Tên thiếu niên kia thấy thế, sắc mặt có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng chẳng hề có ý định dừng tay một chút nào, chỉ cười nhạt một tiếng: “Chỉ là một tên Hồn Sư cao cấp cũng muốn đứng ra ngăn cản bản thiếu bắt người, Thập Tam, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi lên bắt tên tiểu tử kia lại cho ta!”

“Ngươi…” Lão nhân thật sự là có chút tức giận, mặc dù lão bình thường chỉ là một người hầu bên cạnh của Nguyệt Nương, nhưng ở trong gia tộc cũng là người có chút tiếng tăm, không nghĩ đến tên thiếu niên này không nể mặt như vậy, lão làm sao có thể nhịn được chứ?

“Hừ, không nghe thiếu gia ta nói gì hay sao? Ngươi mau cút sang một bên đi!” Nữ nhân tên là Thập Tam kia quăng cho lão một ánh mắt khinh miệt, sau đó bước lên phía trước một bước, phía sau lưng của nàng lúc này cũng hiện lên hư ảnh của một con chồn trắng khá lớn, đây chính là hồn linh của nàng, uy thế không hề thua kém chim ưng của lão một chút nào.

Tiếng ồn ào ở bên ngoài viện đã làm cho những người có mặt bên trong viện chú ý, từ bên trong đại sảnh của phủ trấn trưởng đã có một đám người nam nữ trẻ tuổi đi ra, tất cả đều là nam thanh nữ tú, khí chất cực kỳ cao ngạo. Trong đám người này, có một nữ nhân vận một bộ áo dài tứ thân màu hồng nhạt, trước ngực là một cái yếm đỏ thêu hình chim phượng, kết hợp với dáng người đầy đặn, thước tha đi tới. Chỉ có điều, sắc mặt của nàng lúc này dường như không được tốt lắm, nàng bước tới hướng của lão nhân, nói: “Vương Bằng, ta nhớ nơi này cũng không phải là Song Tu Phủ, các ngươi ở đây tùy tiện ra tay với người cảu ta như vậy, có phải là xem người của phủ thành chủ chúng ta không có người hay không?”

Lời này của nàng, làm cho sắc mặt của tên thiếu niên hơi cứng lại, nhưng rất nhanh hắn liền xoay người nhìn Nguyệt Nương, cười hì hì, nói: “Nguyệt Nương, lời này của nàng là có ý gì? Ta ở đâu lại có ý đánh người chứ? Chúng ta chỉ là giao lưu, chỉ là giao lưu mà thôi, có đúng không?”

Vương Bằng vừa nói vừa dùng ánh mắt thâm ý nhìn về phía đám người Trần Lâm và lão nhân đi cùng kia. Lão nhân làm sao mà không biết suy nghĩ trong lòng của Vương Bằng như thế nào, lão cũng không muốn chấp nhất với người trẻ tuổi này, vội vàng thu lại khí thế, chấp tay hướng Nguyệt Nương nói: “Tiểu thư, chúng ta chỉ là muốn trao đổi một chút võ nghệ, không nghĩ đến lại làm phiền nhã hứng của tiểu thư, lão đây xin tiểu thư tha lỗi cho!”

Nguyệt Nương nhìn lão một hồi, thở dài nói: “Sâm lão, có cái gì mà tha lỗi với không tha lỗi chứ, lão mau mau đứng lên đi!”

“Tạ tiểu thư!” Lão nhân nói xong cũng tự hiểu ý lui xuống phía sau một bước.

Mà một trận chiến khí thế hung hung như vừa rồi cuối cùng cũng vì đó mà tạm chấm dứt. Chỉ có điều, lúc này Vương Bằng lại mỉm cười nói: “Chuyện tỉ thí ta vốn dĩ không muốn nhúng tay vô, nhưng ở bên kia là người của Song Tu Phủ chúng ta, ta cần phải đem các nàng trở về. Nguyệt Nương, nàng sẽ không vì thế mà phản đối ta chứ?”

Nguyệt Nương không khỏi nhíu mày, vừa rồi nàng đã nhìn thấy, đi bên cạnh Trần Lâm còn có hai thiếu nữ hơi nhỏ nhắn, gầy gò, nhưng khuôn mặt lại hiện lên một nét thanh thuần đầy sức sống, so với nàng chỉ hơi kém một chút mà thôi. Còn chưa đợi cho Nguyệt Nương mở lời nói thêm tiếng nào, Vương Bằng đã tiếp tục nói: “Thập Tứ, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đem hai ả tiện nhân kia đem về!”

Lúc này, một trong hai nữ nhân đi bên cạnh Vương Bằng đã đứng cách đám người Trần Lâm không quá mười bước chân, vừa nghe được mệnh lệnh của Vương Bằng, nàng ta liền vung tay hướng tới chỗ Ngọc Lan, Ngọc Hương, ý định đem hai nàng chụp tới. Nhưng ngay tại thời khắc đó, Trần Lâm đã lướt người đi tới, cười gằng một tiếng: “Hừ, người của ta mà các ngươi cũng dám đụng đến sao?”

Trần Lâm nói xong, cũng không hề khách khí một chút nào, trực tiếp vung một quyền đập tới. Nữ nhân kia nhìn thấy Trần Lâm tùy tiện đánh ra một quyền như thế, trên miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt, cũng tùy tiện đem một bàn tay đập tới, còn một tay vẫn hướng về phía hai tỷ muội Ngọc Lan bắt đi. Chỉ là, khi một quyền của Trần Lâm cùng một chưởng của nữ nhân này chạm vào nhau, bất chợt bộc phát ra một trận tiếng vang bén nhọn.

Ầm!

Một âm thanh vang dội xuất hiện, chỉ thấy, cả thân hình của nữ nhân kia như một khúc gỗ mềm, bị một quyền của Trần Lâm đập cho bay ra ngoài. Tất cả những người ở đây đều mở to hai mắt ra mà nhìn, không có ai có thể nghĩ đến kết quả sẽ thành ra như thế này. Đặc biệt là Nguyệt Nương, nàng quen biết Trần Lâm nhiều năm như vậy, làm sao không biết bản thân hắn không có thiên phú tu luyện. Nhưng mà, một quyền vừa rồi kia tuy chỉ là một quyền bằng nhục thể đơn thuần, lại có thể bạo phát ra sức mạnh vô cùng kinh khủng, đem một cao thủ Hồn Sư cao cấp như Thập Tứ đập bay ra ngoài, đây là có ý vị như thế nào? Chẳng phải là nói, bản thân nhục thể của Trần Lâm có thể so sánh được với Hồn Sư cao cấp hay sao?

Nữ nhân kia ngã lên trên mặt đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác toàn bộ thế giới này dường như đã hoàn toàn thay đổi mất rồi. Nàng làm sao có thể tin tưởng được, một tên thiếu niên nhìn tầm thường như vậy, lại có thể đánh bay nàng, còn làm nàng bị thương nữa chứ. Nhưng nàng rất nhanh liền tỉnh táo lại, bởi vì nàng mơ hồ có thể đoán ra được, trên thế gian này có một số người thiên phú đặc biệt, mặc dù không thể dung hợp hồn linh để tu luyện, nhưng sức mạnh cơ thể lại rất kinh người, những người như thế được gọi là thể tu, mà đám người này thực sự là hơn vạn người cũng chỉ có được một hai người mà thôi. Không nghĩ đến, một chỗ nho nhỏ như Bạch Dương trấn này lại để nàng gặp phải.

“Xem ra là ta đã coi thường ngươi!” Nữ nhân này mặc dù bình thường chỉ là đồ chơi ở trên tay của tên Vương Bằng kia, nhưng dù như thế nào nàng cũng là đệ tử nội môn của Song Tu Phủ, trên người không tránh khỏi có một cỗ ngạo khí không dễ dàng khuất phục được, ăn một lần thiệt thòi như vậy, nàng nhất định phải hoàn trả gấp đôi.

“Thôi đủ rồi, nơi này là Bạch Dương trấn, là chỗ quản hạt của Kiều gia chúng ta, các ngươi còn dám ở đây làm loạn nữa hay sao?” Sau một lúc ngây người, cuối cùng Nguyệt Nương cũng đi tới giải vây cho đám người Trần Lâm.

“Nguyệt Nương, lời này của ngươi là có ý gì? Đây rõ ràng là tên tiện nhân kia ra tay đả thương người của ta trước, ngươi chẳng lẽ còn muốn đứng ra bảo vệ cho hắn hay sao?” Mà Vương Băng lúc này cũng đi tới, hoàn toàn không chịu nhường bước một chút nào.

“Vương Bằng, ngươi thực sự cho rằng ngươi là ai, cũng dám ở trên địa bàn của Kiều gia chúng ta làm loạn hay sao? Ngươi đừng tưởng rằng ỷ vào thân phận đệ tử chân truyền của Song Tu Phủ thì muốn làm gì thì làm!” Nguyệt Nương làm sao có thể dễ dàng bị dọa lui như vậy, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Bằng.

“Da, chỗ này làm sao lại náo nhiệt như vậy? Thật sự là thú vị, thật sự là thú vị nha!” Không biết từ lúc nào, một thiếu nữ chừng mười ba, mười bốn tuổi, hăng hái từ bên người cửa phủ chạy đến, vừa vỗ tay vừa hoan hô, ra điều cực kỳ thích thú.

Đi sau thiếu nữ này là một mỹ phụ xinh đẹp, chỉ có điều ánh mắt của nàng vô cùng lạnh lùng, thân hình đầy đặn chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, động tác lại cục kỳ tinh mĩ, hoàn toàn không nhìn ra một chút tì vết nào. Mà phía sau hai mỹ nữ một lớn một nhỏ này, lại có một đám đàn ông gần hơn mười người chạy đi theo, dẫn đầu là một người trẻ tuổi, tướng mạo có chút phi phàm, trên tay phe phẩy một cây quạt giấy, điệu bộ vô cùng nhàn nhã. Khi Trần Lầm vừa liếc mắt nhìn lại, liền nhận ra được đám người này là ai, bọn họ chẳng phải là đám người lần trước ở bên trong quán rượu nghe kể chuyện hay sao?