Dịch: Linh Dương Đầu Bò
“Thế thì có gì lạ đâu, nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn giờ chỉ biết đến người khác, đương nhiên là sẽ thấy khó chịu trong bụng rồi. Nếu là tao, chỉ cần nghĩ đến con nhóc nhà tao đến bảo với tao là ‘Bố ơi, con yêu rồi’, tao chỉ muốn lục tung nhà lên tìm vũ khí luôn ấy!”
Chút bối rối trong lòng Phương Mục cũng chỉ có thể càm ràm với lão Ngũ được, gọi điện sang, lão Ngũ đang luống cuống dỗ con, nghe xong lại phản đối, “Phương Thố nhà mày cũng lớn rồi, thích ai cũng là chuyện bình thường. Ê, mày còn nhớ cái đứa múa điệu khổng tước hồi cấp hai không, đứa lông mày nhạt ấy, mặt nhỏ nhỏ trắng trắng, eo nhỏ cứ như cành liễu ấy, đi còn đung đưa…”
Phương Mục hừ mũi, “Tôn Quốc Hổ, anh ăn nói tử tế đi, có vợ rồi đừng có nghĩ lung tung.”
“Mày xem, là chính mày không giác ngộ, chúng ta đang phân tích học thuật trên thái độ khoa học. Nói thế nào ấy nhỉ, người trẻ tuổi mến mộ cái đẹp, hormone trong cơ thể đã phát triển đến một mức độ nhất định thì chắc chắn sẽ nảy sinh hiếu kỳ với người khác phái thôi. Tao thấy ấy, Phương Thố nhà mày đã đủ hiện đại rồi…”
“Tầm bậy!” Cụp một phát gác máy luôn.
Phương Mục cảm thấy, cũng không phải là gã không thể chấp nhận được việc Phương Thố thích một người, quan trọng là “mấy năm rồi” ở phía sau kia. Thằng ranh chết toi này lúc nào cũng ở trong tầm mắt gã, Phương Thố là một đứa trẻ ngoan, về cơ bản thì không để Phương Mục phải lo lắng bao giờ, nhưng khi một đứa trẻ hiểu chuyện đến quá đáng, độ quan tâm của người lớn dành cho nó cũng sẽ vô thức hạ thấp, Phương Mục cũng vậy. Nhưng gã mới đi có ba năm mà cho ngay một câu những “mấy năm rồi”, tâm trạng Phương Mục có hơi kỳ cục.
Rốt cuộc là thằng ranh chết toi này bắt đầu yêu thầm từ khi nào vậy? Còn nữa, bản thân gã cũng từng trải qua cái tuổi đó rồi, biết thừa cảm xúc đám mới dậy thì thay đổi nhiều đến mức nào, rốt cuộc cô gái mà Phương Thố thích có ma lực lớn đến mức nào mà có thể khiến một đứa nhóc vốn phải sớm nắng chiều mưa lại một mực khăng khăng không hối hận như thế? Mặt khác, gã cảm thấy Phương Thố đúng là không có tiền đồ.
Thành ra, cứ nghĩ đến “cô gái” nghe Phương Thố bảo là đã thích bao năm trời kia là tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Gã vốn đang cầm dụng cụ chuẩn bị đi xử lý bồn hoa bị Bánh Ú đào hố, bây giờ lại ngừng lại rồi cau có như thù hằn gì lắm. Gã đang nghĩ ngợi thì cánh cổng đằng sau bỗng bị ai đẩy bật ra một cách thô lỗ, sau đó là tiếng nói ngang ngược như con ông cháu cha, “Ê, thằng cha chui đâu ra kia, xem ông mày xử lý mày đây!”
Phương Mục ngoái lại, trông thấy một cậu nhóc đẹp trai tuấn tú nhảy vào trong, tâm trạng lập tức “…” như không thể miêu tả nổi, không có nhấp nhô, cũng chẳng có phương hướng.
Cậu nhóc nhà giàu há hốc miệng rồi nói lắp bắp, “Chú chú chú chú chú… chú út!”
Thằng nhóc Phương Tử Ngu trời sinh được cái đẹp mã, chỉ tiếc là cứ chạy mãi trên con đường làm loạn.
Phương Mục liếc nhìn thằng nhóc đã cao ngồng lên, khẽ thở dài trong bụng rồi vẫy tay, “Phương Tử Ngu, lại đây.”
Vành mắt Phương Tử Ngu đỏ hoe lên.
Xe buýt rung lắc tiến về phía trước, lá ngô đồng xoay tròn ngoài cửa sổ rồi bị xe đi qua nghiến xuống dưới bánh xe. Sắc mặt Phương Thố không ổn lắm, tiếng bác sĩ dặn vẫn văng vẳng bên tai, “Đây là Estazolam, cũng chính là thuốc ngủ mà chúng ta hay gọi, dùng để chữa chứng mất ngủ. Đương nhiên, thuốc gì dùng nhiều cũng sẽ có tác dụng phụ, dùng thời gian dài sẽ gây nghiện, trong thuốc ngủ có chứa thành phần chống lo lâu, bởi vậy nếu một người đã quen dùng thuốc này rồi thì rất có khả năng trúng độc mãn tính, người bệnh sẽ xuất hiện các triệu chứng như kém ăn, sụt cân, trí nhớ giảm sút, thậm chí là không còn chí tiến thủ và trách nhiệm… Nếu dừng thuốc thì sẽ có các triệu chứng như là căng thẳng sợ hãi, tâm trạng không ổn định, đứng ngồi không yên.”
Phương Thố đột ngột đứng bật dậy rồi xuống xe ngay trước khi xe buýt khởi động, cậu đứng lặng dưới ráng chiều thu mấy giây rồi sải bước đi về phía tiệm thuốc bên kia đường.
“Cháu cần mua gì?” Nhân viên trực quầy thấy cậu bé cứ loanh quanh bên quầy thuốc mãi bèn chủ động hỏi.
“Cháu muốn mua một lọ vitamin C.”
Nhân viên mau mắn lấy một lọ thuốc nhựa màu trắng ra, để trước mặt Phương Thố, “Ba tệ.”
Phương Thố vặn nắp ra, thấy trong lọ là những viên thuốc màu trắng tương tự mới yên tâm, đóng nắp lại, trả tiền rồi rời khỏi tiệm thuốc.
Cậu đi vào trong sân, trông thấy Phương Mục và Phương Tử Ngu không mời mà đến đầu tiên, hai người cứ ngồi xổm bên cạnh bồn hoa mà nói chuyện câu được câu không, tay thì làm việc y hệt như Bánh Ú – đào hố. Lòng Phương Thố bỗng trĩu xuống, quả nhiên cậu vẫn rất ghét Phương Tử Ngu.
Phương Tử Ngu vừa nhác thấy cậu cái đã nhảy dựng lên, tức tối chỉ trích: “Phương Thố, sao mày không nói với tao là chú út tao về rồi?”
Phương Thố lạnh lùng lườm nó, “Vì sao tao phải nói với mày?” Lòng cậu đang có việc, cậu lười chẳng muốn để ý đến màn lảm nhảm chẳng có ý nghĩa gì của tên ngu ngốc Phương Tử Ngu, cậu bảo Phương Mục một câu là về phòng học bài rồi lên tầng luôn.
Nhưng cậu không về phòng mình mà rón rén đi vào phòng Phương Mục, mở ngăn kéo đầu giường ra, quả nhiên lọ thuốc màu trắng vẫn còn đó, cậu cẩn thận đổ số thuốc bên trong ra bàn rồi đếm kỹ, tổng cộng ba mươi mốt viên. Cậu lại lấy lọ vitamin C mới mua từ trong túi quần ra, đếm số viên tương tự. Hai loại thuốc trông chẳng có gì khác nhau, chỉ có vitamin là to hơn một chút thôi, nhưng người bình thường sẽ không phát hiện được sự khác biệt này.
Từ trước đến nay, hình tượng uy phong nói một là một, nói hai là hai mà Phương Mục dựng lên đã khắc quá sâu vào lòng người khác, đến mức khi làm việc này, tim Phương Thố vẫn đập loạn cả lên, mũi toát mồ hôi, vì căng thẳng nên cậu còn làm rơi một viên thuốc. Trong phòng tối, viên thuốc lại nhỏ, cậu bò ra sàn tìm mãi mà vẫn không tìm được, dưới lầu lại vọng lên tiếng Phương Mục đang đi vào nhà, cậu không dám ở lại thêm, vội vàng để lọ thuốc đã đổi xong về chỗ cũ rồi đóng ngăn kéo lại.
Cậu lấy giấy gói số thuốc ngủ lại, xóa sạch dấu vết rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, quay người bình tĩnh đi vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại, đổ hết số thuốc ngủ vào bồn cầu rồi ấn nút dội nước, ào một tiếng, nhìn những viên thuốc màu trắng xoay tròn rồi biến mất xong, lòng cậu mới bình yên hơn một chút.
Chắc là có tật giật mình, cả tối nay Phương Thố đặc biệt im lặng, nhìn Phương Mục rời khỏi bàn cơm mà tim bỗng thót cả lên, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì khác thường. Đời sống giải trí của Phương Mục rất nghèo nàn, thường thì ăn tối xong sẽ xem tivi một lúc, bảo là xem tivi nhưng gã lại chuyển kênh từ đầu đến cuối, xong lại ấn chuyển kênh từ cuối lên đầu, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Quả nhiên, gã ngồi sofa chưa được một lúc đã bỏ về phòng luôn.
Phương Mục vào phòng cái là nằm lăn ra giường luôn, cũng chẳng bật đèn, gã nhìn trong đêm tốt, lại thêm đã quen môi trường nên tất cả bài trí trong phòng đều hiện ra rõ ràng trước mặt gã. Vì đặc thù công việc nên gã vô cùng nhạy cảm với sự thay đổi của môi trường, gần như vừa mới nằm xuống thôi mà gã đã nhận ra có người từng vào phòng mình, nhưng cũng chẳng có gì lạ, phòng gã không khóa, cũng chẳng có bí mật gì không thể để người khác biết được, Phương Thố có lúc sẽ vào lấy đồ hoặc dọn dẹp, nhưng chuyện luôn trùng hợp, viên thuốc mà Phương Thố tìm mãi vẫn chẳng tìm thấy kia lại ở ngay trước mắt Phương Mục, gã nằm trên giường, liếc một cái là có thể thấy mẩu màu trắng nhỏ đến mức gần như có thể bỏ sót kia.
Vì ngay từ đầu đã có trực giác nên chấm trắng ấy đã thu hút sự chú ý của Phương Mục. Gã xoay người ngồi dậy rồi cúi người nhặt viên thuốc màu trắng ấy lên, giơ lên trước mắt nhìn thật kỹ, sau đó kéo ngăn kéo ra.
Vặn nắp lọ thuốc ra, cúi đầu ngửi một cái rồi đổ mấy viên ra nhìn kỹ, gã chắc chắn ngay, thuốc của gã đã bị ai tráo mất rồi.
Người làm chuyện này trừ Phương Thố ra thì Phương Mục không tìm ra nổi người thứ hai nữa.
Lửa giận xộc thẳng lên đầu Phương Mục, thằng ranh con, gan to lắm, gã sầm mặt, gần như nổi khùng lên mà lao vào phòng của Phương Thố.
“Chú Phương Mục?” Phương Thố đang ngồi bên bàn học ngoái đầu lại, kinh ngạc thấy rõ, nhưng thực ra lòng bàn tay cậu đã toát đầy mồ hôi, nhưng cậu có khả năng giấu giếm bẩm sinh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không lộ một kẽ hở nào.
Phương Mục đã chuẩn bị sẵn sàng để dấy binh hỏi tội, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt trong veo bình thản của cậu bé, tim gã lại giật thột, gã nhìn cậu thiếu niên mặc sơ mi trắng đĩnh đạc tựa trúc trước mắt, đầu óc bình tĩnh lại, gã nghĩ, gã đang làm gì vậy? Vì sao Phương Thố phải làm thế, chẳng lẽ gã thực sự không biết à?
Lòng gã bối rối, cơn giận như pháo gặp trời mưa, xìu đi từng chút một, gã đã chẳng còn khí thế hùng hổ như ban nãy nữa, chỉ còn lại chút ít ngượng gập. Phương Mục hắng giọng để che giấu, “Không có gì, tao sang mượn mày quyển sách đọc.”
“Ồ.” Phương Thố nghe Phương Mục nói vậy bèn đứng dậy định tìm sách cho gã.
Phương Mục vội vàng ngăn cậu lại, “Mày cứ làm bài tập đi, tự tao tìm.”
Phương Thố lại ngồi xuống, nhưng cậu không vẽ nữa, đôi mắt dõi theo Phương Mục như đèn pha.
Phương Mục nào có muốn đọc sách, gã nhìn thấy một nùi chữ là bắt đầu buồn ngủ rồi, trên giá sách của Phương Thố đa phần là sách chuyên ngành của cậu, đến một quyển tiểu thuyết trinh thám võ hiệp cũng không có luôn, gã đành phải hạ mức, chọn một quyển toàn là hình kiến trúc rồi lật xoành xoạch, vờ hờ hững hỏi: “Ê, Phương Tiểu Thố, mày nói nghe coi, cái người mày mong nhớ bao năm trời đó rốt cuộc là có ba đầu sáu tay gì thế?”
Phương Thố lặng lẽ nhìn Phương Mục, không trả lời.
Phương Mục xoay người lại, tựa lưng vào giá sách rồi nói một cách vô lại, “Mày nói xem mày thích người ta bao nhiêu năm trời, đến giờ vẫn chẳng có kết quả, điều đó chỉ có thể chứng minh một chuyện: mày quá vô dụng, hoặc là, người ta chẳng hề thích thú gì mày. Vế đầu tiên thì thừa nhận mày không đủ năng lực không phải chuyện đáng xấu hổ gì, biết chưa đủ thì tự phấn đấu, ít nhất thì vẫn sẽ là một câu chuyện phấn đấu cảm động cả Trung Quốc. Nếu là vế sau thì đúng là có hơi tổn thương lòng tự tôn thật, nhưng mà mày cũng chẳng phải nhân dân tệ, không thể bắt ai cũng thích mày được. Tao đề nghị là, hãy chuyển mục tiêu sang các người đẹp 36C rồi làm quả yêu đương khỏe mạnh về cả tinh thần lẫn thể xác đi. Có câu rất hay, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, quay đầu nhìn lại, chuyện cũ tựa gió bay.”
Phương Thố nhìn Phương Mục với sự bình thản kỳ cục một lúc rồi mới đáp, “Nếu tình cảm có thể chuyển dễ dàng như thế, bị thời gian xóa nhòa dễ dàng như thế, vậy đó có phải tình cảm thực sự không?”
Phương Mục bị vẻ mặt tình nồng ý đượm của cậu làm nghẹn họng, gã ngứa răng muốn chửi bậy, nhưng cân nhắc lại người trước mặt mình đã là một thằng con trai to đùng rồi, đã thế còn bị thứ tình yêu cầu mà chẳng được dày vò, gã hiếm khi rủ lòng từ bi, nuốt bốn chữ “nói như đánh rắm” vào bụng.
“Phương Mục, chú đã từng thích ai chưa?”
Phương Mục ngẩn tò te, gã đối diện với ánh mắt trong vắt và tập trung của Phương Thố, trong đó có chất chứa cả sự bướng bỉnh và mong chờ, cùng với cả một sự dịu dàng đầy buồn thương.
Phương Mục nằm trên giường, lật quyển sách tranh lấy từ chỗ Phương Thố, đại đa số hình trong quyển sách đều là kiến trúc kiểu Âu, có ảnh, cũng có cả tranh phác họa, Phương Mục xem như xem bưu thiếp, lật từ đầu đến cuối rồi lại lộn từ cuối lên đầu, cuối cùng gã úp quyển sách lên mặt, nhắm mắt lại.
Phương Thố đổi thuốc của Phương Mục nên chột dạ, lại thêm ban nãy Phương Mục sang phòng cậu, sắc mặt khác thường thấy rõ, thế là cả tối cứ mất tập trung, thấy đã hơn mười một giờ rồi, cậu bèn nhẹ nhàng đi ra cửa phòng Phương Mục, vặn tay nắm cửa rồi lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Phương Mục biết là Phương Thố, cả ngày hôm nay gã đã bị thằng nhóc con này hành cho bực cả mình, đã thế còn bị đổi mất thuốc, đương nhiên là gã không ngủ được, tâm trạng đang bực bội cực độ, chẳng buồn để ý đến cậu, thế là gã cứ nằm yên vờ ngủ.
Phương Thố ban đầu chỉ muốn xem Phương Mục đã ngủ chưa, thấy gã nằm thẳng đơ, cậu do dự một giây rồi vẫn đi vào, cẩn thận bỏ quyển sách đang để trên mặt gã xuống, thấy Phương Mục không phản ứng gì, có vẻ là ngủ thật rồi. Cậu lặng lẽ nhìn gã ngủ một lúc rồi tắt đèn.
Bóng tối đổ ập xuống, cậu vốn định đi nhưng đôi chân như bị đóng đinh, bóng tối bỗng khuếch đại ham muốn trong đáy lòng, nỗi khao khát mong nhớ ngày đêm đã ngay trong gang tấc, con thú trong lòng vẫn vùng vẫy, lảo đà lảo đảo. Cậu đứng bên giường nhìn Phương Mục đang ngủ như con rối. Khi Phương Mục mất kiên nhẫn sắp há mồm chửi thì Phương Thố động đậy, ngón tay khẽ khàng chạm vào tay Phương Mục, rất khẽ, chỉ chạm một cái rồi rời ra ngay như sợ làm Phương Mục tỉnh giấc. Sau đó, cậu to gan hơn, nhẹ nhàng áp cả lòng bàn tay lên tay Phương Mục, cậu dịu dàng cúi người xuống, quỳ trên đất, nhẹ nhàng cầm bàn tay gã lên áp vào má mình, nhắm mắt lại.
Cậu cảm giác được thứ cảm xúc nóng cháy như nồi áp suất trong cơ thể đã được xoa dịu đi, cậu quay mặt lại, vừa ngẩn ngơ vừa gần như thành kính, tựa môi mình vào lòng bàn tay khô khốc và thô ráp của Phương Mục.