Dưỡng Thành

Chương 39




Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Cửa được lặng lẽ đóng lại, trong bóng tối, Phương Mục đột ngột mở mắt ra, trong mắt có sự hoảng hốt, không dám tin, rồi lại thêm một chút bối rối, vì phức tạp quá nên khiến vẻ mặt đờ đẫn cả ra. Vài giây sau, gã bật dậy trên giường, trong đầu như có một nồi mỳ tôm đã sôi nước, cứ nhảy lục bục, mặt gã lúc thì đen lúc thì trắng, thay đổi chẳng khác nào cái bảng màu, sự tức giận và xấu hổ vượt hẳn lên khiến đầu gã lúc này chỉ có một ý nghĩ – mẹ kiếp gã muốn quật chết thằng ranh con kia.

Đã đặt tay vào tay nắm cửa rồi, nhưng chút lý trí còn sót lại bỗng ngăn gã – không thể cứ ra ngoài thế này được, cái thằng ranh con hay gây họa Phương Tử Ngu kia vẫn đang ở đây, xét cho cùng thì “có gì đóng cửa bảo nhau”, Phương Mục vẫn muốn giữ chút thể diện.

Gã miễn cưỡng quay ra giường ngồi, bắt đầu sử dụng bộ não để suy nghĩ toàn bộ sự việc, có khi nào là mình nghĩ sai rồi không? Gã nhớ Phương Thố từ hồi lẩu lầu lâu trước đây, hồi vẫn còn là đứa trẻ con, muốn gần gũi lại không dám gần gũi, cứ như con chó hoang được người ta nhặt về, cẩn thận quan sát đủ thứ, níu góc áo Phương Mục rồi lặng lẽ lại gần. Có khi nào thực ra cậu chẳng có ý gì khác không?

Đầu óc gã rối bời, lúc thì máu sộc lên não, chỉ muốn bổ cái đầu Phương Thố ra xem rốt cuộc là cậu nghĩ thế nào, lúc thì lại bình tĩnh, nghĩ có một số việc không thể hành xử đơn giản thô bạo như vậy được.

Phương Mục mất ngủ cả đêm, đến khi trời sáng thì nghe thấy Phương Thố phòng bên dậy. Hôm nay không phải cuối tuần, cậu vẫn còn phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ để đi học, cậu thiếu niên chẳng hề hay biết chút tình cảm ấy của mình đã bị ông chú cậu biết rồi, đã thế còn mài đao cả đêm, đang canh chuẩn giờ để làm thịt cậu.

Như bình thường, cậu nấu cháo, như thế thì lúc Phương Mục dậy chỉ cần hâm lại là có thể ăn luôn, cậu ăn sáng bằng hai cái bánh đã tráng từ hôm qua, rồi cầm cặp sách lên, đi bắt chuyến xe buýt buổi sáng.

Bất ngờ là Phương Tử Ngu lúc nào cũng ngủ rốn dù chỉ là hai phút lại dậy rõ sớm, đôi mắt hoa đào hơi sưng lên, hai mí xinh xắn đã không cánh mà bay, khiến người ta nghi ngờ không biết tối qua nó lại làm trò gì rồi, thấy Phương Thố định đi, nó không thèm ăn sáng mà chộp lấy cặp, đi theo luôn.

Phương Thố thắc mắc liếc nhìn nó, không nói gì, tự đi ra ngoài. Phương Tử Ngu cứ theo đằng sau Phương Thố, cách chừng vài bước chân, nó đi chầm chậm, thỉnh hoảng lại liếc nhìn Phương Thố đằng trước, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi. Đến khi sắp đến ngã rẽ rồi, thấy hai người sắp phải chia hai hướng, Phương Tử Ngu cuối cùng cũng lên tiếng, “Phương Thố.”

Phương Thố liếc nhìn nó, không nói gì. Phương Tử Ngu cúi đầu đi đến trước mặt cậu, tỏ vẻ mâu thuẫn như đang phải chịu đựng nỗi dày vò trong lòng, xong nó nói một câu không đầu không đuôi, “Tao nhìn thấy rồi.”

“Nhìn thấy gì?”

Phương Tử Ngu nhìn cậu một cách kỳ cục, lặng im một lúc rồi đáp nhỏ: “Tối qua… tao đi vệ sinh, thấy mày trong phòng chú út… mày… mày…”

Đầu mày Phương Thố giật giật, ánh mắt cậu sắc như dao, cậu nhìn chằm chằm vào Phương Tử Ngu, chẳng nói gì.

Phương Tử Ngu không tài nào nói tiếp được, đầu mày cau lại gồ lên, nó thở dài như ông cụ non: “Tao nghĩ là, như thế không ổn lắm.”

“Có gì mà không ổn?” Giọng Phương Thố vừa lạnh vừa cứng như cục sắt, còn lờ mờ lửa giận.

Phương Tử Ngu giật mình ngước lên nhìn cậu, nó nhích môi mấy lần, không rõ cậu đang nghĩ gì nên đành phải rụt rè nói: “Ý… ý tao là, mày với chú út, đều là con trai, với cả, chú ấy là chú mày mà.”

“Chú ấy cũng chẳng phải chú ruột tao!”

“Như thế cũng không được!” Phương Tử Ngu to tiếng cãi lại ngay chẳng buồn nghĩ ngợi, người gân lên như gặp địch, “Mày như thế, người ta sẽ nghĩ thế nào, sẽ nghĩ là biến thái đấy, với cả, mày với chú út tao, không được.”

“Vì sao lại không được?” Ánh mắt Phương Thố trở nên hung dữ, “Tao thích chú ấy thì có gì quá đáng lắm à?” Cậu nói xong câu đó bèn mặc kệ Phương Tử Ngu đang há hốc ra, bỏ đi.

Phương Tử Ngu đứng ở ngã rẽ trong ánh nắng buổi sớm, cái đầu bị hành cả đêm chấn động vì câu nói cuối cùng của Phương Thố. Nó không ngờ Phương Thố lại thừa nhận không chút giấu giếm không chút do dự như thế, sau kinh ngạc thì đầu mày lại bắt đầu cau lại vì lo lắng, thế làm sao mà được cơ chứ?

Thực ra Phương Thố không hề bình tĩnh như những gì cậu thể hiện ra, cậu gần như hoảng loạn mà đi lên xe buýt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ không ngừng lặp lại: Phương Tử Ngu biết rồi, Phương Tử Ngu biết rồi. Thế thì, nó sẽ nói với Phương Mục à?

Vừa nghĩ đến chuyện Phương Mục biết được thứ tình cảm cấm kỵ mình đè ép nhiều năm, đến mức từ chất dịch đã biến thành vật rắn, đáy lòng cậu lại không kìm được mà cảm thấy hoảng loạn và thấp thỏm, Phương Mục sẽ nghĩ thế nào? Gã cũng sẽ nghĩ là biến thái, sẽ cảm thấy tởm lợm à?

Nhưng mặt khác, cậu lại có một sự xúc động không tên, tuy bị Phương Mục biết được tình cảm của mình không phải dự tính ban đầu của cậu, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này cậu không cần phải tiếp tục kiềm nén, không cần phải giấu giếm, cậu có thể quang minh chính đại nói to với Phương Mục rằng, cậu thích gã, thích nhiều năm rồi, chỉ cần nghĩ đến gã là tim cậu sẽ thắt lại, sẽ nhói lên, cậu chấp nhận làm bất cứ việc gì vì gã, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.

Cậu như một kẻ phạm tội nghiêm trọng, mang tâm lý mâu thuẫn đầy thấp thỏm và bình thản, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Tâm trạng Phương Mục cả ngày hôm nay như nằm trong vùng áp suất thấp, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đến chập tối, lão Ngũ gọi điện sang bảo gã sang nhà ăn cơm. Gã vốn chẳng muốn đi, nhưng lão Ngũ lại văng nước bọt tung tóe bên kia điện thoại, đã thế Phương Mục vẫn chưa nghĩ ra xem nên xử lý vụ Phương Thố thế nào, thế là mắt không thấy tâm không phiền, đồng ý luôn.

Lái xe sang nhà lão Ngũ, vừa đi vào cửa đã thấy lão Ngũ không chỉ mời mỗi gã, còn có một người phụ nữ mặc áo gió đang ngồi xem tivi trong phòng khách nữa. Phương Mục dừng chân, nếu biết trước là lão Ngũ còn mời cả người khác nữa, lại còn là người không quen, chắc chắn gã sẽ không đến.

Lão Ngũ liếc cái là nhận ra suy nghĩ của gã ngay, hắn kéo tay gã đi vào trong, “Nào nào, nể mặt nhau chút đi, đây là đồng nghiệp cùng trường bà xã anh đấy.” Vừa nói vừa cười, hắn đẩy Phương Mục ngồi xuống sofa rồi giới thiệu, “Cô giáo Thiệu, đây là người anh em của tôi, Phương Mục, hồi trước làm trong quân đội suốt, giờ là người hùn vốn mở công ty với tôi.” xong lại nói với Phương Mục, “Đây là cô giáo Thiệu, dạy ngữ văn, đặc biệt có văn hóa.”

Cô Thiệu không quen trang điểm như phụ nữ bây giờ, cô để mặt mộc, bởi vậy da dẻ hơi ngả vàng, tóc để xõa vai, cũng không làm tóc gì, trông rất giản dị rất thanh tú, nghe lão Ngũ khen vậy, cô ngượng ngùng, nói với Phương Mục: “Chào anh.”

Phương Mục luôn vô cảm với tuổi tác của phụ nữ, thế nên không đoán ra được là cô bao nhiêu tuổi rồi, chỉ lạnh mặt gật đầu.

Lão Ngũ làm xong rút ngay, “Hai người cứ ngồi nói chuyện đi, tôi vào bếp xem, sắp ăn cơm được rồi.”

Trong phòng khách còn lại Phương Mục và Thiệu Nguyệt, tivi đang mở một chương trình xem mắt khá là kỳ cục, Phương Mục ngồi tựa vào sofa không nói năng gì. Thiệu Nguyệt cũng có vẻ khép nép, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình tivi ra vẻ xem chăm chú lắm, thấy Phương Mục chán bèn đẩy khay quýt trên bàn, hỏi khẽ: “Anh ăn không? Ngọt lắm đấy.”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Phương Mục nhếch khóe miệng, đáp qua loa, thấy mãi lão Ngũ vẫn không ra bèn đứng dậy, đi ra ban công hút thuốc.

Tất nhiên là bữa cơm rất nhiều món, vợ chồng lão Ngũ là chủ, nhiệt tình chu đáo, nói chuyện rôm rả, trong bữa cơm, trừ Phương Mục ra thì cơ bản chủ khách đều vui. Ăn xong, Thiệu Nguyệt ngỏ ý phải đi, lão Ngũ thành khẩn nói rằng, đêm hôm đàn bà con gái một mình về nhà không yên tâm, lỡ xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ áy náy lắm, hắn bèn quay sang bảo Phương Mục, “Lão Thất, mày đưa cô giáo Thiệu về đi.”

Sự đến nước này, Phương Mục biết thừa lão Ngũ đang nghĩ cái gì trong bụng, gã đúng là ngu hết đường, lửa tích trong bụng gã đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng suy cho cùng thì đang có người ngoài ở đây, gã vẫn phải cố gắng kiềm chế.

Cô Thiệu cũng nhận ra là Phương Mục không chịu, vội vàng xua tay từ chối, “Không cần đâu, tôi bắt xe về là được rồi, tiện mà.”

“Bắt xe gì chứ, cô đến nhà chúng tôi ăn cơm sao có thể để cô tự bắt xe về được, không sao đâu, để bạn tôi đưa cô về.” Vừa nói, hắn vừa lén nháy mắt với Phương Mục, nháy đến mức mắt sắp rút gân luôn rồi, tên tổ tông Phương Mục kia mới chịu cầm chìa khóa xe lên, nói một câu “tôi đưa cô về” rồi đi ra cửa.

Thiệu Nguyệt lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa áy náy nói: “Xin lỗi nhé, còn phải phiền anh đưa tôi về nữa, thực ra tôi có thể tự về được mà.”

“Không sao.” Phương Mục trả lời rất lạnh nhạt, gã nhìn thẳng về phía trước, buông phanh tay, giẫm bộ ly hợp.

Hai người chẳng nói gì suốt cả quãng đường, Phương Mục đưa Thiệu Nguyệt đến nhà, từ chối lời mời lên nhà ngồi chơi, lái xe thẳng đến cửa một quán bar rồi gọi điện cho lão Ngũ.

Không bao lâu sau, con Audi của lão Ngũ đã đến, bày đặt đường hoàng xuống xe, trông thấy Phương Mục cái bèn cười, “Về nhanh thế, sao không đi xem phim luôn, bà xã anh bảo đợt này đang chiếu một bộ phim hài thích hợp cho nam nữ độc thân đi hẹn hò lần đầu xem lắm đấy.”

Phương Mục vứt tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt rồi ngẩng đầu cười lạnh, “Anh làm nhiều nghề ghê, ôm cả việc dắt mối làm mai bao giờ đấy? Đàn ông con trai cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện đàn bà, nội tiết mất cân bằng à?”

Lão Ngũ ngẩn ra, rồi cũng cáu, “Mày ăn phải thuốc súng à, sao cục súc thế hả?”

Phương Mục không nói gì, cái mặt đen như vắt ra mực.

Anh em bao năm, lão Ngũ biết thừa tính Phương Mục, hắn tự xuôi rồi hạ giọng trước, “Anh biết là không bảo trước với mày, mày không vui, nhưng anh mà bảo trước thì mày làm sao chịu đến, anh còn không biết mày chắc?”

Phương Mục hừ lạnh một tiếng, cũng may là hắn còn biết mình sẽ không đồng ý, thế là cho một phát tiền trảm hậu tấu.

Lão Ngũ lại gần Phương Mục, nói đầy thâm ý: “Mày nghĩ anh muốn làm chuyện này lắm chắc, cả ngày anh ở công ty lu bu như con quay, có thời gian thì anh đã về với vợ con anh rồi, nếu không phải mày là anh em của anh, anh kệ mẹ mày chết hay sống đấy chắc?”

Phương Mục vẫn giữ đức tính im lặng là vàng. Lão Ngũ bắt đầu phát huy tài hùng biện lưỡi không xương, “Mày nghĩ thử xem, giờ Phương Thố cũng lớn rồi, một ngày nào đó sẽ rời khỏi mày thôi, lần trước chẳng phải mày còn bảo với anh là thằng nhóc thích ai rồi còn gì? Mấy năm nữa, nó có vợ rồi, có cả con rồi, còn mỗi mình mày, cô đơn lẻ loi, có thấy khổ không?”

Lão Ngũ không nhắc Phương Thố còn đỡ, nhắc đến một cái, Phương Mục mới xuôi lửa giận lại cháy ngùn ngụt lên, chuyện thằng ranh ấy còn chưa xong mà lão Ngũ đã đến góp vui rồi, đúng là, đúng thật là… chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Đang điên tiết nên ăn nói cũng chẳng lựa lời, “Anh bớt bớt đi, Tôn lão Ngũ, anh cũng nhiều chuyện thật đấy, tôi sống có khổ không liên quan gì đến anh, có phải sau này tôi đi ngủ với ai cũng phải gọi anh ra xem rồi tiện thể phân tích tình tiết luôn không?”

Lão Ngũ tức hụt cả hơi, nổi đóa, “Mẹ kiếp, Phương Mục, với cái tính chó của mày thì ai chịu nổi mày chứ hả?” Hắn quay phắt đi ra xe mình, đang đi còn chưa hết giận, quay lại trỏ thẳng vào mũi Phương Mục mà chửi, “Mẹ nó chứ đúng là tao dở hơi rồi!” Chửi xong bèn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhẹ nhàng quay đầu rồi phóng đi luôn.

Phương Mục bị phun khí thải vào mặt đứng đá chân, thở hồng hộc, rồi gã thả lỏng người, mệt mỏi tựa vào thành xe, lại châm một điếu thuốc.