Dưỡng Thành

Chương 15




Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Mục đã khuấy động thành công hiệu quả người thần cùng giận, lão Ngũ tức hụt hơi, nhìn Phương Thố chạy vèo vào trong, như sợ chú cậu nghẹn, cậu rót một cốc nước để xuống bên cạnh tay gã, sau đó đứng bên bàn cơm với tôn chỉ im lặng là vàng, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phương Mục.

Lão Ngũ thấy vậy, câu chửi sắp ra khỏi miệng lại lăn vào trong bụng, cảm xúc bỗng lẫn lộn hết cả lên.

Vết thương ngoài da của Phương Mục đã được băng bó qua loa, gã tiện tay cầm cốc nước lên uống mấy hớp rồi nhấc mắt hỏi: “Hàng đâu?”

“Vẫn ở đồn công an, mai tao sang quất xe về.” Lão Ngũ dừng lại, cân nhắc có vài chuyện không tiện nói trước mặt trẻ con, thế là hắn ôn hòa nhìn sang Phương Thố, “Tiểu Thố, chú con cũng về rồi, cả đêm không ngủ rồi đấy, mau đi rửa mặt ngủ một giấc đi.”

Phương Thố giả điếc, vẫn đứng im không động đậy như đã cắm rễ bên cạnh chú cậu.

Phương Mục xua tay, “Đi vào phòng.”

Phương Thố luôn nghe lời lại đột nhiên đổi tính, không hề nhúc nhích. Phương Mục ngạc nhiên nhướn mày, “Làm sao? Còn chờ ai hát ru cho mày nữa à?”

Câu này vừa thốt ra, lão Ngũ đã khó chịu trước, “Nói cái gì đấy, thằng bé lo cho mày cả một đêm, mày có nói được câu nào ra hồn người không?” Hắn quay sang nói với Phương Thố, “Đừng để ý chú con, nó vốn là thằng dở hơi mà. Đêm qua thức mệt lắm rồi, Tiểu Thố ngồi xuống đi, đừng kén chọn gì nhé, ăn chút gì lấp bụng đã.” Hắn vừa nói vừa cầm bát lên, đổi khách thành chủ, dùng nước nóng hòa cơm nguội rồi thêm chút đồ thừa canh cặn tối qua, bắt đầu ngốn như hùm như sói.

Phương Mục, “…”

Một lúc sau, Phương Mục mở miệng hỏi lão Ngũ, “Có thuốc lá không?”

Lão Ngũ lấy một bao thuốc lá dúm dó ra, bên trong còn ba điếu, hai người mỗi người châm một điếu, đang nhả khói phun mây thì lão Ngũ buồn bã nhìn về phía Phương Mục, “Mày nói đi, chuyện này là sao?”

Phương Mục bình thản, “Chẳng sao, đụng phải thằng thần kinh, tự vệ chính đáng.”

Gã nói rất ngắn gọn đơn giản, một đống lời cuộn trào trong bụng lão Ngũ bị chặn hết trong cổ họng, cuối cùng hắn chỉ cúi đầu hút thuốc, hút hết điếu thuốc cuối cùng rồi phủi bụi trên quần, đứng dậy, “Thế thì được, có chuyện gì để sau rồi nói, tao về trước đây, mày nghỉ đi.”

Phương Mục nằm trên giường, gối đầu lên hai tay, mắt mở to, trần nhà trong tầm mắt gã dần vặn vẹo thành đôi mắt đỏ sọc, trong mắt chứa đầy sự không dám tin và tuyệt vọng, cùng sự thù hận đến nghiêng trời lệch đất, bên tai tựa như vẫn còn tiếng hét thê thảm như ác quỷ của cậu thiếu niên, kẻ đó gọi gã, “Phương Mục——”, đôi mắt phản chiếu lại gương mặt cứng lạnh thờ ơ của Phương Mục.

Phương Mục nhắm mắt lại, kiên quyết vứt bỏ đoạn hồi ức hiện lên trong đầu không đúng lúc, vùi chính mình vào giấc ngủ tối tăm ngọt ngào.

Cũng trong lúc đó, Phương Thố cũng nằm trên chiếc giường đơn trong phòng mình, nhìn chằm chằm vào trần nhà, mặc cho cơ thể mệt mỏi đến rệu rã, cậu vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, bất giác dỏng tai lên lắng nghe động tĩnh của Phương Mục phòng bên. Hành động này bắt đầu từ ngày cậu mới đến, khi đó cậu còn nhỏ tuổi, luôn sợ sẽ có một ngày Phương Mục chê cậu vướng víu rồi vứt bỏ cậu, thế nên cậu lúc nào cũng cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng xách tay nải ra đi.

Mấy năm nay cậu và Phương Mục chẳng giống cha con, đương nhiên càng không thể coi là bạn bè, mà dùng một mối quan hệ “nương tựa vào nhau” khác biệt để tồn tại. Tuy tính tình Phương Mục không tốt, thậm chí còn có rất nhiều người cảm thấy khó gần, nhưng Phương Thố nghĩ, cậu hiểu Phương Mục, sự hiểu biết này khiến cậu âm thầm đắc chí. Nhưng chuyện lần này đã dấy lên một cơn bất an trong lòng cậu, giống như trực giác khi sắp lại gần một con dã thú.

Trong phòng Phương Mục không có lấy một tiếng động, Phương Thố lặng lẽ xuống giường, rón rén mở cửa phòng Phương Mục ra.

Phương Mục nằm thẳng băng trên giường như xác chết, tư thế ngủ quái dị này đã bắt đầu từ khi Phương Thố còn bé, đến giờ vẫn chưa từng thay đổi. Phương Thố lặng lẽ lại gần, bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm không một gợn sóng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một luồng sức mạnh quăng lên tường, trước khi cơn đau lan đến cuối dây thần kinh, cổ họng bị bàn tay cứng như sắt siết chặt, gần như muốn vặn gãy cần cổ yếu đuối, bóng tối của cái chết dần bao trùm.

Trước mắt Phương Thố dần tối đi, trong tầm nhìn mơ hồ là khuôn mặt lạnh tanh như cỗ máy giết người của Phương Mục.

Một giây sau, vẻ bất ngờ loáng qua đôi mắt kia, bàn tay rụt ngay lại. Phương Thố cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng mình nhìn nhầm, muốn mở to mắt ra nhìn lại cho kỹ thì cơ thể không tự chủ được mà mềm oặt ra, không khí tươi mới tràn vào lá phổi, cổ họng cậu đau rát, cậu không kìm được mà ho khù khụ. Bên tai vọng đến tiếng quát giận dữ của Phương Mục, “Mẹ kiếp ai cho mày vào lúc tao đang ngủ?”

Phương Thố ôm cổ họng vất vả ngẩng đầu lên, Phương Mục đứng trên cao nhìn xuống cậu, gương mặt đanh lại lạnh lùng, chẳng nhìn ra được chút ngạc nhiên nào, tựa như ban nãy chỉ là ảo giác của cậu mà thôi. Phương Thố không kiềm nén được cảm giác bất an, hỏi: “Phương Mục, chú sao vậy?”

Phương Mục chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, “Không liên quan đến mày, cút đi ngủ đi.”

Phương Thố như bị chọc tức rồi, lườm Phương Mục gần rách khóe mắt như một con thú con, cậu cắn chặt răng như muốn xé một mảng thịt trên người Phương Mục xuống, trong sự tức giận này còn có một loại ấm ức mà Phương Mục mãi mãi không thể hiểu được.

Tiếc là Phương Mục cục súc qua loa, lại gia trưởng quen rồi, hoàn toàn ngó lơ.

Lần đầu tiên Phương Thố chiến tranh lạnh với Phương Mục, cuộc chiến tranh lạnh này hoàn toàn là Phương Thố đơn phương. Suốt một tuần liền, thằng bé vẫn làm việc nhà, vẫn đi học, nhưng cái mặt cứ lạnh tanh không thèm nói chuyện với Phương Mục, hoàn toàn coi Phương Mục như không khí. Trạng thái đó kéo dài đến tận khi chủ nhiệm lớp Phương Thố tìm đến nhà.

So địa chỉ trên tay, cô Lý ngần ngừ nhìn vào trong cánh cổng mở hé, gọi, “Xin hỏi có ai ở nhà không ạ?”

Một gã đàn ông ngậm điếu thuốc trên miệng, vừa tròng cái áo phông lên người vừa đi từ trong nhà ra, đứng lại dưới hiên, một con chó to xấu xí dữ tợn lắc mông đi theo ra, ngồi xổm bên chân gã đàn ông, nhìn chằm chằm vào người mới đến. Gã đàn ông cầm điếu thuốc trên miệng xuống, quan sát cô Lý một lượt bằng ánh mắt sắc lẻm rồi hỏi ngắn gọn: “Tìm ai?”

Cô Lý nhìn một người một chó viết “tôi là thành phần bất hảo trong xã hội” khắp mình mẩy, tim gan run lên, rồi cô cố hết sức nói bằng giọng ôn hòa và vô hại, “Chào anh, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp em Phương Thố, anh là chú của Phương Thố phải không?”

Khi Phương Thố về đến nhà, cô Lý đã đi rồi. Hôm nay là thứ bảy, giáo viên môn toán gọi mấy học sinh bình thường hay đạt điểm cao trong lớp đến nhà thầy học thêm vào thứ bảy hàng tuần, Phương Thố là một trong số đó. Vừa vào cửa, cậu đã trông thấy Phương Mục đang ngồi bên bàn cơm gặm xương lợn, món xương lợn này chính là món đại diện của quán cơm nhỏ chếch mé nhà cậu, con cẩu ngồi cạnh chân thèm đến mức chảy nước miếng ròng ròng.

Xét thấy hai người vẫn đang trong trạng thái chiến tranh lạnh, ánh mắt Phương Thố rất cốt khí mà không thèm nhìn về phía Phương Mục, cậu ngồi xổm xuống gọi, “Bánh Ú, ra đây!”

Con cẩu lắc mông chạy đến trước mặt Phương Thố, quen mui duỗi cái cổ vừa to vừa ngắn ra.

Phương Thố xoa đầu nó một hồi rồi đứng dậy, đang định về phòng làm bài tập như thường ngày thì nghe thấy Phương Mục nói, gã còn chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Hôm nay chủ nhiệm bọn mày sang đấy.”

Phương Thố dừng chân, tim bỗng nhiên thót lên.