Nhà họ Lâm nói chuyện có hơi thô lỗ, nhưng cũng không phải không có lý. Thực tế, Lâm Mỹ Chi có nhiều mặt tốt hơn so với Ôn Noãn, ngoại trừ việc ngoại hình không xinh đẹp bằng. Xét tổng thể, cô ấy là đối tượng rất ổn.
Triệu Ngũ Châu thở dài: “Chuyện này đúng là do anh cả con mà ra. Mắt không tinh, lúc trước lại bỏ ra cả đống tiền để rước về một cái nợ đời!”
Cố Thanh Tùng cào cào tóc, hỏi mẹ với giọng hơi bối rối: “Vậy mẹ nói xem nên làm sao bây giờ? Mẹ nghĩ 200 đồng này có thể...”
"Đấy là 200 đồng, không phải chỉ có 2 đồng đâu! Con nghĩ mẹ là thần tài à? Trong nhà nuôi tới ba người ăn không ngồi rồi, tiền lương của con lại chẳng nhiều nhặn gì. Dù có xin thêm từ anh cả con cũng chẳng gom đủ 200 đồng đâu!" Triệu Ngũ Châu cảm thấy đau đầu. Mọi việc về hôn sự đã gần xong xuôi, bà chỉ mong cưới được cô con dâu tốt về giúp đỡ mình.
Bên ngoài, người ta thấy trợ cấp của Cố Thanh Hàn là đủ đầy cho cả nhà vui vẻ. Nhưng thực tế thì khác.
Trong nhà có hai người lớn không làm việc, cả bà lẫn Ôn Noãn đều không kiếm ra tiền, chưa kể còn có một đứa trẻ sơ sinh, dù đứa nhỏ chưa tiêu tốn nhiều lắm nhưng dù Cố Thanh Hàn có giỏi giang thế nào, anh cũng không thể mãi gánh được chi tiêu của cả gia đình nhiều miệng ăn.
Đôi khi, bà phải lấy thêm tiền từ nhà mẹ đẻ, cộng với tiền mà Cố Thanh Hàn gửi hàng tháng, mới đủ để chi tiêu trong nhà.
Triệu Ngũ Châu suy nghĩ một lúc rồi liếc mắt nhìn Cố Thanh Tùng. Từ nhỏ, bà đã rất cưng chiều cậu con trai này, nhất là khi biết anh đang hẹn hò với Lâm Mỹ Chi, bà càng cảm thấy tự hào. Bây giờ, chuyện kết hôn đang gần kề, bà không muốn để hôn sự này bị ảnh hưởng.
Bà quay sang hỏi: “Con có nhất thiết phải là Mỹ Chi không? Trong khu tập thể này không thiếu nữ đồng chí đến tuổi, tùy tiện cưới một người cũng không tốn đến 100 đồng.”
Cố Thanh Tùng hơi bực, kêu lên: “Mẹ nói vậy không được! Mấy người khác sao sánh được với Mỹ Chi? Họ còn không đủ tư cách để xách dép cho cô ấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-14.html.]
“Giỏi nhỉ!” Triệu Ngũ Châu nhìn con trai mà không biết phải làm sao, bà nói: “Thế này đi, không phải anh cả con mới thăng chức phó đoàn trưởng à? Con gửi ngay một bức điện báo cho nó, nói là mẹ cần gấp một khoản tiền.”
Bà hừ một tiếng: “Đừng tưởng mẹ không biết, anh con lén gửi tiền cho con quỷ lười biếng kia. Giờ nhà đang cần, nó không cần tiêu xài nhiều như thế. Đừng gửi thêm cho nó nữa! Tuổi trẻ mà chỉ nằm ườn trong nhà, chẳng chịu làm gì, thật chỉ tổ chướng mắt!”
Ôn Noãn vừa đến cửa thì nghe thấy mẹ chồng nói mỉa mình.
Cô hít một hơi thật sâu, nếu không phải đang cõng con trên lưng, chắc chắn cô sẽ lớn tiếng chửi lại ngay.
Triệu Ngũ Châu nhận phần tiền của mình vẫn chưa đủ, giờ còn muốn bảo Cố Thanh Hàn ngừng gửi tiền cho cô nữa sao?
Không thể như thế được, cô nhất định phải theo quân, theo Cố Thanh Hàn ra thành phố Bắc.
Dù cô không nắm được hết quyền quản lý tiền bạc, ít nhất cũng không để người khác can thiệp vào khoản tiền của mình.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn ngóng chờ hồi âm từ Cố Thanh Hàn, nhưng khi đến bưu cục hỏi, vẫn không thấy tin tức gì.
Không nản lòng, cô lại gửi thêm một bức điện báo nữa cho anh.
Đến ngày thứ ba, khi Ôn Noãn đến bưu cục, cô nhận được thông báo rằng có một khoản tiền chuyển từ quân khu về, tổng cộng 180 đồng.