Dưỡng Thi

Chương 16: Phủ trấn trưởng




“Hai nàng làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi!” Trần Lâm cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đem hai nàng nâng dậy.

Nhưng mà, hai nữ nhân nhìn như nhu nhược này, lại vô cùng cố chấp, liên tục dập đầu, nói: “Công tử, nếu như công tử không chịu thu nhận chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không đứng lên!”

“Các ngươi…” Nhìn thấy các nàng cố chấp như vậy, Trần Lâm có chút buồn bực, chẳng phải hắn chỉ tiện tay cứu giúp các nàng thôi sao, làm sao lại giống như là một đại ân nhân của các nàng vậy?

“Công tử…”

Không đợi cho hai nàng tiếp tục nói, Trần Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, cúi thấp người xuống, dùng hai bàn tay của mình nâng cằm của hai nàng lên, rồi sau đó dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Các ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, sau này nếu như các ngươi đi theo ta, thì các ngươi chính là người của ta, cho dù là thân thể của các ngươi, hay là linh hồn của các ngươi, đều phải thuộc về ta! Nếu không, dù các ngươi có quỳ đến chết, ta cũng không thu nhận các ngươi!”

Động tác và thái độ của Trần Lâm đột ngột như vậy, làm cho hai nàng nhất thời trở nên sợ hãi. Nhưng chỉ một thoáng, trên khuôn mặt của các nàng hiện lên một vết đỏ ửng, vừa xấu hổ, vừa thẹn lại vừa giận. Cái người này, không phải hôm qua còn đối với các nàng rất tử tể hay sao, sao bây giờ lại hành động thô lỗ như vậy, còn nói ra những lời khó nghe như thế. Chẳng lẽ, hôm qua hắn chỉ là giả vờ để lừa các nàng thôi sao? Tên này thật sự là trở mặt quá nhanh đi nha? Nữ nhân là thế, chỉ một thoáng như vậy trong đầu các nàng hiện lên vô số suy nghĩ phức tạp.

Trần Lâm nào biết được các nàng sẽ nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ cảm thấy các nàng thật sự quá phiền phức, hắn không muốn làm theo kế hoạch của Thanh Ngọc, lại không thể phản bội Nguyệt Nương, cho nên mới nghĩ cách dọa cho hai nàng kinh sợ, bỏ chạy. Nào ngờ, lúc này hai nàng lại ngước mắt lên nhìn hắn, mím môi một hồi, rồi gật đầu nói: “Công tử, chỉ cần công tử muốn, sau này cả thể xác và linh hồn của chúng em đều thuộc về công tử!”

Lần này, đến lượt khuôn mặt của Trần Lâm có chút cứng lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào a?

Nhìn ra sự thất thần trên khuôn mặt của Trần Lâm, hai nàng như đang trong cơn mê tỉnh lại, từ vẻ mặt ủ rủ ban đầu, biến thành một bộ tươi cười hớn hở, thân hình linh động lao tới đem cánh tay của Trần Lâm ôm chặt.

“Ta biết mà, ta biết công tử nhất định là người tốt, vừa rồi là công tử chỉ hù dọa chúng ta thôi đúng không?” Ngọc Lan vui vẻ nói.

“Đương nhiên rồi, công tử là người tốt như vậy, làm sao lại đi ức hiếp hai chúng ta được!” Ngọc Hương vốn dĩ nhút nhác lúc này cũng vào hùa theo.

“Đúng! Đúng!” Ngọc Lan càng không kiêng nể gì gật đầu liên tục.

Lúc này, Trần Lâm có cảm giác như mình hoàn toàn không thích hợp để đóng vai ác một chút nào, vừa rồi hai nàng còn bị hắn dọa cho một trận kinh sợ, mặt ủ mày chao, bây giờ thì đã tươi cười rạng rỡ như vậy rồi? Đây chẳng phải là muốn đóng kịch cho hắn xem hay sao? Hắn quả thật là vô cùng hối hận!

“Các ngươi…” Trần Lâm muốn giơ tay lên hung hăng đánh lên mông của mỗi nàng một cái, nhưng vẫn bất đắc dĩ đem cái suy nghĩ mê người này bỏ sau đầu, thở dài nói: “Ài, các ngươi làm sao lại cứ muốn đi theo ta làm gì a? Ta không thân không thế, không tiền không bạc, thực lực lại thấp kém, các ngươi đi theo ta, sau này không sợ khổ cực hay sao?”

“Không sợ, chỉ cần công tử không vứt bỏ Lan nhi, Lan nhi tuyệt đối sẽ không sợ!” Ngọc Lan cương quyết ôm chặt lấy cạnh tay của Trần Lâm cọ sát lên trên bộ ngực cao ngất ngưỡng của mình, bày tỏ quan điểm không chết không buông.

Mà Ngọc Hương cùng dùng ánh mắt cương nghị nhìn Trần Lâm gật đầu, xem chừng, hai nữ nhân này thật sự là hết thuốc chữa rồi.

Trần Lâm nhìn hai nàng một hồi, lại bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Được rồi, coi như ta thua hai nàng!”

Hắn nói xong, không biết là vô ý hay cố ý, lại nhìn lên ngực của nàng, cười nói: “Này, hai nàng cọ như vậy đủ chưa, còn cọ cọ như vậy một lúc nữa, ta rất có thể sẽ có ý nghĩ xấu, mà ta vốn dĩ rất háo sắc, cẩn thận ta đem hai nàng lôi lên giường ăn sạch sẽ đấy!”

Các nàng lúc này mới giật mình để ý đến hành động vô tri của mình, vội vàng xấu hổ buông tay bỏ chạy ra phía sau sáu, bảy bước, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm chửi thầm hai tiếng: “Vô sĩ!”

Trần Lâm nhìn thấy các nàng như vậy, hắn quả thật là có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là các nàng chiếm tiện nghi của hắn, làm sao lại còn mắng hắn vô sĩ nha? Đây là cái đạo lý gì cơ chứ?

Không đợi cho Trần Lâm có thời gian phàn nàn, lúc này, từ phía bên ngoài cổng đã chạy tới một chiếc xe ngựa có rèm che màu đỏ, vật kéo là hai con Hắc Câu vô cùng khỏe mạnh, phi phàm. Trần Lâm vừa nhìn liền nhận ra được, đây chính là cỗ xe ngựa mà thường ngày Nguyệt Nương vẫn dùng để đi lại, chỉ có điều, người đánh xe ngựa lúc này là một lão nhân lưng còng, râu tóc đã hơi bạc, người có vẻ gầy yếu. Nhưng từ xa, nhìn vào ánh mắt có thần của lão nhân này, Trần Lâm liền cảm nhận được một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ, so với đám huynh đệ Tam Mao lần trước truy đuổi đòi lại miếng kim loại hình lục giác, thì phải mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, có thể so với mấy vị Hồn Sư tầng năm, tầng sáu lần trước xuất hiện trong quán rượu cũng không sai biệt gì lắm. Trần Lâm thật sự rất nghi hoặc, một người như vậy làm sao lại đánh ngựa tới đây làm gì? Mà người này, tại sao lại dùng xe ngựa của Nguyệt Nương chạy tới? Những suy nghĩ rối loạn trong đầu, làm Trần Lâm cảm thấy không thật sự thoải mái.

“Công tử, tiểu thư lệnh cho tiểu nhân đến đây để mời công tử đi đến một nơi, xin công tử hãy lên xe đi!” Vị lão nhân này nhìn như có vẻ gầy yếu, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ thoáng một cái, đã từ trên chỗ xe ngựa, đi tới trước mặt Trần Lâm cúi thấp người xuống làm động tác mời.

Trần Lâm có chút giật mình, hắn muốn lên tiếng hỏi, nhưng rồi lại thôi, yên lặng đi theo lão nhân này lên xe ngựa. Thấy Trần Lâm rời đi, hai chị em Ngọc Lan, Ngọc Hương cũng đi theo, không dám rời xa nửa bước. Lão nhân thấy vậy, có hơi chút nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Công tử, hai vị này là?”

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của lão nhân nhìn về phía mình, hai chị em Ngọc Lan, Ngọc Hương có chút sợ sệt, vội vàng nép sang bên cạnh của Trần Lâm. Trần Lâm hơi tùy ý trả lời: “Các nàng là người hầu của ta, để cho các nàng cùng đi theo đi!”

Vị lão nhân này hơi có chút do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu để cho các nàng đi theo. Rất nhanh, cả ba người cùng ngồi lên trên xe ngựa, còn vị lão nhân kia thì chậm rãi điều khiển cho hai con Hắc Câu mang theo mọi người rời đi.

Lộc cộc!

Lộc cộc!

Tiếng vó ngựa vang lên liên tục, không biết là đã đi được bao xa, gần một canh giờ sau thì xe ngựa mới dừng lại, đứng trước một tòa cửa phủ vô cùng xa hoa hoành tráng. Đợi cho lão nhân đó đi xuống ngựa, kéo nhẹ rèm che, lúc này Trần Lâm mới cùng hai nữ nhân bước xuống xe. Vừa nhìn thấy cửa phủ trước mặt, hai hàng lông mày của Trần Lâm liền nhíu lại, hắn ở trong Bạch Dương trấn này nhiều năm như vậy, đương nhiên là không thể nào không nhận ra tòa cửa phủ này. Đây không phải là tòa phủ đệ của trấn trưởng hay sao?

Chỉ có hai chị em Ngọc Lan, Ngọc Hương là vô cùng hiếu kỳ, đem ánh mắt dáo dác nhì ra xung quanh, mắt to trừng mắt nhỏ vô cùng đáng yêu.

“Công tử, xin mời vào! Tiểu thư đang đợi công tử ở bên trong!” Lão nhân hơi khom người, đưa tay ra mời Trần Lâm và hai nàng vào bên trong.

Trần Lâm càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp, hắn mặc dù có quan hệ với Nguyệt Nương rất tốt, nhưng cũng không tốt đến mức đột ngột được nàng mời đến một nơi quan trọng như vậy. Không biết trong đầu vị tỷ tỷ này của mình đang nghĩ cái gì nữa đây? Không phải là vì hôm trước sờ sờ ngực, chạm chạm mông của nàng đã làm cho nàng tức giận tìm cách trừng phạt mình đấy chứ?

Trần Lâm nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được cái gì, hắn trực tiếp lắc đầu, đem mọi suy nghi bỏ sang một bên, thoải mái đứng thẳng người lên, ưỡn ngực mà đi vào bên trong cửa phủ. Bốn tên thị vệ đứng canh ở bên ngoài cửa phủ nhìn thấy ba người một nam hai nữ ăn mặc vô cùng bình thường bước vào bên trong, cảm thấy có chút quái lạ, nếu như không có lão nhân kia đem thiếp mời đưa tới, bọn họ đã đuổi ba người ra bên ngoài luôn rồi.

Bị ánh mắt của đám thị vệ nhìn một cách kỳ quái như vậy, hai nàng Ngọc Lan, Ngọc Hương cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng các nàng chẳng biết phải nói như thế nào cho phải, ai bảo lúc chạy trốn các nàng không có đem theo được thứ gì, mà Tô Nhan chỉ là một nữ nhân thân phận bình thường, quần áo nàng đưa cho làm sao có thể cao quý cho được? Chỉ có Trần Lâm là hoàn toàn không thèm quan tâm một chút nào, đồ trên người hắn mặc tuy rất bình thường, nhưng phủ trấn trưởng này hắn thấy cũng không có cái gì đáng sợ. Nơi này, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có ai ngăn cản được hắn sao?

Chính lúc Trần Lâm đang nghĩ như vậy, thì một bóng người đột nhiên chạy tới, đem đoàn người của Trần Lâm chặn lại. Trần Lâm không khỏi đưa mắt nhìn lên, mà hai chị em Ngọc Lan, Ngọc Hương vừa nhìn thấy người này đã sợ đến hết hồn, vội vàng đứng nép phía sau lưng Trần Lâm.