Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 63




Vân Nhược Lan ôm thân thể nhỏ bé của Mộ Phi Sắt vào trong ngực thật chặt, ngẩn ngơ chìm đắm trong cảm xúc lạ lẫm. Một lúc sau khi lấy lại tinh thần, Vân Nhược Lan liếc nhìn dòng song chảy xiết, đen ngòm, suy nghĩ xem làm cách nào có thể mang Phi Nhi an toàn lên bờ, thì đột nhiên từ trên bầu trời truyền đến một tiếng hạc kêu thanh thúy, kèm theo đó là một tiểu bóng dáng lửa đỏ bay thẳng đến chỗ hai người.

Chiêm Chiếp mang theo tâm tình lo lắng kêu lên hai tiếng, Vân Nhược Lan khẽ vuốt lên lông chim, ý bảo Mộ Phi Sắt không có chuyện gì. Tại thời khắc đó, một bóng màu xanh từ trên trời giáng xuống, rơi vào chỗ trống trên tảng đá, thu hai cánh vào, cao ngạo từ trên nhìn xuống đôi nam nữ có chút chật vật đang nằm trên tảng đá.

Là Mộc hệ huyễn thú Thanh Hạc!

Mi tâm của Vân Nhược Lan khẽ chau lại, trong đầu lại nghĩ tới những hành động của vị Vô Sát thiếu chủ đối với Phi Nhi không chút tầm thường nào.

Cái cổ thon dài của Thanh Hạc vươn về phía sau, cái mỏ nhọn dài chỉ về phía sau lưng của mình, tựa hồ ý bảo Vân Nhược cùng Mộ Phi Sắt đi lên lưng nó. Vân Nhược Lan mỉm cười cảm tạ, cẩn thận ôm Mộ Phi Sắt đang mê man ngủ, nhún người nhảy một cái, giống như vừa thực hiện một màn ảo thuật, nháy mắt đã vững vàng ngồi trên lưng Thanh Hạc.

So với thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Hoàng điểu, thì Thanh Hạc to hơn rất nhiều, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến hình ảnh phiêu dật xuất trần của Thanh Hạc. Hai cánh duyên dáng của Thanh Hạc giơ lên, vững chắc chở hai người bay về phía bờ sông.

Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, bọn họ đã đáp xuống bờ sông đầy ắp người. Khi Vân Nhược Lan mới từ lưng Thanh Hạc nhảy xuống, thì ngay lập tức trước mặt đã xuất hiện một bóng dáng cao lớn, ánh mắt lại gắt gao dính lên người thiếu nữ đang ở trong ngực Vân Nhược Lan.

Tần Huyên cầm bàn tay lạnh buốt của Mộ Phi Sắt, vừa định điều động Hồn Nguyên Lực tiến vào cơ thể nàng để dò xét, thì đã bị Vân Nhược Lan nhẹ nhàng ngăn cản, ưu nhã nói: “Tần công tử, nàng đã không có gì đáng ngại, trở về nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi!”

Mắt phượng hẹp dài của tần Huyên có chút đông cứng, trầm giọng nói: “Ngược lại ta thật không ngờ kỹ thuật bơi lội của Vân tiên sinh rất tốt a!”

“Chỉ là sự tình có chút trùng hợp mà thôi. Phi Nhi vừa bị trúng phải hàn độc, ta nghĩ chúng ta hãy mau nhanh chóng trở lại thành!” Trong lòng Vân Nhược Lan cũng có chút không vui, tại sao người này vừa nói chuyện, lại còn vừa muốn động tay động tay động chân?

Tần Huyên nghe Vân Nhược Lan nói như vậy, trong lòng càng bất mãn, hừ nhẹ: “Tại sao ngươi lại xưng hô thân mật với Lĩnh chủ đại nhân như vậy? Thật không biết quy củ!”

Lúc này, Vân Nhược Lan mới để ý thấy trên người Tân Huyên cũng ướt sũng, nguyên lai là hắn cũng nhảy xuống a... Không biết bởi vì nhiệt độ ban đêm xuống thấp, hay là tâm tình hiện tại không được tốt, làm cho sắc mặt nam tử anh tuấn trước mặt xanh mét, thần sắc lại kỳ bí, làm cho bọn thuộc hạ xung quanh cảm thấy khiếp sợ.

Vân Nhược Lan chỉ lạnh nhạt cười cười, sai khiến Hách Chi Thư đang đứng một bên với sắc mặt vô cùng lo lắng đi chuẩn bị xe ngựa, lại quay sang nhìn thẳng vào Tần Huyên nói: “Có hợp cấp bậc lễ nghĩa hay không, cứ đợi sau khi nàng tỉnh, ngươi tới hỏi nàng là được rồi!”

Nói xong ôm tiểu đồ đệ đến chỗ xe ngựa đã được chuẩn bị, trong lòng Vân Nhược Lan như bị khoét một lỗ hổng. Hắn là sư phụ của nàng, nói đến chuyện không hợp quy củ, thì điều mà vừa nãy hắn làm với nàng, lại là cái gì a?

“Chờ một chút! Tại sao lại có vết máu? Ngươi...” tần Huyên nhìn chằm chằm vào vết máu dính ở phía dưới quần áo nàng, trong nháy mắt liền liên tưởng đến cảnh tượng mà tiểu hài tử không nên nhìn. Nhanh chóng kéo cánh tay Vân Nhược Lan lại, hắn thật hận vì sao mình không thể đánh một quyền vào gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết của nam nhân trước mặt này!

Vân Nhược Lan nhìn theo ánh mắt của Tần Huyên, mặt biết sắc, không thèm để ý đến Tần Huyên, ôm Mộ Phi Sắt vào trong xe ngựa, vội vàng kiểm tra mạch tượng của nàng. Tần Huyên mang theo cơn giận giữ, theo sát Vân Nhược Lan lên xe, thấy mặt mũi hắn nghiêm trọng, Tần Huyên đành cưỡng chế ngọn lửa vô danh trong lòng lại, thấp giọng hỏi: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Nhược Lan liếc xéo tên nam nhân ân cần quá mức với tiểu đồ đệ của mình một cái, trên mặt lại hiện lên thần sắc xấu hổ: “Chỉ là quỳ thủy của Phi Nhi đã đến mà thôi!” (Quỳ thủy: là kinh nguyệt của con gái ấy ~~)

Nhất thời, trong xe lặng im không một tiếng động, Tần Huyên khẽ ho hai tiếng, đối với hành động quan tâm quá mức của mình dành cho tiểu lĩnh chủ có chút ảo não. Đang muốn nói cái gì đó để hóa giải sự xấu hổ trước mắt, thì bên ngoài đã vọng vào tiếng xin chỉ thị của một tên thuộc hạ: “Thiếu chủ, vậy có còn bắt Hàn Giao hay không?”

Giương mắt nhìn ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt của Vân Nhược Lan, Tần Huyên tức đến nghiến răng nghiến lợi ngầm một tiếng: “Cút!”

***

Rời khỏi thành chưa tới một ngày, xe ngựa của Lĩnh chủ đại nhân đã trở lại Cực Nhạc thành khi trời còn chưa sáng. Tất nhiên là trong thành không hề phát sinh chuyện gì lớn, nhưng khi thấy Vân tiên sinh ôm Mộ Phi Sắt đang bị thương đi vào trong phủ, làm cho Yến Minh chạy vội đến, chỉ thiếu chút nữa là làm cho xe ngựa thành một đống phế liệu.

Hậu viện của phủ Lĩnh chủ đại nhân đã lâm vào một mảnh hỗn loạn. Hương Liên mang theo gương mặt nước mắt ngắn nước mắt dài, thay cho Mộ Phi Sắt một bộ quần áo sạch sẽ, cố nén nước mắt, bôi thuốc cho tiểu thư. Phú Quý đứng bên cạnh, hai mắt cũng đã ửng hồng. Sau khi nghe theo lời dặn dò của Vân quân, quyết tâm dồn hết tâm huyết của mình đi hầm cho tiểu thư một chén canh bổ huyết.

Tuy Nhan lão cùng Nhan Đông không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng là người thông minh cho nên cũng không hỏi nhiều, mà ngược lại còn thay mặt Lĩnh chủ đại nhân đối ngoại với mọi người. Vốn là chuyện Mộ Phi Sắt bị thương cũng không có nhiều người biết, cho nên sau khi mọi người trong thành biết Lĩnh chủ đại nhân không có việc gì, cũng an tâm quay trở lại với công việc hằng ngày của mình, không muốn gây thêm phiền toái cho Lĩnh chủ đại nhân.

Nhưng hiện tại, trong phòng Mộ Phi Sắt đang bị ba vị đại thần trấn giữ, làm cho Hương Liên đứng bên cạnh vô cùng tức giận nhưng không dám nói gì. Từ lúc giúp tiểu thư rửa mặt thay quần áo xong, thì Vân Quân liền an vị ở đầu giường tiểu thư, thỉnh thoảng lại ngẩn người, Yến thị vệ đứng bên cạnh, trên trán còn viết ba chữ: “Chớ chọc ta!”, lại còn thêm vị thiếu chủ lắm tiền mang theo vẻ mặt âm tình bất định đang đứng ở cuối giường kia nữa.

Ba cái nam nhân kỳ lạ này không biết hiện tại tiểu thư cần phải nghỉ ngơi sao? Bất quá, cho dù tặng cho Hương Liên thêm mười lá gan nữa, thì nàng cũng không dám mở miệng nói ý tứ của mình với ba người! Không nói tới vị Vân Quân và Yến thị vệ là hồn sư, bình thường vẫn làm cho nàng vừa kính vừa sợ, mà ngay bên cạnh còn có vị thiếu chủ mang theo ánh mắt lợi hại không kém gì gì tiểu thư! Đây là nàng đã làm nên tội tình gì, sao lại phải ở trong phòng đón nhận uy áp của cả ba người a?

Nội tâm của Hương Liên căng thẳng, nhưng vẫn lo lắng cho Mộ Phi Sắt. Hai hàng nước mắt trên mặt Hương Liên vẫn chảy xuống không ngừng , làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, làm cho Vân Nhược Lan đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình khi nhìn thấy cũng phải bật cười: “Hương Liên, tiểu thư của ngươi sẽ không có việc gì, không cần quá lo lắng!”

“Vân... Vân tiên sinh, tại sao bây giờ tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại? Cũng đã trở về được hơn ba canh giờ, thuốc cũng đã uống, có phải cò chỗ nào không ổn không?” Hương Liên mím môi lại, cố nén nước mắt đang chuẩn bị trào ra, nghẹn ngào hỏi.

“Không có việc gì đâu, chờ Phi Nhi tỉnh dậy là tốt rồi!” Vân Nhược Lan nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong suốt của tiểu đồ đệ, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

“Hừ! Ta đã nói là để ta dùng Hồn Nguyên lực chữa trị cho nàng, ngươi lại ngăn cản. Lời nói của một thầy thuốc như ngươi liệu có đáng tin hay không?”

Bị hoài nghi năng lực, Vân Nhược Lan cũng không tức giận. Nhưng là Yến Minh đứng bên cạnh lại lộ ra hàn khí chứng tỏ tâm tình của hắn không vui khi nghe thấy câu nói này của Tần Huyên, gương mặt vốn cứng ngắc nhưng bởi vì tức giận nên lại trở nên sinh động hơn vài phần. Tiếng nói trầm thấp phát ra: “Chỉ cần chúng ta tín nhiệm Vân tiên sinh là được rồi, ngươi không tin cũng không có gì quan trọng!”

Yến Minh bỗng nhiên tham dự vào quan hệ của Vân Nhược Lan và Tần Huyên, nên làm cho không khí trong phòng như muốn nổ tung. Trong lúc Hương Liên đang run rẩy nhìn về phía ba nam nhân mang theo thần sắc không rõ, thì đột nhiên người nằm trên giường phát ra tiếng động, hai lông mày của nàng bất an nhíu chặt vào nhau, trong miệng mấp máy mấy tiếng: “Ca ca...”

Thanh âm khe khẽ vang lên lại làm cho mọi người trong phòng sững sờ, mùi thuốc súng cũng biến mất không còn một mảnh. Vân Nhược Lan chỉnh lại cái chăn trên người Mộ Phi Sắt, trong nội tâm lại thầm than, hài tử Mộ Ngôn kia mới chính là người duy nhất có thể làm cho Phi Nhi mong nhớ như vậy a!

Mà Mộ Phi Sắt cũng không hề biết chỉ với một thanh âm khe khẽ từ trong mộng của nàng, mà lại có thể hóa giải một hồi phong ba rung trời. Nàng chỉ cảm thấy đầu choáng váng, giống như cả người vẫn còn đang chìm dưới đáy sông lạnh buốt. Mộ Phi Sắt cố gắng mở mắt ra, muốn lắng nghe động tĩnh xung quanh, nhưng là ngoại trừ một mảnh hắc ám, thì nàng không có bất kỳ cảm giác nào.

Thân thể giống như bị mất đi khống chế, bởi vì nàng cường ép sử dụng Hồn nguyên lực cho nên Hồn nguyên châu trong cơ thể vô cùng ảm đạm, hiện tại đã mất đi lớp bảo vệ của những sợi tia sáng bạc. Nếu không phải bởi vì nàng là Nhất linh hồn sư, thì rất có khả năng Hồn Nguyên Châu của nàng sẽ trở thành phế thải lần nữa.

Mộ Phi Sắt giống như một u hồn du đãng trong thế giới bóng tối, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy vô vọng nhất, thì đột nhiên xuất hiện một bóng dáng phía xa, đang từ từ đi lại chỗ nàng. Càng đến gần, dung mạo của người đó càng rõ nét, trước mắt nàng là khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, đang dùng ánh mắt đau lòng nhìn nàng , lại nhẹ nhàng nói: “Sắt Nhi, chờ ta trở về!”

Là ca ca a...

Bóng người càng lúc càng mờ nhạt, Hiện giờ Mộ Phi Sắt chỉ có ý nghĩ mình phải đuổi theo hắn. Nhưng đột nhiên cả thân thể nàng lại giống như ngã xuống một cái vực sâu vô hạn, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt ập tới, làm cho nàng đột nhiên mở mắt ra.

Nhìn thấy căn phòng có chút quen thuộc bao phủ bởi ánh nến nhàn nhạt, rốt cuộc thì nàng cũng cảm nhận được mình đã có thể hít thở được không khí giống như bình thường. Trước ngực hô hấp phập phồng, làm cho Mộ Phi Sắt ho khan mấy tiếng.

Thấy người trên giường rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hương Liên vô cùng vui mừng, khóc nức nở nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, cuối cùng thì người cũng đã tỉnh! Để nô tỳ đi lấy nước cho tiểu thư...”

Khẽ gật đầu, Mộ Phi Sắt đang muốn ngồi dậy, liền bị Vân Nhược Lan đang ngồi bên giường vòng cánh tay qua eo nàng đỡ lấy, vừa vặn giúp nàng ngồi dậy. Mà băng sơn thị vệ đứng ngay đầu giường cũng rất ăn ý, dựng gối mềm kê xuống sau lưng Mộ Phi Sắt. Dưới sự hợp tác của hai người, cuối cùng Mộ Phi Sắt cũng lấy lại được tinh thần sau một ngày ngủ mê man. Nhận lấy chén nước nhỏ của Hương Liên, nhấp nhẹ một ngụm.

Sau một lúc trầm mặc, Mộ Phi Sắt phát hiện bụng dưới của mình đau nhâm nhẩm, mà ở giữa đùi lại nhiều hơn một miếng vải, sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ hơn vài phần. Đã qua hơn nửa năm, cơ hồ nàng đã quên mất chuyện sinh lý bình thường của một thiếu nữ, lần này đi ra ngoài này quả nhiên là xui xẻo a!

Tần Huyên đứng ở bên ngoài, bị mọi người lãng quên, nhìn tiểu nữ nhân trên giường, tóc dài rối tung, gương mặt tái nhợt, làm nội tâm của hắn càng thêm khó chịu. Con mắt phượng hẹp dài tràn đầy áy náy nói: “Sắt Sắt, không có bảo hộ tốt cho nàng, là lỗi của ta. Nàng cứ an tâm dưỡng thương, nếu cần ta đền bù cái gì, thì nàng cứ việc nói!”

Đầu Mộ Phi Sắt vẫn còn chút đau nhức, liếc mắt nhìn Tần Huyên mang sắc mặt nặng nề nhìn mình, nhẹ giọng nói: “Tần thiếu chủ, có bắt được Hàn Giao không?”

Hiện tại những việc nàng nhớ được, chỉ dừng lại ở thời khắc Hồng Quang tuôn trào một cỗ năng lượng khổng lồ vào thân thể mình, còn những việc còn lại đều trống rỗng. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc chăn, Mộ Phi Sắt chờ đợi câu trả lời của Tần Huyên, bây giờ chỉ có nghe được câu trả lời của Tần Huyên nàng mới có thể an tâm.

“Ta đã để súc sinh kia chạy thoát. Bất quá, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách bắt nó lại, rồi đem xương nó nghiền thành tro!” Tần Huyên cũng không hề che dấu sát ý hiện lên dưới đáy mắt của mình, làm cho Hương Liên sợ tới mức tay chân bủn rủn.

Có thể là do thân thể Mộ Phi Sắt hiện đang yếu ớt, nên ánh mắt của nàng trở nên nhu hòa không ít. Nàng ngẩng đầu nhìn về đôi mắt mang theo sương mù của Vân Nhược Lan và Yến Minh từ đầu không nói câu nào, khóe miệng khẽ cong lên: “Không bắt được Hàn Giao, Vô Sát cũng không có mình cần, vậy thì Tần thiếu chủ muốn yêu cầu thứ gì để có thể thay thế đây?”

Tần Huyên không hiểu ý tứ trong lời nói của Mộ Phi Sắt, cho nên nhất thời không nói được lời nào.

Ngay từ đầu Mộ Phi Sắt đã rất bài xích những thế lực bên ngoài. Đột nhiên từ trên trời rớt xuống có người muốn giúp đỡ nàng, tất nhiên là làm cho lòng nàng có phòng bị. Nàng thật sự rất hy vọng hắn có việc gì quan trọng khác mà nhanh chóng rời khỏi nơi này a!

“Phi Nhi, đã một ngày rồi con chưa ăn cái gì. Trước tiên hãy uống bát canh này để ấm bụng đã.” Bỗng nhiên Vân Nhược Lan mở miệng, làm cho sự chú ý của Mộ Phi Sắt tập trung lên vị sư phụ gà mờ của mình.

Nếu như hiện tại tâm trạng Mộ Phi Sắt bình thường, thì chắc chắn sẽ không khó phát hiện ra sự khác thường của Vân Nhược Lan. Bình thường, ở trước mặt người khác, Vân Nhược Lan cũng sẽ không gọi nàng một cách thân mật như vậy. Mà trong phòng này chỉ có Tần Huyên là ngoại nhân, chẳng lẽ hắn đang tức giận điều gì?

Vì ý nghĩ hoang đường của mình mà Mộ Phi Sắt cảm thấy buồn cười, làm cho nàng bất giác đỏ mặt. Khẽ “Ừ” một tiếng, lại vừa vặn nhìn thấy Tần Huyên đang mang theo vẻ mặt uất ức nhìn chằm chằm vào nàng.

“Mặc dù chúng ta không lấy được Hồn Nguyên Châu của Hàn Giao, nhưng nơi này cũng rất còn nhiều thứ đáng giá để ta lưu lại. Sắt Sắt, ta cũng rất sẵn sàng kiên nhẫn ở đây chờ đợi!”

Mộ Phi Sắt ngước mắt nhìn nụ cười đầy vẻ bí hiểm của Tần Huyên , bỗng nhiên hắn nói hai câu kỳ lạ làm cho nàng mơ màng không hiểu.

Còn Tần Huyên thì lại nhìn thẳng về phía Vân Nhược Lan, trong nội tâm hừ lạnh. Vân Nhược Lan, ngươi cứ chờ đến ngày ta nắm được điểm yếu của ngươi, lúc đó ta thật sự muốn nhìn xem ngươi còn lý do gì mà ở lại nơi này?