Dưỡng Thành

Chương 3




Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Ánh mắt của Phương Mục chầm chậm chuyển động từ mặt thằng bé xuống dưới, rồi dừng ở bên cạnh chân thằng bé – đó là một con chó con to bằng bàn tay Phương Mục, tròn xoe một cục, đang liếm sữa trong đĩa. Phương Thố tỏ ra rất căng thẳng, vô thức cắn môi.

Phương Mục vờ như không thấy, để coca và gà rán lên bàn, còn mình thì vật ra sofa như không xương, hạ mắt dùng chân khều con chó con. Con chó con lật mình, phát ra tiếng kêu ư ư yếu ớt, Phương Mục hờ hững hỏi, “Chó đâu ra đây?”

Phương Thố mím môi rồi đáp: “Tự nó chạy đến.”

Con chó đúng là tự chạy đến thật, hôm nay Phương Mục ra ngoài như thường lệ, bỏ lại một mình Phương Thố trông nhà. Phương Thố xem hoạt hình xong chạy ra ban công kiễng chân nhìn xuống xem Phương Mục đã về chưa. Bên dưới bụi bay mù mịt, tiếng ồn vọng ra từ công trường đinh tai nhức óc, không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc, Phương Thố hơi thất vọng, lại vào ngồi trước tivi, nghe thấy tiếng ư ử.

Thằng bé con rất cảnh giác, xác định âm thanh truyền từ bên ngoài cánh cửa vào, bèn dán mặt vào cửa nghe một hồi, nằm bò xuống đất nhìn qua khe cửa, nhìn một cái, trông thấy một cục lông màu nâu.

Chắc là chó con bị người ta vứt đi, chẳng biết làm sao mà rúc được đến tận khe cửa nhà Phương Mục.

Phương Thố không phải đứa trẻ con bình thường, không có nhiều lòng thương cảm thừa thãi. Xác định không có gì nguy hiểm, thằng bé mở cửa, giơ chân đẩy con chó con ra xa một chút. Con chó con mới đẻ chưa lâu, đến đi cũng không vững, bị đá ra xa cũng chỉ có thể nằm cuộn thành một cục rên ư ử, tiếng kêu nhỏ đến đáng thương. Phương Thố nhìn con vật nhỏ bé chẳng có chút năng lực tự vệ nào, đóng cửa đánh rầm.

Buổi trưa Phương Mục chưa về, Phương Thố ăn bánh mỳ với xúc xích. Đương nhiên, tất cả chỉ ăn một nửa, nửa còn lại giấu hết vào cái ba lô như thường lệ, nhìn đồ ăn trong ba lô dần đầy lên, nó có cảm giác thỏa mãn và an toàn lan ra từ tận đáy lòng. Không ngờ vừa ra ngoài đã trông thấy con chó con chui vào trong phòng rồi.

Chẳng biết con cún này nghĩ cái gì, dường như đã quyết mặt dày ăn vạ ở đây, chui từ khe cửa vào, cuộn mình rúc bên cạnh cái giày thối của Phương Mục một cách đáng thương. Phương Thố im lặng nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, ngồi xổm xuống, thò tay ra cẩn thận sờ cằm con cún. Con cún động đậy mũi, cái lưỡi màu hồng ngoan ngoãn liếm ngón tay thằng bé như lấy lòng, đôi mắt đen láy ướt đẫm, một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt.

Phương Thố bé bỏng chẳng biết vì sao mà lại cảm thấy mình và con cún bị người ta vứt bỏ này có một mối liên hệ tình cảm bí ẩn. Một thoáng ngẩn ngơ, con chó cứ thế mà ở lại.

Phương Mục nghe Phương Thố nói vậy, đầu tiên là xùy một cái, sau đó nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng ra, gã vẫy tay gọi thằng nhóc lại gần mình, dịu giọng hỏi: “Muốn nuôi à?”

Phương Thố ngạc nhiên nhìn Phương Mục, ánh mắt đó tràn ngập vẻ cảnh giác và nghi ngờ, sau đó nó lắc đầu theo bản năng.

Phương Mục cười rất thân thiện hòa ái, hỏi lại một lần nữa, “Thực sự không muốn à?”

Trong nụ cười gần như có thể gọi là dịu dàng của Phương Mục, trái tim Phương Thố giãy giụa kịch liệt, sau đó gật một cái thật khẽ.

Một giây sau, nụ cười trên mặt Phương Mục bỗng nhiên biến mất như mặt nạ, thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng và chế giễu, gã nắm mặt thằng bé, hỏi như cười như không, “Chính mình còn không nuôi nổi, còn muốn nuôi cái thứ vừa yếu đuối vừa vô dụng này, mày trêu tao à?”

Phương Thố ghét nhất là kiểu chế giễu này của Phương Mục, mặt thằng bé đỏ bừng lên, nó nhìn chòng chọc vào người đàn ông sớm nắng chiều mưa, tỏ vẻ uất ức.

Phương Mục cười hì hì, buông thằng bé ra, cúi người xách gáy con chó con lên, cảm giác mềm mại ấm áp khiến Phương Mục ghê tởm cau mày, với con người gã đã thiếu kiên nhẫn lắm rồi, nói gì là con vật? Gã còn chẳng buồn nhìn, quăng luôn vào lòng thằng bé con, lạnh nhạt nói, “Vứt đi.”

Phương Thố ôm con chó con, đứng thẳng băng cứ như một cây lao có thể bắn ra bất cứ lúc nào, nó bạnh cái mặt nhỏ ra, mũi hấp háy, khi Phương Mục tưởng thằng bé sẽ nổ bùng lên, nó lại im lặng đi ra ngoài.

Bóng đêm sập xuống, công trường gần đó sáng trưng đèn, rọi vào màn đêm sáng như ban ngày. Phương Thố để con chó bên cạnh bãi rác lộ thiên ngay dưới lầu, nhìn con cún bé xíu xiu bằng vẻ mặt lạnh lùng. Con cún vẫn chưa biết mình đã bị vứt bỏ lần thứ hai, ai bảo nó không có mắt, cứ phải bập vào Phương Mục lạnh lùng vô tình kia cơ, nếu là người khác chỉ cần có chút nhân tính thôi, kiểu gì cũng sẽ cho miếng cơm nguội mà ăn.

Phương Thố đứng yên bên cạnh bãi rác, ánh đèn từ công trường kéo cái bóng của thằng bé dài mãi. Nhưng nó cũng chẳng đứng bao lâu, xoay người đi vào chung cư. Vừa vào cửa liền trông thấy người giám hộ vô lương tâm của nó đang ngồi ăn ngang nhiên trên sofa, vừa xem bóng đá vừa uống bia, ăn gà rán, thấy nó về, đầu tiên là lặng lẽ quan sát vẻ mặt nó rồi quăng cho nó một cái đùi gà, thuận miệng nhắc, “Hai hôm nữa đi học nhé.”

Phương Thố chẳng có gì bất mãn về chuyện đi học. Nó biết đi học là như thế nào, đi học chính là học kiến thức, sau này sẽ làm người có tiền đồ. Nhưng nó cảm thấy, Phương Mục căn bản chẳng nghĩ đến mấy cái đó, sở dĩ Phương Mục cho nó đi học chỉ đơn thuần là vì cảm thấy nó phiền. Suy nghĩ này khiến nó khó chịu, nó cố gắng không gây bất cứ phiền phức gì cho Phương Mục, thậm chí còn cố gắng thể hiện rằng mình “hữu dụng”, nhưng người đàn ông này vẫn chẳng mấy khi lộ vẻ mặt tươi cười với nó, gã thực sự quá khó lấy lòng.

Phương Mục là một thằng đàn ông, không thể hiểu được những suy nghĩ ngoắt ngoéo trong đầu thằng bé, nói chung trong cái nhà này gã nói gì thì là cái nấy, thằng bé con không có quyền lên tiếng.

Hôm khai giảng, Phương Mục dậy rất sớm, dẫn Phương Thố đã ăn mặc sạch sẽ đi học. Trường học không xa, ngay đối diện chợ, chưa đến tám giờ mà cổng trường đã rộn ràng toàn là học sinh với phụ huynh, dưới ánh nắng tháng chín sáng chói, sức sống bừng bừng phả vào mặt khiến Phương Mục cảm thấy mình như một cái cây mọc dưới cống ngầm, gã cúi đầu nhìn Phương Thố, nghe phụ huynh bên cạnh dặn dò đủ chuyện, nghĩ mãi vẫn không nặn ra được câu khuyến khích nào, đành phải đẩy thằng bé vào trong, cục cằn nói: “Đi vào đi.”

Phương Thố đeo cái cặp mới tinh, trong cặp sách có vở mới, có hộp bút và bút chì đã gọt sẵn, nhìn lại thì nó trông chẳng khác gì những đứa trẻ xung quanh. Nó đi được mấy bước, không nhịn được mà quay đầu lại – Phương Mục đã quay lưng đi mất rồi, không giống những phụ huynh khác vẫn đang đứng ở cổng trường, âu yếm nhìn con nhà mình.

Phương Mục không ngờ ngày đầu tiên đến trường, thằng nhóc lại cho gã một “bất ngờ” lớn. Gã nhớ thằng bé hôm nay đi học, chừng bốn giờ chiều đến trường đón. Kết quả lại đón hụt, thằng bé đã tự về nhà rồi.

Phương Mục đành phải đi về, khi sắp đến nhà thì trông thấy thằng bé con đi từ trong khu chung cư ra, cầm trong tay nửa cục gạch, đôi mắt đen láy âm u, hùng hổ đi về phía hai thằng nhóc khác lớn hơn, khí thế hung dữ khiến Phương Mục chấn động, đúng là một con sói con hoạt bát.

Phương Mục nhận ra, trong hai đứa trẻ kia có một đứa là thằng con mập của hai vợ chồng bán đồ ăn sáng, thằng nhóc béo cả ngày chuyên trêu chó chọc mèo, cứ lao rầm rầm trong hành lang như pháo nổ, cả tòa chung cư cũ kỹ bị nó làm rung động đến mức run lẩy bẩy, rất hay nghe thấy mẹ nó mắng, sau đó là tiếng nó hét ầm ĩ lên. Đứa còn lại cũng là con nhà gần đây, là bạn của thằng béo, hai đứa đang kéo lê con chó con trên bãi đất trống, vừa hét vừa chạy, ngu ngốc nhưng vui vẻ.

Con chó con đến đi còn chẳng vững, chẳng biết mấy hôm nay làm thế nào mà vẫn sống sót được, giờ bị thằng béo kéo lê, người toàn bụi, rên lên ư ử nhưng thằng béo chẳng biết gì, vui vẻ cười phá lên.

Phương Thố cầm nửa cục gạch, im lặng chặn đường thằng béo, nó chẳng nói năng gì, nhưng khí thế hung dữ liều mạng chỉ cần nhìn lưng thôi cũng có thể cảm nhận được. Thằng béo và bạn nó sững ra, hai đứa trẻ nhìn nhau, ánh mắt thấp thỏm sợ sệt, đột ngột bỏ con chó lại rồi chạy mất.

Phương Thố chờ hai đứa chạy bặt dạng rồi mới quăng cục gạch đi, tháo sợi dây thừng buộc cổ con chó con ra, dùng chân khều khẽ một cái. Chẳng biết con chó có bị thương không, co thành một cục rên ư ử. Phương Thố cúi đầu nhìn một lúc, Phương Mục tưởng nó sẽ thương hại mà ôm con chó về thì thằng bé lại quay đầu bỏ đi.

Phương Mục chẳng biết tâm trạng của mình như thế nào nữa, gã chờ Phương Thố lên trên rồi mới đi sang, túm con chó lên rồi tự nhiên cười, vừa ngâm nga khúc nhạc lạc nhịp vừa đi lên.

Phương Thố không có chìa khóa, không vào trong được, đang ngồi ngoài cửa, trên gối để quyển sách giáo khoa mới phát hôm nay, nó đang đọc một cách vô cùng tập trung.

Phương Mục vứt con cún cho nó, cầm chìa khóa mở cửa.

Phương Thố hết hồn, tay ôm con cún con mềm nhũn như không xương, không biết phải làm thế nào, nó theo sau Phương Mục vào cửa, đôi con ngươi chuyển động theo Phương Mục, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Phương Mục mở tủ lạnh lấy một lon bia ra uống, gã ngửa cổ uống ừng ực non nửa rồi quay lại nhìn Phương Thố bám theo sau mình như cái đuôi, cười. Nhưng nụ cười này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, Phương Mục mau chóng lạnh mặt, cầm lon bia lạnh áp vào trán nó rồi bảo, “Con súc sinh này sau này là của mày.”

Phương Thố bị lạnh rụt cổ lại, nghe Phương Mục nói vậy, phản ứng đầu tiên không phải vui vẻ mà là nghi ngờ.

Phương Mục ngồi lên sofa ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thằng bé con, gã nhếch khóe môi, lộ biểu cảm trêu tức, “Sao, vui quá ngu luôn rồi à, nhớ cho kỹ, sau này mày với con súc sinh này cùng một đẳng cấp, là con chó do Phương Mục này nuôi, nào, lại đây sủa tiếng nghe xem nào.”

Thằng bé con ôm con chó, mặt đỏ nhừ, tự nhiên cảm thấy tức tối. Vẻ mặt này hoàn toàn khiến thằng đàn ông vô tâm vô tính kia vui vẻ, gã vừa đập tay xuống sofa vừa cười vui sướng, dường như sự u tối tích tụ nhiều năm đều đã tan biến hết, mắt mày giãn ra hết cỡ, hiện vẻ vừa lười biếng vừa kiêu căng khó thuần. Thấy chút tự tôn đáng thương của thằng bé sắp sụp đổ, mắt đã bắt đầu rưng rưng, Phương Mục dừng cười, lại trở về chế giễu và lạnh lùng, “Là đàn ông thì không được khóc, mất mặt!”

Lời vừa mới ra khỏi miệng như mồi lửa bùng lên, thằng bé òa một tiếng bật khóc, nước mắt tràn ra khắp khuôn mặt nhỏ nhắn như vỡ đê.

Vẻ mặt Phương Mục nứt toác, lần đầu tiên gã cảm thấy nuôi trẻ con là một chuyện rất phiền. Một lúc lâu sau, sự kiên nhẫn trong gã cạn kiệt, gã hừ lạnh một tiếng rồi dọa, “Phương Thố, mày còn dám khóc thêm một tiếng nữa thôi, tao đảm bảo cái mặt như hoa như ngọc của mày sẽ bị tát thành đầu lợn.”

Phương Thố làm lơ, vẫn khóc nức nở như trong lòng không còn gì khác ngoài đau thương.

Gân xanh trên trán Phương Mục giật giật, “…Ông tổ ơi, mày đừng khóc nữa được không?”