Dưỡng Thành

Chương 19




Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Khi Phương Mục về đã gần mười một giờ rồi, nhà vẫn còn sáng đèn. Phương Mục cầm túi xiên nướng bước vào cổng, liếc một cái đã thấy thằng nhóc mắt hoa đào ngồi dưới hiên, thể hiện tư thế “ngẩng đầu nhìn trăng sáng” diễn cảnh u buồn.

Hôm thằng nhóc mắt hoa đào biết bố mẹ thỏa thuận ly hôn, còn không phân chia theo ý của nó, nó sững ra chừng mười mấy giây, thằng bé đang ôm cột dưới hiên bắt đầu màn biểu diễn khóc lóc đau đớn. Ông bố trẻ con Phương Liễm thấy Phương Mục chẳng có cảm xúc gì, vừa ngượng nghịu vừa bất lực, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự buồn bã.

Thằng nhóc mắt hoa đào cứ thế dùng skill đặc thù cực kỳ mất mặt này mà ở lại chỗ Phương Mục.

“Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, cẩn thận không lớn được đâu!”

Phương Tử Ngu ngẩng đầu trông thấy Phương Mục về rồi, lập tức tót đến đu lấy cánh tay gã như khỉ con, “Chú Út, chú mua gì thế?” Thằng ranh này mười ba tuổi rồi mà chiều cao cứ tăng chậm rì rì, lại thêm cái tính tồ tẹt, chẳng bao giờ cảm nhận được sự đáng sợ quỷ thần lẩn tránh trên người Phương Mục, cứ tự bám riết lấy.

Phương Thố nghe thấy Phương Mục về rồi nên đi từ trong nhà ra, trông thấy thằng nhóc mắt hoa đào đang đánh đu trên người Phương Mục, cậu liếc nhìn gã một cái lạnh tanh. Cậu không phải Phương Tử Ngu, cậu không học được cách không tim không phổi, tâm hồn trưởng thành quá sớm khiến cậu dù lòng muốn đến thân cận đến mấy, thì cũng sẽ tự kiềm lại theo thói quen, lại thêm Phương Mộc cũng chẳng phải người dễ dàng thân cận gì, chỉ cần khóe miệng gã nhếch lên, ánh mắt liếc sang bên cậu một cái, cậu sẽ không dám manh động nữa. Tận sâu trong cõi lòng mình, cậu vẫn coi mình như một người có cũng được không có cũng chẳng sao, sự thân mật như vậy là thứ cậu không có tư cách để có.

Cậu coi thường hành động trẻ con của Phương Tử Ngu, nhưng trong lòng lại mơ hồ ngưỡng mộ và đố kị, cảm xúc phức tạp này khiến cậu rất chướng mắt Phương Tử Ngu – cái đồ nịnh hót!

Phương Mục không biết thằng nhóc đang nghĩ gì trong lòng, chỉ để mớ xiên nướng lên bàn, xách thằng nhóc mắt hoa đào đang đu mình lên bằng một tay một cách dễ dàng, đặt nó lên ghế ngồi rồi quay lại gọi Phương Thố, “Mau sang ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ.”

Xiên nướng đem về đến nhà đã hơi nguội rồi, nhưng hai thằng nhóc choai choai vẫn đang trong thời gian phát triển cơ thể, cũng chẳng ai để ý.

Đang ăn ngon lành thì thằng nhóc Phương Tử Ngu thỉnh thoảng não lại giật một cái, dừng hoạt động nạp thức ăn, đôi mắt hoa đào nhìn chăm chăm vào một điểm trong không khí, giọng nói rầu rĩ vang lên, “Chú Út, chú nghĩ bố mẹ cháu có thực sự li hôn không?”

“Có.” Phương Mục đưa ra câu trả lời của mình không chút do dự, chẳng hề để tâm đến khả năng chấp nhận rất yếu ớt của thằng bé.

Chữ này vừa thoát ra khỏi miệng, đôi mắt hoa đào của Phương Tử Ngu lập tức rưng rưng lệ hoa đào, nó quăng que tre lên bàn như giận dỗi, “Người lớn lúc nào cũng thích đang yên đang lành thì gây chuyện, làm con của họ, giờ họ muốn li hôn, chẳng lẽ không nên hỏi ý kiến của cháu trước sao?”

“Bớt đi bay, lúc mày ra đời bố mẹ mày có hỏi ý kiến mày không?” Phương Mục xọc thẳng dao vào tim thằng bé con mà chẳng thèm đổi sắc mặt.

Bạn Phương Tử Ngu nghĩ lại thì thấy đúng là thế thật, lập tức cảm thấy vô cùng đau thương. Phương Mục tiện tay cầm một xiên mề gà nướng nhét thẳng vào mồm nó, “Ăn nhiều vào, ngốc quá rồi, ăn vào cho bổ não!”

Phương Tử Ngu tức tối bỏ xiên mề ra, “Cháu bị tổn thương đấy.” nó chẳng thèm ăn gì nữa, quay đầu đi thẳng vào trong phòng. Thằng nhóc con lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực, đó là thế giới của người lớn mà cho dù nó ăn vạ như thế nào cũng không thể thay đổi được, trong lòng cuối cùng cũng cuộn trào lên cảm giác buồn đến muốn khóc mà chẳng thể khóc nổi.

Phương Thố thấy Phương Tử Ngu đi rồi, lặng lẽ ngồi vào ghế của Phương Tử Ngu gần Phương Mục hơn, đôi mắt đen láy nhìn vào Phương Mục. Phương Mục ngước mắt lên, “Làm sao?”

Phương Thố nghĩ ngợi một hồi rồi mới hỏi ra câu hỏi mà cậu đã suy nghĩ trong lòng rất lâu: “Nếu bố mẹ Phương Tử Ngu li hôn rồi, nó sẽ ở đây mãi à?”

Phương Mục thắc mắc nhìn cậu, “Nó có bố mẹ của nó, li hôn xong thì họ cũng chỉ có mỗi nó là con, còn không được nữa thì đã có ông nội nó rồi, ở đây làm gì?”

Phương Thố sững sờ, cảm giác mừng rỡ bỗng lan ra trong lòng, như thuốc giải hòa vào máu thịt cậu, xua tan sự bất an trong lòng cậu. Đúng rồi, Phương Tử Ngu có bố mẹ của mình, có rất nhiều người yêu quý nó, tự nguyện yêu thương chăm sóc nó, không như cậu, chỉ có Phương Mục, Phương Mục là của một mình cậu.

Ham muốn chiếm hữu đó bắt rễ trong đáy lòng rồi sinh trưởng rất nhanh, đến Phương Thố cũng phải giật mình, không hiểu vì sao lại nảy ra ý nghĩ như vậy, cậu cũng bàng hoàng, nhưng có làm thế nào cũng không thể kiềm nén được suy nghĩ điên cuồng đó.

Phương Mục nhìn sắc mặt cậu nhóc thay đổi liên tục, còn tưởng vì mấy hôm nay áp lực thi cấp ba nặng nề quá, gã giơ tay áp lên trán cậu thử nhiệt độ, miệng thì hỏi: “Sao thế? Khó chịu trong người à?”

Lòng bàn tay Phương Mục mang đầy vết chai lâu năm, thô ráp đến cứng ngắc, nhưng lại khô và ấm áp, gã áp tay lên trán Phương Thố mà không hề báo trước, Phương Thố muốn rụt lại theo bản năng, nhưng ý chí mạnh mẽ đã ghim chặt đôi chân cậu xuống nền nhà.

Đã rất nhiều năm rồi, theo độ tuổi của Phương Thố dần lớn hơn, sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người vốn đã ít đến đáng thương, nay gần như đã không còn nữa. Phương Thố có ý thức khống chế bản thân, dường như cậu cho rằng mình đã lớn rồi, còn dựa dẫm vào Phương Mục như vậy là một việc rất đáng xấu hổ. Lòng bàn tay Phương Mục đặt trên trán cậu, cậu không dám động đậy, chỉ cảm thấy máu trong cả cơ thể đang dồn hết lên tai, cậu đáp nhỏ, “Không ạ.”

Phương Mục lại hiểu nhầm hành động nhỏ bé đó của Phương Thố, chửi thầm một câu trong bụng, ranh con, mấy năm trước còn trần truồng khoe chim, giờ đến chạm một cái cũng không cho nữa. Gã rụt tay lại, sắc mặt hiếm khi dễ coi, nói, “Được rồi, ngủ sớm đi, đừng học mệt quá.”

Phương Thố đỏ nhừ chót tai, gật đầu.

Phương Mục cầm một xiên thịt dê đã nguội ngắt lên, gặm một miếng rồi bỗng nhớ ra cái gì, hỏi: “Bao giờ mày thi?”

Phương Thố ngơ ngác, “Thứ tư tuần sau.”

Phương Mục gật đầu, “Thi xong đưa mày đi chơi.”

Phương Thố sững ra, dường như không dám tin hẳn, đôi mắt nhìn thẳng vào Phương Mục, con ngươi sáng như đèn pha. Phương Mục buồn cười nhìn bộ dạng cậu, mắt mày sắc lẻm giãn ra, trở nên dịu dàng, ý cười không dứt thắp sáng cả gương mặt đẹp trai, như hồi còn nhỏ, gã chìa tay vò đầu Phương Thố, vò rối bù cả tóc thằng bé rồi mới cố ý sầm mặt xuống, “Được rồi, đi ngủ.”

Phương Thố gần như ôm sự phấn khích thần thánh đó, vừa ôn bài vừa trải qua ngày cuối cùng trước kỳ thi. Kỳ thi kéo dài hai ngày, hai ngày đó nóng đến bất thường, quạt trần trong phòng thi cũ kỹ như một người bệnh nặng gãy xương toàn thân, cọt kẹt cọt kẹt rên trên đầu mà chẳng tỏa ra chút hơi mát nào, Phương Thố lại rất bình tĩnh, cậu cẩn thận viết nốt câu cuối cùng, kiểm tra lại một lượt từ đầu đến cuối rồi nộp bài sớm mười phút.

Ra khỏi khu vực thi, tim Phương Thố chưa bao giờ đập nhanh và nhẹ như thế, thậm chí còn như đang nhảy nhót, cậu không lo về điểm thi lắm, phong độ của cậu vẫn luôn rất ổn định. Cậu thậm chí còn làm một hành động mà cậu vẫn luôn cảm thấy ấu trĩ, đó là nhảy lên vịn cành ngắt lá của một cây long não.

Bên ngoài trường học là các phụ huynh thí sinh đang đứng đội nắng chờ chật kín, cậu đi thẳng qua, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như chạy bước nhỏ về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng gào khóc kinh thiên động địa, “Cháu cũng muốn đi, vì sao không cho cháu đi? Sao chú thiên vị thế, chú có còn là chú ruột của cháu không?”

Là tên ngốc xít Phương Tử Ngu.

Phương Mục bị nó quậy ầm ĩ đến đau cả đầu, nghe nó hỏi vậy, gã đáp thẳng tuột, “Thì đúng là có phải đâu.”

Tiếc là giờ trong mắt trong lòng thằng nhóc mắt hoa đào chỉ còn mỗi chuyện Phương Mục với Phương Thố sẽ đi du lịch và không dẫn nó theo, nó như một con mèo xù hết lông lên, không thèm nghe cái gì hết, “Chú không cho cháu đi theo, cháu sẽ bỏ nhà đi bụi, cháu muốn đến Sahara đi bụi!”

Phương Mục dễ dàng nhấc thằng nhóc Phương Tử Ngu gần như đang đánh đu trên người mình để sang một bên, chỉ vào Bánh Ú đang ngước đầu lên hóng chuyện: “Ra hồn người chút đi mày, có nhìn thấy không, đến con súc sinh cũng đang cười mày kia kìa!”

Thằng nhóc mắt hoa đào hấp háy cánh mũi, phồng miệng lên lườm Phương Mục.

Phương Mục liếc xéo, “Thế mày thi xong chưa?”

Phương Tử Ngu sáng mắt, “Thế thì chờ cháu thi xong, chú cho cháu đi cùng nhá!”

Phương Mục xua tay bực bội, “Tao nghĩ đã.”

Trong lòng Phương Thố lập tức trào lên một cơn phẫn nộ không tài nào đè xuống được, cơn phẫn nộ dành cho Phương Tử Ngu, cũng dành cho Phương Mục.