Dương Thanh Ký

Chương 53: Hỗn Nguyên đại đạo




Vừa nói dứt lời Vô Cực Thánh Tổ đã bay là là trên không rồi đáp xuống một cái đài hình bát giác vừa vặn một người ngồi, hắn ngước mắt nhìn lên trên, tòa đài này dùng toàn là vô lượng bích ngọc tạo nên và có tám mươi mốt cây phướn báu treo xung quanh không ngớt tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Phía dưới đài các tu tiên giả cũng lục tục hoặc ngồi xuống, hoặc lơ lửng xếp bằng trên không, hoặc ngồi trên một nhành cây phía xa vì đến muộn không tới được gần. Nhờ những mẩu chuyển không đầu không cuối của các tu tiên giả quanh hắn mà hắn biết được rằng, pháp hội này quy tụ rất nhiều tiên nhân cao cấp của vùng biên ải.

Ngồi ngay trên đầu là chín vị lão tổ cảnh giới Ngưng Nguyên kỳ là lão tổ tông của chín môn phái lớn, tên các vị ấy là Bảo Vương Lão Tổ, Dược Vương Lão Tổ, Dược Thượng Lão Tổ, Quán Thế Lão Tổ, Đại Thế Lão Tổ, Hoa Nghiêm Lão Tổ, Đại Trang Lão Tổ, Bảo Tạng Lão Tổ và Hư Không Lão Tổ. Ai ai cũng biểu hiện ra một phong thái tiên phong đạo cốt. Ngồi ngay bên phải chín vị này là các Tán Tu cao cấp của Vân Nam Đại lục gồm có năm vị Đồng mục thượng nhân, Thiên Đức thượng nhân, Phổ Hiền thượng nhân, Thiên Ma thượng nhân và Vô Ảnh thượng nhân. Kế đến bên trái các vị lão tổ là chỗ ngồi của mấy thế lực lớn như Bạch Long Đảo, Huyền Băng Cung, Thần Hỏa Cốc, Chí Tôn Minh. Tất cả đều đã có mấy ngàn năm tu luyện đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, đăng phong tháo cực. Phía sau các vị đó là các đoàn người khác thế lực nhỏ hơn chia nhau ngồi xuống...

Đợi khi bên dưới đã ổn định, lúc này Vô Cực Thánh Tổ mới cất tiếng nói:

- Ta tu hành đến nay đã hơn ngàn năm, may mắn độ kiếp thành công tiến vào Hóa Anh Sơ Kỳ cảnh giới, được các đồng đạo yêu mến, hôm nay ta sẽ khai đàn thuyết pháp trong bảy ngày bảy đêm, các ngưoi hãy chú ý ghi nhớ tất sau này có chỗ diệu dụng.

Vô cực thánh tổ dừng lại một lát rồi truyền tiên lực vào giọng nói bắt đầu thuyết pháp:

" Thiên địa vô thường, vô cùng vô tận, vô thủy vô chung, chẳng có bắt đầu, cũng không kết thúc. Đạo mà có thể diễn tả được thì không phải là đạo vĩnh cửu bất biến; tên mà có thể đặt ra để gọi nó thì không phải là tên vĩnh cửu bất biến.

“Không”, là gọi cái bản thủy của trời đất; “Có” là gọi mẹ sinh ra muôn vật.

Cho nên, tự thường đặt vào chỗ “không” là để xét cái thể vi diệu của đạo; tự thường đặt vào chỗ “có” là để xét cái vô biên của đạo.

không và có cũng từ đạo ra mà khác tên, đều là huyền diệu.

Huyền diệu rồi lại thêm huyền diệu, đó là cửa của mọi biến hóa kì diệu..."

Dương Thanh cũng như những người khác đang ngồi xếp bằng ở một góc chăm chú lắng nghe, tuy hắn cảnh giới quá thấp, những gì mà Thánh Tổ nói mười thì hắn chưa hiểu nổi một, hai. Nhưng hắn nhập tâm ghi nhớ, hắn tin rằng nhất định sau này sẽ có chỗ dùng, mọi người xung quanh cũng đang chăm chú lắng nghe như hắn, cả không gian yên lặng như tờ, chỉ có tiếng giảng đạo của Thánh tổ dưới sự trợ giúp của tiên lực mà phát đi khắp dãy núi, trầm trầm bổng bổng.

Cứ như vậy hắn đã ngồi nghe suốt bảy ngày bảy đêm, tuy rằng không hiểu được nhiều, nhưng cảm ngộ về vô thượng hỗn nguyên đại đạo của hắn lại tiến thêm một bậc, đúng lúc này giọng của Vô Cực Thánh Tổ lại vang lên:

- Ta đã giảng giải hết những gì ta hiểu về đại đạo chỉ còn một câu cuối cùng này để cho các ngươi tự linh ngộ, các ngươi hãy ghi nhớ: Ba mươi tay hoa cùng qui vào một cái bầu, nhưng chính nhờ khoảng trống không trong cái bầu mà xe mới dùng được. Nhồi đất sét để làm chén bát, nhưng chính nhờ khoảng trống ở trong mà chén bát mới dùng được. Đục cửa và cửa sổ để làm nhà, chính nhờ cái trống không đó mà nhà mới dùng được. Vậy ta tưởng cái “có” có lợi cho ta mà thực ra cái “không” mới làm cho cái “có” hữu dụng.

Dứt lời nói đó, một vầng hào quang tỏa ra xung quanh, Vô cực thánh tổ chân đạp mây lành trở lên đỉnh núi. Lúc này vô số người mới từ trong cơn mộng tỉnh lại, một số vẫn còn đang nghiêng đầu suy nghĩ về những ảo diệu trong lời nói của thánh tổ, một số thì tỏ vẻ tiếc nuối. một số thì lại đã bắt đầu lôi đồ ra trao đổi. Tiếng mặc cả vang vọng khắp bãi đất. Các vị lão tổ và tán tu cao cấp cùng với các thế lực lớn trao đổi ở một khu riêng còn bọn cấp thấp như Dương Thanh thì ở ngay tại chỗ lập thành một quầy nhỏ, bắt đầu bày biện. Hắn chưa vội mua bán gì cả mà đi một vòng quanh bãi đất để xem xét, chỉ thấy vô số hàng hóa lạ mắt, bút vẽ phù, pháp khí, các loại tài liệu từ yêu thú la liệt trên mặ đất, mà với kinh nghiệm mấy năm săn yêu thú trong rừng với Tử Nguyệt hắn có thể khẳng định là đồ giả.