So với nàng, anh cần chính mình, nhưng cũng lại cần nàng.
Nàng đối với anh quan trọng hơn cả sinh mệnh của chính mình.
Cảm giác được nàng trân trọng thật sự rất mới mẻ và khiến anh cảm động.
Anh đã phục vụ trong quân đội nhiều năm, nhưng chưa từng có ai coi trọng anh như vậy, đặt anh lên trên tất cả mọi thứ. Anh không biết đó là cảm giác gì, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất tốt. Cảm giác ấy thật tuyệt vời, đến mức không thể dùng lời lẽ để miêu tả.
Sáng nay, vừa thức dậy, anh đã thấy Ôn Noãn đang ngủ bên cạnh. Cố Thanh Hàn chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ muốn ôm nàng vào lòng.
Ôn Noãn nghe câu nói của Cố Thanh Hàn, mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng. Nàng quay mặt đi, mở mắt ra rồi khẽ "Ân" một tiếng, không còn giận dỗi như trước nữa.
Cố Thanh Hàn nhìn nàng, giọng nói ấm áp hơn, khẽ an ủi: "Từ giờ, anh sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duong-the/339.html.]
Ôn Noãn ngả đầu qua một bên, rồi nhìn Cố Thanh Hàn. Thấy sắc mặt anh không còn tái nhợt như lúc đầu, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng đưa tay lên, khẽ vẽ lên đôi mày kiếm của anh, rồi hỏi: "Bây giờ anh có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Cố Thanh Hàn nhìn tay nàng, thấy ngón tay nàng có vết m.á.u khô, liền cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Ôn Noãn rụt tay lại, cười trấn an: "Lúc đó em sợ dùng xẻng không nhẹ tay, sẽ làm anh bị thương, nên dùng tay đào đất. Không sao đâu, mấy ngày nữa là sẽ khỏi thôi."
"Nói em nghe, hiện giờ anh có chỗ nào không ổn không? Lần trước, cả người anh bị máy bay đè lên, em lo anh bị thương nội tạng lắm đấy."
Cố Thanh Hàn nắm tay nàng, hôn nhẹ từng ngón tay rồi khẽ trả lời: "Anh không sao, tạm thời chưa thấy khó chịu gì, chỉ là hơi mệt một chút."
Ôn Noãn lo lắng, lập tức ngồi dậy, "Không được, em phải đi tìm thầy thuốc hỏi thử. Vừa rồi anh cũng phải kiểm tra sức khỏe mà, em đi xem kết quả kiểm tra có gì bất thường không."
- --