Dưỡng Thành

Chương 13




Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Đối diện với Phương Thố đang đêm chạy đến, lão Ngũ rầu muốn chết – đúng là chú nào cháu nấy, không đứa nào khiến người ta bớt lo, tuyệt đối là hàng nhà họ Phương, không chạy vào đâu được.

Sau khi ra ngoài, Phương Thố không đi đâu nữa, đến thẳng nhà lão Ngũ. Cái người giám hộ bất lương của cậu bẩm sinh lười giao tiếp, suốt bao nhiêu năm đi đi lại lại, bên cạnh cũng chỉ có một mình lão Ngũ, nhiều nhất thì có thể tính thêm một Phương Liễm nữa. Nhưng Phương Thố nhận ra, Phương Mục không hề thân thiết với Phương Liễm, thậm chí còn không muốn có bất cứ quan hệ gì với Phương Liễm, nếu như thực sự có chuyện gì, chắc chắn sẽ gạt Phương Liễm ra ngoài. Chỉ còn lão Ngũ.

Có lẽ do môi trường sống của thằng nhóc khác với mọi người nên tạo thành tính cách đa nghi nghĩ nhiều, chắc chắn chuyện gì rồi có thả chục con bò ra cũng không kéo lại nổi. Nhưng cũng khổ cơ, Phương Thố vừa đến dưới khu nhà lão Ngũ thì lão Ngũ đang lòng như lửa đốt mà lái xe ra khỏi gara. Khoảng nửa tiếng trước, hắn nhận được điện thoại của Trần Quốc Phong, cậu em vợ tương lai của hắn đã chịu sự sợ hãi cực lớn ở đầu bên kia, có mấy câu mà nói lung tung hết cả lên, lão Ngũ an ủi mãi mới miễn cưỡng nghe ra điểm mấu chốt – Phương Mục giết người, hắn báo cảnh sát, cảnh sát đến rồi.

Não lão Ngũ mờ mịt, máu toàn thân chảy rất nhanh, có một khoảnh khắc cảm thấy như bị giội cho xô nước đá giữa ngày đông, lạnh đến không có một chút hơi ấm nào. Hắn chẳng buồn nghĩ đến chuyện mắng cậu em vợ không có não, trong đầu chỉ có một phản ứng – đến rồi!

Giống như việc Phương Mục giết người vẫn luôn là mầm họa tồn tại trong tiềm thức của hắn. Người chẳng để tâm đến gì mới là nguy hiểm nhất, trong lòng không có thước đo đạo đức kiềm giữ, cũng không có ai để lưu luyến, chưa biết chừng đến lúc nào đó sẽ trở thành một kẻ phản xã hội năng lực cao. Lòng lão Ngũ cứ canh cánh mãi, một ngày nào đó, hắn sẽ phải diễn màn huynh đệ tình thâm với Phương Mục qua song sắt. Nhưng mối lo lắng tiềm ẩn này dạo này đã dần trôi vào quên lãng.

Từ sau khi Phương Mục nuôi một thằng nhóc con tên là Phương Thố, hắn nhìn ra được, Phương Mục đang cố gắng kiềm chế chính mình, cố gắng “bình thường” lại. Tuy rằng vẫn chó tính như thế, nhưng ít nhất thì đã ra dáng “người”. Lão Ngũ nhớ có một lần, mùa đông, hắn ôm cốc trà nóng mới pha đứng nhìn ra ngoài qua cửa sổ công ty, con đường bên dưới đọng đầy tuyết dày, Phương Mục và Phương Thố đang giẫm tuyết chơi, khi đó Phương Thố còn nhỏ, mặc như quả cầu tròn xoe, bị ông chú tính tình cục súc của nó không ngừng đẩy ngã vào đống tuyết, nụ cười trên mặt Phương Mục khi đó chẳng có một chút bóng tối nào, rực rỡ như ánh mặt trời mùa đông, lão Ngũ chưa bao giờ thấy Phương Mục ấm áp như vậy.

Phương Mục như vậy sẽ giết người sao?

Lão Ngũ định thần lại rồi lập tức gọi điện tứ tung, hắn không có quan hệ với bên công an nên tìm hết người nọ người kia, cuối cùng cũng có chút thông tin chắc chắn – chừng tám giờ tối, đội cảnh sát hình sự thành phố đúng là có xe đi, hướng đi cũng khớp với hướng Trần Quốc Phong nói, còn tình hình cụ thể thì không nghe ngóng rõ hơn được nữa.

Lòng lão Ngũ như có lửa đốt, hắn không ngồi yên nổi, cầm chìa khóa lên rồi ra khỏi nhà, chuẩn bị ra đồn công an xem thế nào. Ai ngờ chưa xuống cầu thang, điện thoại đã lại vang chuông, lần này là cô người yêu Trần Lệ của hắn. Giống Phương Thố, cũng đợi em về nhà ăn cơm mà đến giờ rồi vẫn chẳng thấy em đâu, điện thoại thì không gọi được, thế là gọi sang bên lão Ngũ.

Lão Ngũ vẫn có chút gia trưởng trong máu, chuyện lớn như vậy sao có thể nói với đàn bà con gái được, hơn nữa một chốc một nhát cũng không nói hết được, nói ra lại thêm phiền. Huống hồ trong nhà Trần Lệ còn bà mẹ sức khỏe không tốt lắm, đừng để bà cụ kích động rồi lại xảy ra chuyện. Thế là dùng lời giải thích tương tự với Phương Thố, dỗ cô vợ sắp cưới.

Phụ nữ dễ dỗ, Phương Thố thì không dễ dỗ cho lắm.

Trên người Phương Thố vẫn đang mặc đồng phục học sinh, cậu im lặng đứng cạnh bồn hoa, đèn xe rọi vào trông đầy quỷ khí. Lão Ngũ mất vía, vội vàng xuống xe, “Tiểu Thố, sao con lại ở đây?”

Phương Thố liếc cái xe, hỏi một câu không liên quan, “Chú Tôn, muộn thế này rồi mà chú còn đi đâu thế?”

Đôi mắt đen thẫm của cậu bé lặng lẽ nhìn vào lão Ngũ như có thể nhìn ra tất cả những lời vờ vịt, cổ họng lão Ngũ cứng lại, lão đáp giấu đầu hở đuôi: “Chú có đi đâu đâu… còn con ấy, đừng nói gì nữa, lên xe đi, chú đưa con về trước đã, chú con mà biết muộn thế này rồi mà con vẫn còn loanh quanh bên ngoài thì sẽ lo lắm đấy.”

Cậu nhóc không hề bị lay động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão Ngũ, “Chú Tôn, có phải chú Phương Mục xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đầu mày lão Ngũ giật nảy, đúng là kỳ cục, thằng nhóc này sao đã chắc chắn Phương Mục xảy ra chuyện rồi, chẳng lẽ thực sự có chuyện tâm linh tương thông à. Hắn vừa ngần ngừ, sắc mặt của cậu nhóc đối diện đã thay đổi ngay, khóe miệng cậu run lên mấy cái rồi cậu miễn cưỡng đè nén tâm trạng, nhìn lão Ngũ vẻ cầu xin, “Chú Tôn, chú đừng lừa cháu, rốt cuộc là chú Phương Mục sao rồi? Chú đừng lừa cháu được không?”

Lão Ngũ thấy thằng bé như vậy, lòng cũng chẳng dễ chịu gì, chắc chắn hôm nay không thể đuổi nổi thằng bé con này, đầu mày cau chặt lại, hắn đáp: “Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, lên xe trước đi, vừa đi vừa nói vậy.”

Phương Thố nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ. Lão Ngũ đặt tay trên vô lăng, ngẫm nghĩ rồi lại quay sang nghiêm túc nói: “Tiểu Thố, chú nói trước với con nhé, cho dù xảy ra chuyện gì con cũng không được làm ầm lên. Cho dù là chuyện gì thì đó đều là việc của người lớn bọn chú, để bọn chú giải quyết, nghe thấy chưa?”

Một con thiêu thân bay quanh đèn, chụp đèn đã cũ lắm rồi, bên ngoài bị một lớp bụi mờ che phủ, ánh đèn xám trắng không chiếu hết phòng thẩm vấn mười mét vuông. Cuộc thẩm vấn Trần Quốc Phong đã kết thúc từ một tiếng trước, Trần Quốc Phong cũng chẳng phải người tâm cơ gì, càng không có gan nói dối trước mặt cảnh sát nhân dân, thế nên cái gì khai được là khai hết, nhưng hắn không biết nhiều. Tính đến lúc này, thông tin mà cảnh sát có được vẫn rất ít, thậm chí đến thân phận của người chết vẫn không biết được.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đồn công an thành phố, Thường Húc Đông, năm nay ba mươi ba tuổi, cũng đã có kinh nghiệm hình sự mười năm, là tay lão luyện đã phá nhiều vụ án nghiêm trọng. Anh lật tài liệu trong tay, ánh mắt sắc nhọn lặng lẽ quan sát gã đàn ông còng tay đối diện. Gã đàn ông tên Phương Mục này đang chống da mắt như đang buồn ngủ lắm.

Cho dù là tự vệ quá giới hạn hay là cố ý giết người, đây vẫn không phải biểu hiện bình thường của một kẻ vừa mới giết người xong, quá bình tĩnh, hơn nữa, Thường Húc Đông đã kiểm tra vết thương gây mất mạng của người chết, vô cùng chuyên nghiệp.

Gã đàn ông tên Phương Mục này cực kỳ bí ẩn.

Một vòng thẩm vấn mới lại bắt đầu. Phương Mục nắm quá rõ về thủ đoạn của cảnh sát, chẳng có gì ngoài không ngừng lặp lại những câu hỏi y hệt nhau, đến khi kẻ tình nghi đã mệt mỏi bị đánh bại, để lộ kẽ hở. Nhưng những trò này còn chẳng bằng gãi ngứa cho Phương Mục đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Họ tên, tuổi tác, người ở đâu, đi làm gì, có quan hệ gì với Trần Quốc Phong, vì sao lại gặp nạn nhân…

Người thẩm vấn là một cảnh sát còn trẻ, chắc là mới tốt nghiệp trường cảnh sát, sức sống bừng bừng trên khuôn mặt, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt. Thường Húc Đông ngồi bên cạnh im lặng quan sát sắc mặt Phương Mục, bỗng nhiên chen miệng hỏi, “Đã từng nhập ngũ?”

Phương Mục miễn cưỡng nhấc mí mắt nhìn Thường Húc Đông, không phản bác.

Cậu cảnh sát trẻ đập bàn, tức giận nói, “Hỏi mày đấy!”

Phương Mục lại hạ mắt, đáp qua loa, “Đã từng.”

“Nhập ngũ năm nào, thuộc bộ đội nào, binh chủng nào?” Thường Đông Húc tiếp tục hỏi.

“Chỉ là một sĩ binh bình thường, đội hậu cần.” Phương Mục nghĩ nghĩ rồi thêm một câu, “Ờ, nuôi lợn.”

Câu trả lời ba lăng nhăng này rõ ràng đã khiến cậu cảnh sát trẻ vô cùng bất mãn, nhưng cậu còn chưa kịp nổi cáu đã thấy gã đàn ông lười biếng tựa vào lưng ghế bỗng nghiêng người sang, mũi chun lại ngửi, rồi bỗng quay sang Thường Húc Đông, nói nghiêm túc: “Mỳ thịt bò kho à, đồn công an mấy người có nuôi cơm không?”

Cậu cảnh sát trẻ không nhịn được nữa, đứng phắt dậy túm vạt áo Phương Mục mà hung dữ nói, “Nghiêm túc cho tao, khai báo thành thật, đừng có đánh trống lảng, đừng quên bây giờ mày đang phải gánh một mạng người.”

Phương Mục hạ mắt im lặng nhìn lại, chẳng thấy bị uy hiếp chút nào. Thường Húc Đông nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu rồi đứng dậy đi ra ngoài, lúc vào lại, trên tay anh cầm một bát mỳ tôm mới pha xong, đặt cả bát cả đũa xuống trước mặt Phương Mục.

Phương Mục cũng chẳng buồn nhìn ai, cầm đũa lên vùi đầu ăn xì xụp.

Có người gõ cửa phòng thẩm vấn, một nữ cảnh sát đi vào cúi người nói gì đó bên tai Thường Húc Đông, sau đó Thường Húc Đông lập tức đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau, cửa phòng thẩm vấn mở ra một lần nữa…

Miệng Phương Mục nhồi chặt mỳ, hai má phồng lên, gã ngẩng đầu nhìn, mỳ trong miệng lập tức nghẹn lại không trôi nổi nữa.

Người đàn ông đứng trước mặt Thường Húc Đông cao lớn khôi ngô, mỗi bắp thịt đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, khuôn mặt cứng như đá cẩm thạch bị vết sẹo đáng sợ chia thành hai nửa.

Lão Mã!