Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại

Chương 6




Thư phòng của Ngụy Tuyển Triệt liền như vậy trở thành địa phương mà Lương Tử Bái thường đến.

Nàng đặt chiếc ghế nằm màu lam bằng nhung ở trong góc là ngai vàng của mình, mỗi ngày khi tiến vào thư phòng sự kiện đầu tiên chính là nằm dài trên ghế nửa ngày, tiếp theo đọc sách tìm tư liệu, mục đích chủ yếu chính là thưởng thức cảnh đẹp.

Nàng lại tuỳ tiện như vậy là bởi vì biết ngày thường biệt thự không có người, Ngụy tiên sinh lại xã giao sự nghiệp sớm ra về trễ, Ngụy phu nhân thì mua sắm theo đuổi phát triển kinh tế. Hơn nữa Ngụy Tuyển Triệt cho nàng quyền thông hành, chỉ cần nàng tới ôm sách vở tới cửa, quản gia thúc thúc không nói lời nào chắc chắn sẽ cho nàng vào.

Mùa hè mười chín tuổi năm ấy, Ngụy Tuyển Triệt không có chọn ra nước ngoài du học, mà ở lại Đài Loan tham gia kì thi, thuận tiện trở thành sinh viên năm nhất của đại học Đài Loan.

Trùng hợp gia gia cùng bà nội hắn từ Nhật Bản trở về Đài Loan ở vài ngày, biết được cháu trai biểu hiện nổi trội xuất sắc, không nói hai lời liền thoải mái cho một căn hộ rộng rãi ở thành phố cùng với một chiếc xe thể thao hoàn toàn mới tính như là phần thưởng.

Về phần Lương Tử Bái, bởi vì say mê chế tác các món điểm tâm ngọt, sau khi xem xét việc làm, nàng cũng không chọn trường phổ thông trung lập mà vào học ở trường học nấu ăn đứng đầu gần đây.

Nàng rất rõ ràng, nàng không giống Ngụy Tuyển Triệt có gia đình giàu có đứng phía sau hỗ trợ, có thể sớm một ngày học được cách tự độc lập đối với nàng là sự kiện tốt, đồng thời có thể giảm bớt gánh nặng trên vai gia gia làm cho lão nhân có điểm thoải mái.

Này ở trong thư phòng, các quyển sách trên giá sách đã được Lương Tử Bái chuyển sang tiểu thuyết, phần lớn thời gian, khi nàng bắt đầu buồn ngủ nàng sử dụng giá sách như công cụ dùng để che lấp ánh sáng chói mắt, chẳng hạn như bây giờ.

Ngụy Tuyển Triệt đặt cuốn sách xuống, ý định muốn đánh thức nàng dự định cùng nàng bàn bạc về sự lựa chọn tình nguyện của nàng.

Hắn vẫn cứ nghĩ nàng sẽ lựa chọn học ở một trường trung học bình thường tương lai tìm một trường đại học tốt sau đó thoả mãn giấc mơ đại học của nàng, bởi vì nàng từng nói qua, nàng thật sự mong muốn tay cầm quyển sách lướt qua khuôn viên trường đại học, cảm thấy cô gái như vậy có siêu khí chất, không hề nghĩ tới nàng cư nhiên phá vỡ hi vọng của mọi người lựa chọn học ở trường dạy nghề?

Nhân sinh có rất nhiều lựa chọn, thuận theo ý tưởng chân chính trong lòng mà lựa chọn, với một quyết định như vậy phải lựa chọn hoàn toàn khác nhau, trước đây là phát ra từ lòng yêu thích từ nội tâm, mà không phải vì gánh vác độc lập chính mình mà để cuộc sống phải chịu thiệt thòi.

Nếu điều nàng cần xem xét là tiền tài, việc đó căn bản không phải là vấn đề, Ngụy gia là nhà có tiền học phí của nàng hắn cũng có thể trả rất tốt. Ngay cả khi tương lai nàng muốn học thạc sĩ tiến sĩ, hắn đều có thể trở thành hậu thuẫn lợi nhất của nàng.

Nếu nàng thật sự thích, hắn nhất định sẽ tôn trọng, nhưng nếu không phải thật sự thích, hắn sẽ can thiệp.

“Nếu là vì vấn đề kinh tế, tôi có thể...” Từ trong nội tâm của Ngụy Tuyển Triệt, hắn đã đem nàng trở thành thê tử tương lai của riêng mình, nếu nàng cần hỗ trợ hắn nhất định sẽ bụng làm dạ chịu.

Nàng miễn cưỡng mở đôi mắt, nghịch ngợm liếc mắt nhìn hắn một cái “Anh không phải luôn nói tôi là con kiến đầu thai, một khi đã như vậy, còn có cái gì so với học chế tác làm món điểm tâm ngọt còn thích hợp hơn với tôi?”

“Đầu bếp làm điểm tâm thực sự rất vất vả.” Hắn nhíu mi xoa nhẹ cái mũi nhỏ trên khuôn mặt lạc quan của nàng.

Hắn luyến tiếc, luyến tiếc công việc tương lai của nàng phải ở chỗ có nhiệt độ cực nóng hơn mấy trăm độ. Nếu chính là bởi vì nàng thích ăn, hắn có thể thuê một đầu bếp chuyên nghiệp làm cho nàng ăn, ăn đến khi nào nàng ngán mới thôi.

“Chỉ cần công việc chính mình thích sẽ không vất vả. Ngụy Tuyển Triệt, anh đừng có xem thường tôi, có lẽ trong tương lai tôi có thể trở thành nữ vương món điểm tâm ngọt, có thể có được một vương quốc điểm tâm ngọt của chính mình, các cửa hàng điểm tâm ngọt trải rộng khắp Đài Loan....” Mặt mày nàng cong lên, miệng say sưa biểu hiện kiêu ngạo công khai giấc mơ tốt đẹp của chính mình.

Ngụy Tuyển Triệt không có xem thường nàng, hắn chính là không hi vọng nàng chịu uỷ khuất.

Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy giấc mộng tốt đẹp trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt là như vậy sáng rọi xinh đẹp động lòng người, hắn nghĩ nàng thật sự thích.

Một khi đã như vậy, được rồi! Hắn tiếp tục duy trì.

Tuy rằng lúc trước “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” là muốn bồi dưỡng nàng trở thành thê tử lí tưởng phù hợp với hắn, nhưng hắn cảm thấy rằng, nếu nàng chính mình tự vặn vẹo khuôn mặt để phù hợp với hắn, hắn cũng không nghĩ rằng cuối cùng người đứng trước mặt hắn là Lương Tử Bái mà hắn thích.

Phương diện cuộc sống có thể ăn, ngủ, có thể quản lí, có thể sửa, nhưng sự tình hiện tại liên quan đến tiền đồ lý tưởng tương lai, hắn phải tôn trọng nàng, dù sao đây cũng là cuộc sống của nàng không phải của hắn.

Nếu nàng muốn trở thành nữ vương điểm tâm ngọt, như vậy hắn cứ buông tay để cho nàng làm điều đó đi.

Hắn nhịn không được đưa tay sờ hai má phấn nộn của nàng, nàng lại là bộ dáng ôn thuần hưởng thụ đụng chạm của hắn, tưởng tượng chính mình được yêu thương.

“Con mèo nhỏ....” Nhìn bộ dáng ánh mắt nheo lại của nàng, hắn không khỏi mỉm cười nhỏ giọng gọi.

A, con mèo nhỏ? Nếu hắn vĩnh viễn có thể cho nàng cảm giác yêu thương như vậy, nàng liền nguyện ý suốt đời trở thành con mèo nhỏ của một mình hắn, ở bên người hắn không bao giờ rời...

Ý niệm trong đầu như vậy chợt loé qua, vài giây tiếp theo, Lương Tử Bái ánh mắt trừng lớn.

Trời ạ! Nàng làm sao lại có ý niệm như vậy trong đầu?

Chỉ cần khi hắn vuốt ve khuôn mặt nàng như vậy, nàng không hề bố trí phòng vệ liền vù vù ngủ say làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng bây giờ khuôn mặt nàng lại có vẻ hoảng hốt mê mang, ánh mắt kinh sợ dường như bị cái gì đó doạ đến làm hắn có chút lo lắng.

“Bái Bái, rốt cuộc làm sao vậy?”

“....A?” nàng mơ hồ đáp lại, một đôi ánh mắt mơ hồ thất thường, đột nhiên không biết đối mặt với hắn như thế nào.

Tuy rằng Ngụy Tuyển Triệt lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng nàng cho tới bây giờ không hề đem hắn trở thành anh trai, mà chính là cho rằng hắn là bằng hữu tốt nhất của chính mình, nhưng trong nháy mắt khi nãy, nàng cư nhiên muốn trở thành con mèo nhỏ, nhưng lại thầm nghĩ của một mình hắn....Cái này không tránh khỏi quá thân mật đi?

Lương Tử Bái thoáng chốc hoảng loạn, bị ý niệm thình lình xảy ra trong đầu của chính mình hung hắn doạ đến.

Không, không thể, bạn tốt chính là bạn tốt, nàng không thể tham lam như vậy!

“Lương Tử Bái, cô rốt cuộc là làm sao vậy? Nói cho tôi biết nhanh lên.” Bộ dạng nàng như vậy không nói một lời làm cho Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy bất an, nhịn không được ra mệnh lệnh đối với nàng.

Nàng ngây ngô gãi đầu cười “Tôi dường như đã quên một điều.”

“Chuyện gì? Rất quan trọng sao?”

Nàng mãnh liệt gật đầu “Vừa ra ngoài khi nãy, tôi hình như là đang đun nước, không nhớ rõ đã tắt bếp ga chưa, nếu sự thật đúng như vậy....Trời ạ, tôi còn phải chạy nhanh về xem. Nếu phòng nhỏ bị cháy, gia gia sẽ đánh mông tôi nở hoa mất!”

Nàng trượt từ ghế xanh bằng nhung xuống dưới, tránh đi đụng chạm của hắn, không đợi hắn nói cái gì liền hoang mang hỗn loạn chạy ra ngoài.

Nàng vừa rời đi thư phòng liền trở nên yên tĩnh.

“Haizz, quỷ mơ hồ.”

Nhìn thấy ngón tay sờ không dược da thịt phấn nộn, Ngụy Tuyển Triệt có chút tiếc nuối, xem ra hôm nay không có cơ hội trộm hương rồi.

Đúng vậy, trộm hương....Kì thật chuyện này hắn làm cũng nhiều lần rồi chính là Lương Tử Bái ngủ say nên không biết thôi. Mỗi khi nàng bị hắn vuốt ve như con mèo nhỏ liền mơ màng ngủ đi, hắn luôn luôn ngồi ở bên cạnh ghế yên lặng nhìn dung nhan ngủ say của nàng, sau đó nhân cơ hội trộm một chút ngọt ngào từ môi của nàng.

Đôi môi kiều kiều nhuyễn kia của nàng, sớm đã không biết bị hắn hôn bao nhiêu lần.

Nhưng làm như vậy hắn cũng chẳng tốt gì mấy, mỗi một lần rời đi môi nàng, hắn đều phải khống chế thân thể đau đớn, tìm thật lớn tự chủ mới bức chính mình rời khỏi nàng.

Bởi vì hắn luôn cảm thấy nàng chính là tiểu cô nương, hắn không nên đối với nàng có hành động tà ác, nhưng mà không thể phủ nhận rằng kì thật hắn đã sớm chờ đợi đến cái ngày quang minh chính đại mà hôn môi nàng sắp đến.

Hắn muốn làm cho nàng biết, hắn dùng tâm tình gì đối đãi nàng, bảo vệ nàng cũng hi vọng nàng có thể sử dụng tâm tình như vậy đáp lại hắn.

Lúc trước may mắn hai người vẫn còn trẻ, chính mình có một đống thời gian lớn để nuôi dưỡng nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự quá sai, hắn chán ghét bọn họ vẫn còn trẻ ngày trở thành vợ chồng vẫn còn xa xa không hẹn.

Bởi vì hắn thật sự thích nàng....

Lương Tử Bái một đường chạy về phòng nhỏ của nàng và gia gia, sau khi trở lại phòng, mạnh tay đóng cửa lại cả người liền vô lực ngồi trên sàn nhà.

Chỉ cần nghĩ lại mấy chữ “chỉ thuộc về một mình hắn”, nàng liền cảm thấy hai má chính mình nóng nóng, thân thể nhộn nhịp đầu óc mơ màng giống như người sinh bệnh.

Nàng muốn tìm ai đó để kể tâm tình hỗn loạn giờ phút này của chính mình, nhưng lại không biết nên tìm ai.

Bởi vì nàng là học sinh chuyển trường nên nàng cùng bạn học cùng lớp cũng không kết giao sâu, người khác cùng họ đi đến căng tin hay nhà vệ sinh, nàng một lần cũng không tham gia.

Cẩn thận suy nghĩ, sau khi nàng vào Đài Bắc, người chiếm phần lớn thời gian cuộc sống của nàng dường như chính là Ngụy Tuyển Triệt....

Trời ạ, không cần nghĩ đến hắn, nàng hiện tại không cần nhớ đến hắn!

Nàng đưa tay đánh đầu của mình, muốn đem thân ảnh tạm thời của hắn từ trong suy nghĩ của nàng đuổi ra.

Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện một cái tên – Lí Thục Phân.

Còn nhớ rõ khi ở lớp học quốc trung, Lí Thục Phân ngồi ở phía trước nàng sau đó tuy rằng có thay đổi vài chỗ ngồi, có thể nói cũng huyền diệu Lí Thục Phân vĩnh viễn là một trong những bạn học xung quanh của nàng.

Lí Thục Phân là một người cô độc, không đối với ai đặc biệt tốt, cũg không cùng ai trở mặt, bởi vậy ấn tượng của nàng đối với Lương Tử Bái rất tốt mà Lí Thục Phân đối với nàng cũng coi như thân mật.

Càng khéo hơn là, sau khi bọn họ tốt nghiệp chẳng những học cùng một trường dạy nghề, ba năm vẫn là cùng lớp....Có lẽ về điểm này, nàng có thể gọi cho Lí Thục Phân?

Nàng cần phải có một bạn bè cùng giới nghe lời nói trong lòng của nàng.

Lương Tử Bái mở ra sổ lưu niệm tốt nghiệp, tìm phương thức liên lạc với Lí Thục Phân, sau đó xem xét một chút, xác nhận gia gia không có ở đây nàng mới dám bấm số điện thoại.

“Uy, xin hỏi có phải nhà của bạn học Lí Thục Phân không?” Nàng nơm nớp lo sợ hỏi.

Người tiếp nhận điện thoại sửng sốt giây lát sau đó “Bạn....là Lương Tử Bái?”

“Doạ! Làm thế nào mà bạn biết?” Nàng kinh hãi.

“Phốc! Ha ha, đương nhiên là vì mình nhận ra thanh âm của bạn a!” Vấn đề này thực ngu xuẩn.

Oa, có hay không lợi hại như vậy? Bất quá cũng có nói chuyện vài lần, Lí Thục Phân cư nhiên có thể nhận ra thanh âm của nàng? Lương Tử Bái thực sự bái phục nàng.

“Chẳng có thần kì gì đâu, bạn cư nhiên gọi cho mình, có chuyện gì sao?” Lí Thục Phân hỏi thẳng vào vấn đề.

Lương Tử Bái nhất thời không biết mở miệng như thế nào, đành phải đi vòng vòng đem đề tài của bọn họ trở thành chuyện trong lớp.

“Lương Tử Bái, bạn hẳn là có sự tình khác đến tìm mình phải không?” Lí Thục Phân thoải mái hỏi lại.

“Ách.....” Nàng không khỏi hoài nghi phụ thân của Lí đồng học có thể là tam thái tử mới có thể thần kì như vậy.

“Có chuyện thì nói bằng không mình gác điện thoại nha.”

Lương Tử Bái không thể bỏ lỡ cơ hội, cuối cùng mặt mày nhăn nhó đem hết hoang mang trong lòng nói thẳng ra. Nàng rõ ràng không phải là hạng cô gái yếu ớt không được tự nhiên, nhưng bây giờ gặp phải sự tình này nàng chính là không thể giống như Lí Thục Phân tiêu sái thẳng thắn như vậy.

Lí Thục Phân nghe xong lời của nàng, không lưỡng lự nói “Nha, bạn hẳn là đang thích hắn.”

“Làm thế nào mà có thể được?” Nàng kêu to.

“Nếu không phải như vậy, bạn sao lại phức tạp như vậy? Hôm tốt nghiệp, không phải Trần Chí Dương có viết thư tình cho bạn sao? Khi đó bạn một chút phức tạp cũng không có, trước mặt người ta có thể khéo léo từ chối tình cảm của hắn đem thư tình trả lại cho hắn còn cảm ơn hắn nâng đỡ.”

Trời ạ! Lí Thục Phân làm sao lại biết?

Vì không muốn Trần Chí Dương bị khó coi, nàng còn đặc biệt một mình cùng hắn đến hội trường, rất nhanh đem chuyện này chấm dứt, lúc ấy hội trường rõ ràng chỉ có hai người là nàng cùng Trần Chí Dương a!

“Bạn nhất định thực buồn bực vì sao mà mình biết được, bởi vì mình lúc ấy cũng ở tại hội trường. Hơn nữa sau khi bạn trời đi, Trần Chí Dương khóc lớn tiếng như vậy, mình muốn tai bị điếc cũng thật khó khăn. Bạn lúc ấy đối với Trần Chí Dương không có ý tứ gì cho nên có thể nhanh chóng xử lí, cùng một lí do, bởi vì bạn hiện tại có ý tứ kia cho nên mới cảm thấy phức tạp.”

Lương Tử Bái nói không nên lời phản bác hợp lý.

Đúng nha, nếu không phải như vậy nàng làm sao lại phức tạp như vậy?

Nhưng là... Nàng làm sao lại có thể thích Ngụy Tuyển Triệt? Hắn là bằng hữu tốt nhất của nàng a!

“Có phải là cái người mỗi ngày đưa bạn đến trường học?”

“....Ừm.”

“Có vẻ đẹp trai thông minh, không cần nói gì nữa đem tặng cho mình.”

“Bạn không phải đã có bạn trai sao?” Âm cuối không tự giác đề cao.

“Nhiều cũng không kém. Huống hồ hắn đẹp trai như vậy, có bạn trai loại này nhất định có phong cách, mình......”

“Không được!” Không đợi Lí Thục Phân nói xong, Lương Tử Bái liền tức giận gác điện thoại.

Sau đó vài buổi kế tiếp, vì thế mà nàng mất ngủ, nằm trong ổ chăn cả đầu đều là Ngụy Tuyển Triệt. Bao gồm lời nói của hắn, bộ dạng tươi cười, bóng dáng, ánh mắt của hắn...

Nàng không dám nói cho Ngụy Tuyển Triệt chỉ có thể vụng trộm thương nhớ hắn.

Nguyên lai thầm mến lại là một chuyện tình thống khổ như vậy.

Lương Tử Bái đã lâu, đã lâu không thấy Ngụy Tuyển Triệt.

Đêm khuya nửa tháng trước, hắn đã đáp máy bay tư nhân Ngụy gia đi đến nước Mỹ, dự tính sẽ ở đó cho đến khi học kì ở Đài Loan khai giảng, hắn sẽ ở đó tiếp tục giáo dục.

Hắn là người thông minh nhất mà nàng gặp qua, nàng cũng biết từ nhỏ hắn luôn nhận đủ loại kiểu dáng giáo dục tinh anh, chương trình học ở trường đối với hắn mà nói quả thật chính là cấp bậc vườn trẻ.

Nàng đã từng hỏi qua hắn vì sao không rõ ràng nhảy lớp đi? Dù sao trường dạy học dạy cái gì hắn sớm đã biết làm chi lại tiếp tục ở trường ngày qua ngày cố gắng cùng mọi người đi học?

Lúc ấy hắn chính là cười cười , đưa ngón tay uốn cong lại gõ cái trán của nàng, tức giận nói “Cô là chê cuộc sống của tôi quá dài à?”

Nàng ngay từ đầu không hiểu sau đó nàng có điểm hiểu được.

Vì muốn trở thành người nối nghiệp của tập đoàn, từ nhỏ Ngụy Tuyển Triệt bị yêu cầu không ngừng học tập quá lứa tuổi, hắn sử dụng rất nhiều thời gian vẫn chưa có cơ hội dừng lại, đã trở thành một phần cuộc sống tuổi tác của hắn.

Vì muốn cho chính mình có thể hô hấp một chút không khí của lứa tuổi mình, hắn cự tuyệt nhảy lớp, thà rằng giống mọi người cố gắng học tập, đi đến trường trở thành một học sinh trung học bình thường, thậm chí một sinh viên đại học.

Thế giới bên ngoài nhất định không thể tin được, cuộc sống như thế này đối với hắn mà nói kì thật là một loại hưởng thụ, cũng là một loại thả lỏng, hắn chính là dùng phương thức của chính mình tìm không gian hít thở.

Nhưng không hề nghĩ tới sự vắng mặt của hắn lại có thể làm Lương Tử Bái cảm thấy chính mình sắp thở không nổi.

Bởi vì cảm xúc phản đối tích luỹ, nàng bắt đầu đánh mất cuộc sống, tuần trước khi báo danh ở trường mới, nàng cư nhiên lại quên mang theo ô buổi chiều hôm đó lại có mưa rào sấm chớp liền như vậy sinh bệnh.

Bất quá chính là một hồi cảm mạo nhỏ, cư nhiên ép buộc nàng ước chừng ở nhà nằm nguyên tuần, gia gia rất lo lắng cho nàng ban đêm luôn đến xem nàng vài lần.

Gia gia là một người không thích phiền toái, nhưng là vì nàng, ông ngoại lệ nhờ Lương thẩm làm vài món đồ ăn khai vị chỉ hi vọng có thể làm cho nàng ăn nhiều một chút bồi dưỡng thân thể.

Ý niệm bệnh nhất định sẽ khỏi đâu? Khi nào mới hết?

Nàng nghĩ rằng có thể chờ đến khi Ngụy Tuyển Triệt từ nước Mỹ trở về lung lay trì hoãn trong lòng nàng mới có thể chân chính buông đi.

Nàng thật sự rất tưởng nhớ hắn, nhớ đến nỗi ngực đều đau, cảm thấy chỉ muốn khóc, thực hi vọng vài giây tiếp theo hắn sẽ trở về xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nhưng điều này làm sao có thể? Nàng cũng không phải không biết chương trình học có bao nhiêu quan trọng, nhiều đến chết đi được.

Bởi vì được giáo sư có tiếng khai giảng lớp học giảng bài, cơ hội ngàn năm có một, bởi vậy chẳng hề sợ học phí cao, các học sinh ưu tú khác đều đổ xô đến từ khắp nơi trên thế giới. Ngụy Tuyển Triệt cũng là vì hướng đến lão sư chuyên nghiệp mới không tiếc ngàn dặm xa xôi đến nước Mỹ nghe giảng bài.

Không nhìn thấy hắn, nàng đành phải ở lại thư phòng nơi có hơi thở của riêng mình hắn để thoả mãn một phần quyến luyến của nàng.

Nàng giống như con mèo nhỏ nằm ở trên ghế lam nhung, sau khi khỏi cảm mạo khuôn mặt có vài phần gầy đi, nàng nhìn cánh tay lẳng lặng nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ hô hấp...

Cửa phòng bị đẩy ra phát ra tiếng vang nho nhỏ, nàng vẫn không nhúc nhích thân thể vẫn như cũ cuộn mình lại, đắm chìm trong giấc mơ tưởng niệm im lặng của chính mình.

Tấm thảm dưới sàn hấp thụ được âm thanh đầy đủ, Ngụy Tuyển Triệt lặng lẽ tiêu sái tiến vào nhìn đến bộ dáng ngủ trên ghế của Lương Tử Bái.

Một cỗ kiên định trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng hắn.

“Như thế nào mà không mặc áo khoác? Ngủ như vậy nhất định sẽ cảm lạnh.”

Hắn đồng thời cúi người xuống, cởi áo khoác trên người mình bao phủ thân mình cuộn tròn của nàng, chiều dài áo khoác có hạn nên không thể che được đôi chân dài trắng nõn.

Hắn cứ như vậy ngồi trước mặt nàng, không nói lời nào nhìn vào nàng, vài giây sau, hắn vươn tay sờ khuôn mặt trắng nộn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve....

Cho đến bản thân thoả mãn, hắn mới thu tay lại trở lại bàn học, mở ra nút mở máy tính chuẩn bị đưa tay sửa sang lại một ít tài liệu đi học.

Bất quá trước khi sửa sang lại tài liệu, hắn muốn đi tắm rửa thoải mái để rửa đi hành trình mệt mỏi này mới có tinh thần làm việc tốt.

Liếc mắt nhìn Lương Tử Bái một cái, sau khi xác định nàng tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lại Ngụy Tuyển Triệt mới nhẹ nhàng mở cửa, đóng cửa đi ra ngoài không cho chút âm thanh nhỏ nào quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.

Trong chốc lát Lương Tử Bái nửa tỉnh nửa ngủ dần dần hồi phục ý thức, nàng vẫn cảm thấy cảm mạo không hoàn toàn khỏi, cả người vẫn lười biếng. Nguyên bản nằm ở nơi này là vị trí thoải mái nhất của nàng, nhưng giờ phút này cảm giác đau rầu rĩ ở dưới bụng làm cho cảm xúc của nàng bị phá hư hết, hơn nữa cực kì không thoải mái.

Lông mày nhíu lại, nàng nặng thở thở ra một hơi muốn đem loại buồn cảm không thoải mái từ trong cơ thể đi ra. Nàng bắt đầu xoay người, mơ hồ cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu giữa hai chân chảy ra...

Nàng đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu đứng dậy khiến cho áo khoác trên người rớt xuống ghế dựa, quả thật cảm giác có cái gì trong thân thể chảy ra giữa hai chân. Nàng cúi đầu vừa nhìn phát hiện giữa hai chân mình có vết máu.

“Uống!” Nàng đổ rút một hơi, cả người kinh hoảng từ trên ghế nhảy dựng lên.

Trời ạ! Làm sao có thể như vậy? Nàng.... đổ máu....

Chẳng lẽ đây là của con gái mỗi tháng một lần...Kinh nguyệt sao?

Chất lỏng nóng nóng từ trên đùi chảy xuống, nàng càng ngày càng không biết làm sao. Tuy rằng trước kia ở trường học nàng từng học qua giáo dục sức khoẻ thời kì trưởng thành, nhưng dù sao cũng đã muốn lâu trước kia, nàng vẫn chưa hề có không nghĩ tới lần đầu tiên lại như vậy trở tay không kịp.

Bây giờ nàng không biết làm cái gì mới tốt, nàng làm bẩn chính mình cũng lan đến thư phòng của Ngụy Tuyển Triệt, nàng quả thật không có dũng khí tiêu sái đi ra ngoài!

Rất xấu hổ!

Ngay tại khi Lương Tử Bái vẻ mặt trắng bệch, thời điểm cả người cứng ngắc, cửa thư phòng bị đẩy ra.....

Nàng kinh sợ ngẩng đầu vừa nhìn thấy thân ảnh Ngụy Tuyển Triệt nước mắt liền chảy ra.

“Tỉnh?” Ngụy Tuyển Triệt cười hỏi, vài giây tiếp theo hắn lập tức phát hiện tình trạng kì lạ của nàng còn có nước mắt của nàng “Làm sao vậy?”

Thấy hắn muốn tiến về phía trước, nàng vội vàng ngăn cản hắn “Không cần lại đây! Tôi, tôi....” Hoàn toàn nói không ra lời nàng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Ngụy Tuyển Triệt đưa mắt nhìn một màn, thấy quần nàng có vết máu lập tức hiểu rõ.

“Bái Bái, không có việc gì đừng hoảng sợ.”

Nàng cắn chặt cánh môi phát ra tiếng khóc nức nở.

“Trong nhà còn băng vệ sinh không? Đặt ở đâu? Tôi hiện tại đi lấy giúp cô.”

Nàng mãnh liệt lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên. Tôi không biết....Cho nên không có....Thực xin lỗi, tôi lại đem ghế làm dơ, thực xin lỗi...”

Là lần đầu có kinh, Bái Bái của hắn đến trễ, đến mười sáu tuổi mới trả qua lần đầu có kinh khó trách nàng sợ hãi như vậy.

Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy đau trong lòng, đi về phía trước nhặt lên áo khoác bao lấy thắt lưng của nàng bảo nàng ngồi xuống.

“Không!” nàng kháng cự.

“Không quan hệ, ngồi xuống đi đừng sợ. Tôi hiện tại sẽ giúp cô đi mua, cô cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi. Đừng sợ, không có việc gì.” Thanh âm ấm áp của hắn nhẹ an ủi nàng.

Nàng nâng lên khuôn mặt bối rối, vụng trộm ngắm hắn liếc mắt một cái.

“Tôi lập tức quay lại.” Hắn hạ người xuống hôn lên trán nàng một cái, hắn chợt đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Sau khi Ngụy Tuyển Triệt rời đi, thư phòng chỉ còn một mình Lương Tử Bái, nàng ngồi trên ghế như “đứng trên than ngồi trên lửa”, cảm giác bụng phát đau rầu rĩ, cả người bị buộc chặt lại.

Nàng chỉ sợ trước khi hắn trở lại sẽ có người xông đến nhìn đến tình huống xấu hổ như vậy. Nàng thậm chí khẩn trương đến nỗi các ngón chân đều cong lên.

Bị hắn thấy một màn như vậy, nàng cảm thấy quá mất mặt, nhưng nàng lại không khỏi cảm thấy may mắn – may mắn hắn xuất hiện bằng không nàng thật sự không biết làm gì mới tốt.

Đột nhiên, hoang mang từ đáy lòng nàng hiện lên, mấy vấn đề liên tiếp hiện ra...

Hắn làm sao có thể ở trong này?

Hắn không phải đang ở nước Mỹ sao?

Hắn khi nào lại trở về?

........

Không biết qua bao lâu dài như một thế kỉ, thời điểm khi cánh cửa thư phòng mở ra, trong nháy mắt Lương Tử Bái như bị cái gì đó đè ép, đột nhiên có một trận co rút nhanh....

“Đừng sợ, là tôi.” Ngụy Tuyển Triệt mang theo vài túi giấy đi đến.

Nhìn thấy hắn, nàng cư hiên cứng ngắc bây giờ mới thả lỏng thân người, một hơi thở dài nhẹ nhõm.

“Đi, đến phòng của tôi đi nơi đó có phòng tắm.”

“Nhưng là...” Lương Tử Bái không dám lộn xộn, sợ hãi tình hình tai nạn này sẽ mở rộng.

Ngụy Tuyển Triệt thấy thế, cầm cái gì đó trong tay đưa cho nàng, không nói hai lời liền xoay người ôm lấy nàng sau đó bước nhanh đi ra khỏi thư phòng, trải qua hành lang dài đi đến phòng ngủ của hắn.

Hắn ở cửa phòng tắm thả nàng xuống, “Nha, đi vào đi, tôi ở chỗ này chờ cô. Muốn tắm rửa một cái cũng có thể, cứ từ từ không cần cấp. Cái này là khăn sạch.”

“....Cảm ơn.” Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhanh chóng đi vào trong đóng cửa lại.