Dưỡng Thê - Đông Nguyệt

Chương 30




Thấy vậy, Ôn Noãn nói với bé: “Đây là ba con, lát nữa ba sẽ đưa con đi tiêm phòng nhé.”

Trong thời đại này, không có nhiều loại vắc-xin cho trẻ em, nhưng vắc-xin đậu mùa đang được phổ biến toàn dân, và Ôn Noãn muốn đảm bảo rằng con mình sẽ tiêm đủ.

Đứa bé không biết tiêm phòng là gì, nhưng nghe giọng mẹ nói thì vui vẻ vung tay múa chân, cười tươi và vươn tay về phía Cố Thanh Hàn.

Trông có vẻ bé cũng rất mong chờ việc tiêm phòng.

Cố Thanh Hàn nhìn đôi mắt long lanh, môi hồng của con mà đột nhiên cảm thấy luống cuống, không biết phải làm gì với đôi tay.

Ôn Noãn bật cười: “Con đã lớn rồi, anh cứ ôm thoải mái, không cần lo làm bé bị thương đâu.”

Khi còn nhỏ, nếu không ôm đúng cách sẽ làm bé bị đau cổ, nhưng giờ bé đã biết ngồi, tình trạng này đã khá hơn.

Hơn nữa, đứa bé b.ú mẹ nên mập mạp, việc bế cô bé cũng khá nặng, vì vậy có người bế giúp làm Ôn Noãn thấy rất nhẹ nhõm.

Cô bé vẫn cười khúc khích, đôi tay tròn trịa, trắng nõn vươn về phía Cố Thanh Hàn, ánh mắt đen láy ngây thơ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

Cố Thanh Hàn cẩn thận đón cô bé từ tay Ôn Noãn, anh nín thở, lo lắng rằng mình có thể làm đau bé.

Nhưng khi anh ôm cô bé vào lòng, cô không khóc mà còn cười tươi, đôi tay nhỏ bé chạm vào má anh, rất mềm mại.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Thanh Hàn như bị một cú đánh mạnh.

Thấy vậy, Ôn Noãn liền nói: “Chúng ta đi thôi.”

Triệu Ngũ Châu từng nghĩ mối quan hệ giữa Cố Thanh Hàn và Ôn Noãn khó có thể cải thiện, nhưng khi thấy hai người cùng đưa con ra ngoài, bà cứ tưởng mình đang mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-30.html.]

Cả ba cùng đến trạm y tế, vì có hai người lớn nên Ôn Noãn không mang địu, họ thay phiên nhau bế cô bé.

Suốt đường đi, Cố Thanh Hàn là người bế bé, Ôn Noãn không phải động tay vào việc gì.

Có lẽ cô bé cảm thấy yên tâm khi có mẹ và biết rằng Cố Thanh Hàn không phải người xấu, nên suốt chặng đường đi rất ngoan.

Nhưng khi đến trạm y tế, bên trong vang lên những tiếng khóc nỉ non, tạo ra bầu không khí căng thẳng.

Ôn Noãn nắm lấy tay áo Cố Thanh Hàn và nói: “Lát nữa mình tiêm cho con trước, rồi đút cho con cái kẹo nhé.”

Ôn Noãn thầm nghĩ: “Khổ trước sướng sau, chắc cô bé cũng sẽ không khóc lâu đâu.”

Cố Thanh Hàn nhìn lướt qua ngón tay nhỏ nhắn trắng hồng của đứa bé rồi bình tĩnh gật đầu, sau đó anh hỏi: “Vậy em bế con hay là…”

Chưa nói dứt câu thì Ôn Noãn đã tiếp lời: “Nếu con bé muốn anh bế thì anh cứ bế con đi.”

Ôn Noãn nhớ lại kỷ niệm khi bạn thân của cô có một con mèo, lần ấy cô được nhờ mang mèo đi triệt sản. Sau khi giải phẫu xong, con mèo tỏ thái độ ghét cô, mỗi lần cô đến nhà bạn là nó đều trốn tránh, không cho cô chạm vào.

Điều này khiến cô lo rằng nếu cô ôm con bé đi tiêm phòng, bé có thể ghét cô sau đó như con mèo kia!

May mắn thay, vì Ôn Noãn đã đăng ký sớm nên không phải xếp hàng lâu, và rất nhanh đã đến lượt đứa bé. Y tá gọi: “Con của Ôn Noãn.”

Nghe thế, Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Noãn và hỏi: “Em vẫn chưa đặt tên cho con sao?”

Ôn Noãn mỉm cười kỳ lạ, rồi đáp: “Em định bàn với anh xong rồi mới điền vào hộ khẩu.”

Ôn Noãn cầm đơn đăng ký và cùng Cố Thanh Hàn đưa con đến chỗ tiêm. Cô bé vẫn không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, đôi mắt to tròn của bé tò mò ngắm nhìn xung quanh.