Dưỡng Thành

Chương 30




Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Trong phòng không sáng lắm, rèm cửa sổ chặn mọi sự dòm ngó từ bên ngoài, trở thành một không gian an toàn và ấm áp. Bài trí trong phòng thiên về phong cách nông thôn Mỹ, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc sofa đơn in hoa văn, ông hơi mập, người mặc chiếc sơ mi thủ công cao cấp, một chiếc áo cardigan màu kaki, đôi mắt nâu khi nhìn người ta trông rất ôn hòa và vô hại, khiến người ta không nhịn được mà muốn bộc bạch lòng mình.

“Anh cảm thấy hắn vô tội, anh đã giết cha của hắn ngay trước mặt hắn nên cảm thấy hổ thẹn?” Tiếng nói của ông cũng giống như vẻ bề ngoài, không quá khích, không có bất cứ tính công kích nào.

Người ngồi trên chiếc sofa đơn đối diện gần như cãi lại theo bản năng, “Không, tôi không có cảm xúc đó, tôi biết mình đang làm gì, đây là nhiệm vụ.” Người thanh niên kia rất trẻ, dù đang ngồi trên sofa mềm mại dễ chịu, sống lưng vẫn thẳng băng, tựa như trong cơ thể có một cây gậy sắt đang dựng lên chống giữ, gương mặt nét như được gọt mài, cho người ta cảm giác quá sắc bén, tựa một lưỡi dao mỏng như tờ giấy.

Bác sĩ tâm lý cũng không bác bỏ ngay, ông đổi chủ đề, “Bỏ qua chuyện nhiệm vụ, anh hãy nói cho tôi biết, quan hệ giữa anh và hắn có tốt không?”

Người thanh niên im lặng, nhẹ cau mày, “Cái này không có gì để nói, hắn chỉ là con trai của đối tượng trong nhiệm vụ của tôi, xét trên phương diện nào đó, hắn cũng là một phần trong nhiệm vụ của tôi, giữa chúng tôi không hề có bất cứ quan hệ riêng nào.”

Bác sĩ tâm lý cười, “Có lẽ anh định nghĩa quan hệ giữa hai người chắc chắn như vậy, chỉ là để thuyết phục chính mình.”

Câu nói này đã chọc giận người thanh niên, ánh mắt gã như tia điện bắn thẳng về phía đối phương, “Ông phải hiểu là, nếu không phải lão Mã cứ khăng khăng đòi thì tôi sẽ không ngồi đây nghe ông lảm nhảm đâu.”

Bác sĩ tâm lý giơ tay làm thế an ủi, “Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý khác, chỉ là nói chuyện bình thường thôi, anh có thể tin tôi.” Ông vừa nói vừa đứng dậy đi ra chỗ tủ rượu, rót nửa cốc Whisky rồi đặt cốc rượu xuống trước mặt người thanh niên, “Cái này có thể giúp anh thoải mái hơn, tôi phát hiện anh luôn trong trạng thái phòng bị, anh vẫn luôn cảnh giác người khác như vậy à?”

Người thanh niên vẫn bất động, “Yêu cầu công việc.”

“Anh nên biết là giờ anh đang trong trạng thái nghỉ ngơi, sẽ không có ai làm anh bị thương, anh có thể thử thả lỏng một chút.”

Người thanh niên nhíu mày, không nói gì.

Bác sĩ tâm lý trở về chỗ ngồi chuyên dụng của mình, “Chúng ta tiếp tục nhé? Tất cả những chuyện về hắn, cái gì cũng được, anh có thể nói cho tôi biết không?”

Người thanh niên im lặng, bác sĩ cũng không thúc giục gã, ánh mắt ông ôn hòa mang theo vẻ khuyến khích. Thật lâu sau đó, gã mở miệng, “Hắn…” tiếng nói hơi khó khăn, gã vươn tay cầm cốc Whisky trên bàn, uống hai ngụm như uống nước trắng rồi mới ngơ ngẩn nhìn lên không trung, giọng cũng trở nên vẩn vơ, “Hắn không hề tham gia vào việc làm ăn của bố mình, bố hắn bảo vệ hắn rất tốt, nhưng hắn rất thông minh, thực ra cái gì cũng biết nhưng lại giả vờ như không buồn không lo… Có một lần hắn nói với tôi… Hắn nói, hắn cảm thấy việc bố mình làm đều là việc xấu, bảo tôi sau này đừng tham gia nữa——”

Cổ họng gã như bị nghẹn lại, không nói nên lời.

Ánh mắt bác sĩ tâm lý như đã hiểu ra tất cả, ông hỏi khẽ, “Anh thích hắn à?”

Người thanh niên sững sờ, há hốc miệng, một lúc sau gã lộ vẻ mặt không thể tin nổi, “Cái gì cơ?”

Bác sĩ tâm lý không cười, đổi một cách hỏi khác, “Hoặc là, hắn thích anh à?”

Phương Mục bừng tỉnh, trong bóng tối, vẻ mặt gã rất lạ. Như bóng đè, cảm giác nhớp nháp như côn trùng dính vào mạng nhện, không còn sức lực không còn cách nào để chạy trốn đó thực sự rất khốn nạn. Gã châm một điếu thuốc, cúi người ngồi trên mép giường, lặng lẽ hút —— thích à? Khóe miệng gã nhếch lên thành một nét cười, hoang đường!

Sắc mặt gã bỗng nghiêm lại, gã nhận ra có người đang mở cửa phòng chung cư của gã. Gã mau chóng dập thuốc, đứng tựa sát vào tường như một con mèo, khẩu súng lục đã cầm sẵn trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gương cao bằng người kia để quan sát tình hình – gã đã gửi đoạn video giết người kia đi, tất nhiên là chắc chắn đã chuyển được thông tin mình muốn chuyển đến người cần phải biết, cũng đã đặt chính mình vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra, ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào bên trong, Phương Mục trông thấy một bóng người màu đen và vũ khí trong tay hắn qua tấm gương, vì ngược sáng nên không nhìn rõ được mặt mũi, nhưng dựa theo bước chân và tần suất hô hấp thì có thể suy đoán, người này chắc chắn đã được huấn luyện đặc biệt một cách nghiêm ngặt.

Người đến phát hiện ra tấm gương, bắt gặp ánh mắt của Phương Mục trong gương, một giây sau, tiếng súng vang lên, Phương Mục vừa liên tục bóp cò vừa mau chóng tìm nơi ẩn nấp. Căn phòng rất nhỏ, quét mắt cái là nhìn hết được ngay, gần như không có thứ gì có thể cản đạn được. Một loạt đạn của đối phương bắn vào tường và giường, vụn xi măng và sợi bông bay tán loạn. Hỏa lực của đối phương mạnh hơn gã.

Bắt buộc phải đánh nhanh thắng nhanh. Chính lúc này, gã nghe thấy tiếng đối phương thay băng đạn. Phương Mục vận sức đạp chân vào tường, dựa vào sàn nhà sáng đến mức có thể soi gương mà trượt ra khỏi vật che chắn, súng trong tay nã đạn liên tục. Phương Mục chắc chắn ít nhất là một viên đạn đã bắn trúng đối phương, nhưng đối phương không hề phát ra một âm thanh nào, hắn lắp băng đạn thật nhanh rồi bắn về phía Phương Mục, viên đạn bay sượt qua đầu gã, găm vào bức tường phía sau lưng. Phương Mục không những không lùi lại mà còn tiến tới, nhanh nhẹn lăn mình trên sàn rồi vứt khẩu súng đã hết đạn đi, thuận thế rút con dao tiger strider ra, đẩy đối thủ đã bị thương ngã xuống đất, kề lưỡi dao lạnh ngắt vào cổ đối phương rồi hạ giọng nói: “Đừng động đậy, không thì con dao trong tay tao sẽ cắt đứt cổ họng và động mạch cổ của mày, mày sẽ thấy máu của chính mày bắn ra năm sáu mét, và còn có thể nghe thấy tiếng máu phun ra từ trong người mày nữa đấy——”

Người bên dưới cứng đờ, không động đậy. Phương Mục đang chuẩn bị moi vài tin hữu dụng thì lông tóc trên người dựng hết cả lên, một họng súng lục đen ngòm đang chĩa vào gáy gã, tiếng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối, “Bất cẩn quá, bây giờ, thả người của tao ra, không thì tao sẽ bắn mày thành tổ ong vò vẽ.”

Phương Mục không động đậy, điều khiến gã bất ngờ chính là giọng nói này nghe quen quen, gã hít một hơi thật sâu rồi hỏi thử, “Lão Mã?”

Người phía sau im lặng một hồi, “Phương Mục?”

Phương Mục không bỏ con dao trong tay xuống, gã giữ chặt con tin rồi chầm chậm xoay người lại, mặt đối mặt với lão Mã đang giơ súng. Lão Mã trông thấy là Phương Mục, dường như có thở phào nhẹ nhõm, nhưng khẩu súng trong tay không vì vậy mà được buông ra, ông nhìn Phương Mục bằng vẻ mặt phức tạp, “Bỏ dao xuống, Phương Mục.”

Phương Mục không hề bị lay động, nụ cười khổ tràn ra trên môi, “Lão Mã, anh phải hiểu em chứ, trong tình hình như thế này, em sẽ không làm vậy đâu.”

“Mày muốn ra tay với chính người của mình?” Lão Mã chất vấn vẻ tức giận.

Phương Mục nắm chặt con dao găm, không hề buông lỏng cảnh giác, “Vì sao mọi người lại xuất hiện ở đây?”

Lão Mã lặng một lúc rồi hỏi: “‘Chó Điên’ là do mày giết à?”

Phương Mục không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Lão Mã hít sâu một hơi, nói năng như một vị thủ trưởng hiền từ, “Phương Mục, quay về với tao, mày bắt buộc phải tiếp nhận điều tra, đây là quy định, chắc mày cũng biết rồi.”

Phương Mục cười, “Em có phải người tuân thủ quy định bao giờ đâu.”

Mắt lão Mã cuối cùng cũng trở nên sắc nhọn, “Phương Mục, tình hình hiện giờ của mày rất nguy hiểm, mày phải biết là một khi mày mất khống chế, chính tao sẽ phải giải quyết mày, đừng cho tao cơ hội phải làm vậy.”

Phương Mục làm thinh, gã trước giờ nào có sợ chuyện điều tra, mấy câu thẩm vấn đối với gã chẳng đau cũng chẳng ngứa, nhưng điều tra thường sẽ rất dài dòng, một khi rơi vào sự phiền toái này thì đừng mong làm chuyện gì khác nữa. Mà giờ, đối với Phương Mục mà nói, gã phải tranh thủ từng phút từng giây. Gã không thèm quan tâm mấy cái tổ điều tra giả vờ nghiêm trọng chủ nghĩa quan liêu đó.

Đôi mắt sắc bén của lão Mã như có thể nhìn thấu lòng người, “Phương Mục, đừng cố chạy trốn nữa, ngoài cửa còn có người của tao, bọn họ đều được huấn luyện như mày ngày trước. Bọn tao đã theo dõi Phật bốn mặt một thời gian dài rồi, chỉ cần nó nhập cảnh thì đừng hòng gây sóng gió gì nữa.”

Vẻ mặt Phương Mục như đã có phần thả lỏng, một lúc sau, gã ngước mắt lên đáp: “Em có thể về cùng anh, nhưng trước đó, em còn một số chuyện cần phải xử lý nữa.”