Trên đường đi, cô ngang qua bưu điện.
Thấy người ta xếp hàng trong bưu điện, Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định bước vào.
*
Tại doanh trại của quân khu tỉnh G.
Chính ủy chăm chú nhìn Cố Thanh Hàn đối diện, qua tám năm, từ một tân binh bỡ ngỡ, anh ta đã chứng kiến Cố Thanh Hàn trở thành một người đàn ông kiên nghị và trầm tĩnh, phong thái cao lớn mạnh mẽ, mà điều đặc biệt là, vẻ ngoài điển trai từ khi mới nhập ngũ của anh vẫn không hề phai nhạt.
Cố Thanh Hàn, sau nhiều năm phục vụ trong quân đội, cũng là người xuất sắc nhất về năng lực và suy nghĩ nhạy bén trong toàn bộ quân khu.
Nếu không, tổ chức đã không cử riêng anh tham gia vào căn cứ Không quân của thành phố Bắc.
“Thanh Hàn, thành phố Bắc ở rất xa, về sau có thể cơ hội về nhà sẽ còn ít hơn trước. Cậu có nghĩ đến việc cho vợ con đi theo không?”
Chính ủy tiếp tục nói: “Bây giờ cậu đã là cán bộ cấp đoàn, nhà cửa đã được giải quyết, việc nuôi gia đình không còn là vấn đề.”
Cố Thanh Hàn lắc đầu theo phản xạ, hình ảnh của một khuôn mặt lạnh lùng hiện lên trong tâm trí, anh hơi siết chặt nắm đ.ấ.m và đáp: “Không cần, nhường chỗ đó cho đồng đội cần hơn đi.”
Chính ủy cười nhẹ: “Không cần vội vàng quyết định, cậu vẫn còn hai ngày nghỉ phép trước khi lên đường đến thành phố Bắc. Về nhà bàn bạc với vợ trước rồi hãy quyết định, có khi vợ cậu không muốn xa cậu và muốn đi theo thì sao.”
Cố Thanh Hàn khẽ nhíu mày, môi mím lại không nói lời nào.
Đúng lúc đó, vài tiếng gõ cửa vang lên: “Phó đoàn trưởng Cố, có điện báo gửi tới.”
Chính ủy tò mò hỏi: “Từ đâu gửi tới?”
“Từ nhà phó đoàn trưởng Cố.”
Nghe vậy, Cố Thanh Hàn liền ngước đôi mắt trầm lặng lên: “Vào đi.”
Trong nhà chỉ có mẹ là người liên lạc với anh, thường là để nhờ anh giúp đỡ em trai, những tin nhắn này cũng ít khi hỏi thăm đến anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-11.html.]
Chẳng lẽ lần này có chuyện gì xảy ra trong nhà?
Chính ủy nhìn điện báo trong tay Cố Thanh Hàn, cười đoán: “Có lẽ vợ cậu gửi điện báo, lâu như vậy không gặp, chắc cô ấy nhớ cậu rồi.”
Khi Cố Thanh Hàn nhận điện báo, trong đầu anh phủ định ngay lập tức lời của chính ủy.
Không thể nào.
Anh rút tờ điện báo ra khỏi phong bì, chỉ thấy mấy dòng chữ ngắn gọn: “Trông mong anh về nhà.”
Đọc xong, Cố Thanh Hàn hơi bối rối, không hiểu ý nghĩa của mấy từ này.
Chính ủy tò mò vươn cổ nhìn qua và hỏi đùa: “Có phải vợ cậu gửi điện báo không?”
Cố Thanh Hàn không trả lời, nét mặt lạnh nhạt lại hiện lên, lông mày hơi nâng lên, im lặng không nói.
Chính ủy cười trêu chọc: “Cậu đã lâu không về nhà rồi, đúng không? Vợ cậu mới sinh con, chắc chắn là nhớ cậu lắm.”
Lúc Cố Thanh Hàn tổ chức hôn lễ, anh làm thủ tục rất vội vã, trong vòng hai ngày đã hoàn tất thẩm tra lý lịch.
Vì vậy, mọi người đều nghĩ rằng tình cảm giữa anh và vợ rất sâu đậm, nếu không thì họ đã không kết hôn nhanh như thế.
Đã gần nửa năm kể từ khi anh về nhà, ngay cả khi vợ sinh con, anh cũng không thể về vì bận làm nhiệm vụ.
Cố Thanh Hàn gập tờ điện báo lại, cho vào túi áo quân trang trước ngực.
Sau đó anh hỏi: “Trước khi xuất phát, tôi có hai ngày nghỉ phải không?”
Chính ủy gật đầu: “Đúng, chỉ có hai ngày. Nếu muốn đưa gia đình theo, cậu phải làm báo cáo sớm cho căn cứ.”
Thực tế, Cố Thanh Hàn không hề có ý định đưa Ôn Noãn và con gái đi theo.