Dưỡng Thành

Chương 42




Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong hành lang bệnh viện lúc nửa đêm, lão Ngũ nhận được điện thoại của Phương Mục, vội vàng chạy đến bệnh viện, liếc cái đã thấy Phương Mục đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, lưng cúi xuống, hốc mắt trũng sâu, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, bộ dạng lặng lẽ trông có phần tiều tụy.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Khi hỏi câu hỏi này, lòng lão Ngũ có chút ngậm ngùi, bạn nói xem dù gì hắn cũng là chủ tịch một công ty lớn cả trăm nhân viên, chưa đến mức hô mưa gọi gió, nhưng cũng là dạng chí khí đầy mình, ấy thế mà kết bạn lại chẳng ra đâu vào đâu, đi đụng phải tên súc sinh Phương Mục này, lo lắng chẳng khác nào bà cô già trung niên. Đêm hôm gọi điện bảo đánh Phương Thố, bây giờ đang ở bệnh viện, lão Ngũ khiếp vía.

Phương Mục mở mắt, trông rất mệt mỏi, gã nhúc nhích môi rồi cuối cùng chỉ phun ra mấy chữ, “Không có gì.”

Lão Ngũ hơi cáu, “Bình thường mày xấu nết thì cũng thôi, lần này thì sao? Thằng bé Tiểu Thố này tao nhìn nó suốt bao năm, một lòng một dạ lo nghĩ cho mày, mày mới về được bao lâu hả, thế mà đã động tay động chân rồi?”

Đôi môi mỏng như lưỡi dao của Phương Mục mím lại thành đường thẳng, giọng gã khàn và trầm, gã không cãi lại, chỉ đáp: “Tôi không cố ý.”

Lão Ngũ sững ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phương Mục như vậy, chán nản và mệt mỏi, thậm chí còn có sự sợ hãi và tự trách mơ hồ. Lão Ngũ bỗng chẳng chửi nổi câu nào nữa, hắn chẳng nói năng gì, ngồi xuống bên cạnh Phương Mục, đặt tay lên vai người anh em rồi ấn mạnh.

Cuộc phẫu thuật kết thúc vào khoảng ba giờ sáng, Phương Mục làm thủ tục nhập viện xong, dựa vào chút quan hệ của lão Ngũ, kiếm một phòng bệnh riêng. Phương Thố vẫn chưa hết tác dụng của thuốc mê, lặng lẽ nằm trên giường bệnh, tay đang cắm ống truyền, chẳng còn chọc giận người ta như khi tỉnh.

Phương Mục xoa cái mặt cứng đờ, nói với lão Ngũ: “Anh về đi.”

Lão Ngũ cũng chẳng đãi bôi, “Được rồi, anh về trước đây, sáng mai mang bữa sáng đến cho hai đứa bay, mày muốn ăn gì không?”

“Cái gì cũng được.” Phương Mục vùi mình vào sofa, day đầu mày, gã đã mấy ngày chẳng được ngủ một giấc ngon rồi, toàn mới mơ màng ngủ thì lại giật mình tỉnh lại, sợ hãi, bực bội, làm thế nào cũng chẳng ngủ được, lại thêm mấy hôm nay tâm trạng cứ lên lên xuống xuống, tính nết lại càng cáu bẳn, như con thú bị nhốt.

“Được rồi, thế thì anh xem thế nào, mày cũng đừng lo nữa, Tiểu Thố không sao đâu, trời chưa sáng thì mau ngủ chút đi.” Lão Ngũ dặn dò như bà mẹ già xong, rón rén đóng cửa phòng bệnh lại rồi đi.

Trong phòng bệnh có giường cho người nhà, nhưng Phương Mục không sang đó ngủ mà cứ vùi mình trong sofa, không động đậy, ánh đèn bàn nhẹ nhàng chiếu vào gã, dưới hàng lông mày rậm, ánh mắt gã nặng trĩu, thậm chí còn có phần ngơ ngẩn.

Không biết gã cứ ngồi như vậy mà ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì trời bên ngoài đã sáng rồi, trời nhiều mây, thế nên không đoán được thời gian, Phương Thố đã tỉnh, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, đôi mắt đen như trời lúc nửa đêm nhìn chăm chăm vào Phương Mục trên sofa không hề chớp mắt, chứa đựng sự dịu dàng da diết, chẳng biết là đã nhìn bao lâu rồi.

Phương Mục bị ánh mắt trắng trợn đó của cậu làm hơi mất tự nhiên, gã tắt đèn đã sáng cả đêm, nói: “Tỉnh rồi à, tao đi gọi bác sĩ.” Rõ ràng chỉ cần ấn chuông đầu giường nhưng gã lại cố tình ngó lơ, xoay người ra khỏi phòng.

Bác sĩ chính vẫn chưa đi làm, người đến là bác sĩ trực ban, kiểm tra đơn giản một lượt, hỏi vài câu hỏi rồi dặn vài điều cần chú ý, xong đi mất.

Phương Mục rửa mặt bằng nước lạnh, ra khỏi phòng vệ sinh cái là trông thấy Phương Thố đang cố gắng ngồi dậy.

“Mày muốn làm gì?”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Phương Thố lộ chút ngượng ngùng và lúng túng của thiếu niên, “Cháu muốn đi vệ sinh.”

Phương Mục ngập ngừng rồi đi đến đỡ cậu dậy, một tay luồn ra sau lưng đỡ hông cậu. Bình thường mặc quần áo nên không nhận ra, bây giờ mới biết Phương Thố thực sự rất gầy, xương sống nhô cả ra rồi. Phương Mục sững sờ, cảm thấy bối rối nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh. Gã đỡ cậu đến phòng vệ sinh để đứng thẳng, chắc chắn cậu không sao mới đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, đứng ngoài cửa chờ.

Lát sau, cửa mở ra, Phương Thố tự chầm chậm dịch chân đi ra ngoài, trông thấy Phương Mục thì mím môi. Phương Mục lại đưa cậu về giường như ban nãy.

“Chú Phương Mục…” Cậu thiếu niên cúi đầu nhìn người đàn ông đang dém chăn cho mình, không nhịn được mà lên tiếng.

Phương Mục giả điếc, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ nói: “Vừa mới phẫu thuật xong, chưa được ăn gì, lát nữa tao đi hỏi bác sĩ xem là được ăn những gì. Tí nữa tao về nhà mang ít quần áo sang đây, mày muốn mang gì không? Với cả số điện thoại bên trường mày cũng đưa tao luôn đi, phải xin nghỉ nữa.”

Phương Mục bình thản nói một lèo xong, xoay người định đi ra thì bỗng nhiên bị ôm chặt lấy eo, gã giật mình, gỡ tay Phương Thố gần như theo phản xạ có điều kiện, cậu ôm chặt quá, Phương Mục không giằng ra ngay được, lạnh lùng nói, “Bỏ ra!”

Phương Thố không bỏ, ôm chặt lấy Phương Mục hơn, cánh tay gần như muốn găm vào cơ thể gã.

Thái dương Phương Mục giật mạnh, ngọn lửa trong lòng bỗng bùng lên, nhưng vì kiêng dè Phương Thố mới phẫu thuật xong còn yếu nên phải nhịn.

Phương Thố hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Phương Mục, mặt lộ nét cười ngọt ngào dịu dàng, cậu khẽ cầu xin: “Chú Phương Mục, chú đừng lấy vợ được không? Chúng ta cứ thế này thôi, cả đời bên nhau. Cháu lớn rồi, cháu có thể kiếm tiền nuôi chú, có thể tốt với chú, tốt với chú hơn bất cứ ai trên thế gian này…” Cậu nhắm mắt lại, đôi môi khô nẻ dán vào vai Phương Mục, nói như mê sảng, “Chú Phương Mục, chú không biết cháu muốn ôm chú như thế này bao nhiêu năm rồi đâu…”

Cách lớp vải mỏng, Phương Mục có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ môi cậu thiếu niên, gần như làm bỏng gã. Giọng Phương Mục chưa bao giờ bình thản và tàn nhẫn như thế, “Phương Thố, tao thấy phát đạp kia vẫn chưa làm đầu óc mày tỉnh táo hẳn nhỉ, đừng có lảm nhảm thích với chả không thích với tao, tao không tin cái này đâu. Tao nuôi mày bao nhiêu năm, mày nghĩ rõ ràng, tao sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu mày cứ u mê như thế, tao sẽ coi như nuôi ong tay áo thôi.”

Chữ cuối cùng lạnh lẽo phun ra, Phương Mục đẩy phắt tay Phương Thố ra không chút thương xót, rồi ra khỏi phòng bệnh mà chẳng quay đầu lại. Vừa ra khỏi cửa, gã đã đụng phải lão Ngũ đang xách đồ ăn sáng.

Sắc mặt lão Ngũ hơi kỳ cục, hắn nhìn Phương Mục, giật giật môi muốn nói lại thôi, Phương Mục chẳng quan tâm hắn có nghe thấy hay không, đi lướt qua hắn, không nói năng gì, đi thẳng.