Dương Thanh Ký

Chương 83: Nguy hiểm vô hình




Minh Vương này nửa người nửa quái vô cùng mạnh mẽ, lại có tốc độ cực kì nhanh chóng, nhưng dù sao nó được đặt ở đây chỉ là để đánh nhau với Luyện Khí Kỳ tầng 10 đỉnh phong mà thôi so với Trúc Cơ thì khác nào một trời một vực, chỉ thấy Đặng Dung cười lớn hô lên:

- Các vị đạo hữu cứ dừng chân, tên minh vương này để mình Đặng Mỗ là đủ rồi.

Lời còn chưa dứt lão đã bay lên vỗ vào túi trữ vật một hòn đá to bằng nắm tay từ trong đó bay ra, chớp mắt hóa thành một ngọn núi nhỏ từ trên không nên xuống. Minh Vương ngước lên nhìn ngọn núi rồi trong nháy mắt kim quang loáng lên, nó đã ở ngoài ba mươi trượng tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của hòn núi đá, tay trái nó vung lên, từ trên kiếm hàng ngàn sợi tơ màu đen bay ra, quấn chặt lấy hạ bàn cuả Đặng Dung lôi lão vào trong lòng đất. Đặng Dung quát lớn:

- Tốc độ nhanh thật, hãy nếm thử thần thông của Đặng mỗ.

Lão đưa tay vỗ vào những sợi tơ màu đen kia một cái, từ tay lão tử quang ồ ạt tràn ra, xâm nhập vào trong sợi tơ nhanh chóng phá hủy chúng, chỉ vài giây, đám tơ đó đã tan thành mây khói. Bị một con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ cầm chân ở trước mắt bao người thế này thực sự đã làm lão điên tiết, lão hét lên:

- Xem đây,

ngọn núi nổ đùng đùng rồi tiếp tục lớn ra nữa chớp mắt đã đè xuống đầu Minh Vương. Sầm một tiếng chân núi đã va vào chiếc khiên ngũ hành trên tay phải của nó tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Vừa đánh Đặng Dung vừa âm thầm nghi hoặc, gần trăm năm trước lão đã từng đi đến nơi đây một lần, tuyệt đối Minh Vương này không mạnh như vậy, thế mà lần này lại đỡ được hai kích toàn lực của lão, điều này lão không sao hiểu nổi, lão mới nghĩ đến đây thì Minh Vương kia đã đẩy được ngọn thần sơn pháp bảo của lão sang một bên, nhưng nó cũng phải trả giá khá đắt. Tấm khiên gần như vỡ vụn, giáp trụ trên người nó phần lớn đã tan nát, lộ ra làn da đầy những ấn kí và bùa chú trông ghê rợn vô cùng. Bất chợt Dương Thanh cảm thấy như nó có linh tính vậy, nó ngửa mặt lên nhìn vào Đặng Dung đầy tức giận, rồi kim quang lại nhoáng lên, nâng nó khỏi mặt đất. Lúc này Đặng Dung đã há mồm ra vô cùng kinh hoảng,

- biến hình lần nữa ư.

Lão chợt thấy ngày hôm nay mình chọn tiến vào đây là một quyết định sai lầm. Lão vội vã huy động Thần sơn rồi gào lên:-

- Các vị mau tấn công, đừng để nó thành công biến hình, giết nó xong ta sẽ giải thích.

Không cần lão phải bảo thì bốn người đằng sau cũng cảm thấy không hợp lý, lúc này cả bốn đều xông lên xuất ra thần thông mạnh nhất của mình, hòng đập tan lớp kim quang kia, ánh sáng bảy màu chớp nháy khắp bầu trời. Từng đạo thần thông lao đến Minh Vương

- Đùng, đùng.

Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt sân đã bị cày nát để lộ ra nền đất, năm người bị phản chấn của thần thông đẩy lùi về phía sau hàng chục trượng, khó khăn lắm mới ổn định được khí huyết, vậy mà kim quang kia không hề suy yếu hay tan vỡ.

- Năm người Trúc Cơ kỳ vây công mà không được ư.

Đặng Dung không thể tin vào mắt mình nữa. Năm người bọn họ đều xuất ra thần thông mạnh nhất của mình vậy mà nó chống được, Dương Thanh đứng dậy nhìn chằm chằm vào Minh Vương, hắn muốn xem nó lột xác xong thì sẽ thành cái dạng gì. Trong màn kim quang lúc này thân thể Minh Vương Đang nhanh chóng biến đổi. Đôi cánh hóa thành màu tím to gấp đôi khi nãy, tấm khiên trên tay đã biến mất, thanh kiếm trên tay trái đã huyễn hóa thành một cây trường thương ngoài mũi thương nhọn hoắt tỏa hàn khí ngập trời, bên cạnh nũi thương còn có một lưỡi hái hình trăng khuyết, Minh Vương từ từ hạ xuống. Chỉ ngọn thương về phía trước. Một cơn cuồng phong từ mũi thương lao ra biến thành một hư ảnh kim long gào thét lao về phía năm người bọn hắn, Dương Thanh và bốn người còn lại chiến ý dâng cao thét lên một tiếng rồi tấn công ồ ạt. Thân thông bay đầy trời, tiếng va chạm của pháp thuật rít lên veo véo, chợt Minh Đạo Hông hét lên một tiếng, cả người bị mũi thương kia quét trúng như diều đứt dây bay về phía sau rơi bịch xuống, Ngô Hải cấp tốc tung một pháp bảo về phía Minh Vương rồi hô lớn:

- Bạo.

Đồng thời cho pháp bảo nổ tung lão nhân đà này bay đến chỗ Minh Đạo Hồng lão hét lên:

- Phu nhân, có ta đây.

Còn lại ba người lập tức áp lực tăng vọt. Minh vương vỗ cánh một cơn cuống phong ào tới chỗ ba người, nương theo cơn gió này, trường thương kia hóa thành một đạo ánh sáng phủ xuống. Dương Thanh hắn đứng chính giữa hai người kia, nên nhận lực nhiều nhất. Lúc này hắn đã thực sự nổi điên. Các yêu thú mà hắn đã giết toàn là loại có tên tuổi, kinh nghiệm củ hắn vô cùng phong phú, lúc này sinh tử quyết trong người hắn ầm ầm vận chuyển:

- Chỉ là một con rối không có linh trí mà cũng dám tấn công ta sao.

Hắn bay người lên, tiến về phía trước thúc dục Hoả Lân Bào trên người phát ra tầng phòng hộ màu lam nhạt. Hai tay hắn bắt quyêt, niệm thần chú. Vô Cực Đạo lập tức chia hai bên tả hữu huyễn hóa lớn ra đến chục trượng. Từ trên thân đao tỏa ra vô cực chân hỏa vô cùng cường đại. Áo choàng sau lưng hắn tung bay phần phật dưới sức nóng của hỏa này. Hắn hô lên:.

- Vô Cực Trảm.

Hai con Xích Diêm Hỏa Lân từ lửa được huyễ hóa ra, bao bọc Vô Cực Đao vào giữa chém xuống,

- Ầm, Ầm

Dưới sức mạnh của pháp bảo này, toàn chiếc sân đã nát bét, tạo thành một cái hố sâu năm trượng, rộng hai mươi trượng, khi bụi đất tan đi, bên dưới cái hố hiện ra Minh Vương đang nằm giãy dụa, từ trên người nó từng giọt chất lỏng màu vàng chảy ra, nó rên lên một tiếng rồi biến mất. Mọi sự kể thì lâu chứ từ lúc Dương Thanh huy động Vô Cực Đao cho đến khi Minh Vương bị chém chết chỉ khoảng vài nhịp thở. Lúc này hắn cũng bị thương nhẹ. Nhưng nhờ tốc độ hấp thu linh khí của hắn do dược lực của Tụ Pháp Đơn, nhanh gấp mấy lần người thường nên chẳng mấy chốc, mấy chỗ bị thương đã gần như khôi phục.

Minh Vương vừa biến mất thì mặt sân lại rung động một lần nữa. Chỉ thấy đá từ bốn phương tám hướng bay về, nháy mắt khoảnh sân lại lành lặn như cũ. Mọi người ở phía sau nhìn cảnh lúc trước Dương Thanh đánh bại Minh Vương trong nháy mắt không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, nhất là Đặng Dung, lão không ngờ hắn lại có pháp bảo mạnh mẽ như vậy, pháp bảo mạnh thì cũng thôi đi nhưng tốc độ làm phép của Dương Thanh mới khiến lão kinh ngạc. Gần như nhanh gấp ba người thường. Người này đối với kế hoạch của lão sợ là có chút ảnh hưởng, không chỉ Đặng Dung mà ba người kia giờ phút này ánh mắt nhìn Dương Thanh cũng phải thay đổi, tốc độ cùng sự quyết đoán sát phạt của hắn khiến bọn họ kinh hãi vô cùng. Hắn thấy mọi người nhìn vào mình thì coi như không thấy mà hướng về phía Đặng Dung hỏi:

- Đặng huynh, có lẽ huynh có điều muốn nói.

Lúc này ba người kia lại chuyển ánh mắt về phía Đặng Dung, hiển nhiên là nguy hiểm vừa rồi khiến họ nhận ra rằng, nơi này hình như đã có biến đổi gì đó. Đặng Dung nghe hắn hỏi thì cười khổ rồi trả lời:

- Cụ thể là chuyện gì, lão phu quả thật không biết, nhưng mọi vật ở đây đã biến hóa rất nhiều. Giờ đây chúng ta chỉ có thể đi tiếp mà không quay lại được, hơn nữa...

Lão đang nói thì dừng lại như thể đánh giá xem mình có nên nói hay không. Đúng lúc lão đang nghĩ thì Minh Đạo Hồng đã lên tiếng, giọng nói thì thào do bị thương không hề nhẹ:

- Đặng Dung, có gì cứ nói, chúng ta đã vào đây, tất biết trong đây nguy hiểm.

Đặng Dung gật nhẹ đầu rồi thở dài nói:

- Nếu lão phu đoán không nhầm, nơi đây đã bị đảo thành ngũ hành sát trận. Sau này nếu bị chết trong thí luyện này chúng ta sẽ chết thật chứ không phải bị truyền tống ra ngoài nữa.

Vẻ mặt Dương Thanh vô cùng âm trầm, chỉ có điều nó được giấu bên trong hỏa lân bào nên không ai nhìn thấy mà thôi. Theo hắn nghĩ ở đây nhất định có người thao túng trận pháp nhắm vào bọn họ, còn cụ thể là ai hắn nghĩ chắc hẳn nó có liên quan đến Đặng Dung, hoặc đồ vật gì đó trên người lão. Mọi việc gần đúng như suy nghĩ của hắn, trên một ngọn núi cao chọc trời trong mảnh đất thần bí này, trong một tòa động phủ, một thân ảnh toàn thân mặc một bộ trường bào màu xanh thẫm đang ngồi trên một tòa sen đen có mười hài đài sen đang nhìn lên một viên cầu to bằng một cái đầu người. Trong viên cầu này chính là phản chiếu bọn Dương Thanh. Lão già khi thấy Minh Vương bị giết vẻ mặt như thể đã biết từ trước, lão lẩm nhẩm:

- Các ngươi hãy tiếp tục tiến lên đi, chỉ cần mang năm chiếc quan tài đến đây, chưa biết chừng ta sẽ phát bồ đề tâm mà cho các ngươi được chết toàn thây, khẹc khẹc khẹc

Bóng đen cười lên vô cùng ghê rợn. Lúc bóng đen này đang ở nơi đó cười lớn thì ở trên sân năm người bọn họ cảm thấy như có một đôi mắt từ trên không trung, nhìn xoáy vào bọn họ. Một cảm giác bị uy hiếp như có như không chậm rãi xuất hiện. Phong ấn ở bên kia cầu bị xé rách, lộ ra tòa lâu đài không lồ khi nãy.

Đặng Dung nhìn tòa lâu đài màu đen nọ rồi nghiến răng nói:

- Các vị phú quý hiểm trung cầu, giờ chúng ta chỉ còn một đường tiến lên mà thôi.

Cả bốn đều gật đầu, bây giờ ngoài tiến lên thì quay lại đã là không được, theo mỗi bước chân của năm người tiến lên phía trước, cảnh vật phía sau họ cứ từ từ mất dần, giờ đây họ chỉ còn cách vượt qua thí luyện mới có tư cách tìm được đường ra.