Dương Thanh Ký

Chương 46: Tinh hồn quyết




Thấy lão hỏi vậy, Dương Thanh cũng không nói nhiều mà ném một đơn thuốc lên quầy rồi bảo lão:

- Ông chủ, ông xem đơn thuốc này, cửa hiệu của ông có hay không.

Lão già rít thêm một hơi thuốc rồi buông chiếc tẩu xuống cầm tờ giấy lên xem xét một lát rồi tươi cười bảo hắn:

- Thì ra ngài là tiên nhân, các vị thuốc ngài cần quả thật bản hiệu không có, ngài phải đến các hiệu thuốc dành cho tu tiên mới được.

Nghe lão nói vậy, hắn ngạc nhiên hỏi lại:

- Lại còn phân biệt vậy ư.

- Đúng thế, tiên nhân các ngài quá mạnh, nếu như các ngài tranh mối làn ăn với phàm nhân chúng tôi thì chúng tôi sống sao được, cho nên các trưởng lão của Lâm Quốc đã quy định, tiên nhân không được kinh doanh các mặt hàng dùng cho phàm nhân và ngược lại.

Dương Thanh gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi hỏi tiếp:

- Vậy làm sao ta biết đâu là nơi cho phàm nhân, đâu là nơi dành cho tu tiên giả.

Lão chủ cửa hàng lại cầm lấy chiếc tẩu gõ gõ xuống bàn cho ra hết thuốc cũ rồi bảo hắn:

- Cái này đơn giản thôi. Ngài chỉ cần nhìn bên ngoài, nếu có treo một chiếc đèn lồng màu đỏ là của phàm nhân, còn không treo chính là nơi dành cho tu tiên giả.

Ngừng một lát rồi lão nói tiếp:

- Tất nhiên luật là như vậy nhưng không phải không có kẻ liều mạng. Nếu bị bắt sẽ bị trục xuất khỏi đây.

Lão nói dứt rồi đưa trả tờ giấy lại cho hắn, hắn cầm lấy rồi đi ra ngoài. Vừa đi hắn vừa nghĩ ở đây có quá nhiều quy tắc, hẳn mọi người sẽ cảm thấy không mấy tự do. Hắn tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì thấy một cửa hiệu tên là Vạn Dược Viên. Hắn nhớ lại lời lão già thấy nơi đây không treo đèn lồng, là nơi bán linh dược rồi, hắn tiến vào và cũng đưa một đơn thuốc ra cho lão chủ. Lão chủ vạn dược viên này là một tay Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, hắn xem xét đơn thuốc rồi nói:

- Đạo hữu, trừ Nguyệt Thạch là ta không nhận ra còn tất cả ta đều có đủ.

- Hả. Hắn ngơ ngác hỏi lại, không tin vào tai mình nữa.

Lão chủ quán cười ha hả khi thấy vẻ ngốc trệ của hắn:

- Đạo hữu không cần ngạc nhiên, nếu như ta không có mấy thứ này sao dám xưng tên là Vạn Dược Viên chứ.

Mất một lúc lâu hắn mới lấy lại được vẻ bình tĩnh, hắn móc trong người ra số đơn thuốc còn lại đưa cho lão và hỏi:

- Vậy tiền bối xem, ngài có những loại nào trong số này.

Lão già cầm lấy số giấy của hắn đưa, nghiên cứu một lúc rồi nói:

- Trong số này, bản hiệu có thể đáp ứng 36 loại còn còn mười ba loại bản hiệu sẽ cho người đi tìm chỉ cần tìm được ta sẽ cho người báo cho đạo hữu,

Nói dứt lời, lão gõ vào chiếc chuông trên bàn, một gã người làm chạy vào cầm đơn thuốc của hắn rồi chạy vào trong hậu đường, một lát sau gã đi ra đưa cho Dương Thanh mấy chục cái hộp gỗ, hắn cầm lấy cất hết vào trong túi. Lão chủ lại đưa cho hắn một tấm phù và nói:

- Đạo hữu cầm lấy cái này khi nào tìm được những thứ này ta sẽ thông tro cho đạp hữa.

Hắn cảm ơn lão rồi trả cho lão một ngàn năm trăm linh thạch cho số thuốc vừa rồi, sau đó hắn ra khỏi Vạn Dược Viên và nhanh chóng biến mất.

Một ngày sau, hắn đã bí mật xuất hiện cách phụ cận Khai Nguyên Thành năm trặm dặm, trên một sườn núi nằm khuất nẻo hắn đang huy động tiên lực tạo một cái động sơ sài để ẩn thân trong khí chờ đợi. Hắn không dám ở trong thành vì sợ bị người ta chú ý. Thêm nữa trong thành tu tiên giả rất đông, ai biết lúc nào hắn bị giết người đoạt bảo. Hắn không thể không cẩn thận. Mất gần một ngày hắn mới kiến tạo xong động phủ, hắn lập tức tiến vào rồi phong bế cửa động lại, nhìn từ bên ngoài nếu không chú ý thì không thể phát hiện ra điểm gì đặc biệt. Mặc dù biết là không có ai trả lời nhưng hắn vẫn lẩm nhẩm trong tiên thức,

- Tử Nguyệt đây là nhà mới của chúng ta.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, hắn ngồi xuống bắt đầu củng cố cảnh giới. Hắn đã suy nghĩ rất kỹ thà bỏ linh thạch ra thuê người tìm còn hơn là tự mình đi tìm linh dược, bản thân hắn cảnh giới quá thấp mà lại gia nhập tu tiên giới chưa lâu, một số loại linh dược trong thẻ ngọc hắn còn chưa bao giờ nghe thấy. Không thấy bao giờ thì làm sao tìm được. Nếu là trước kia hắn chắc phải vô cùng vất vả tìm kiếm, nhưng nay một khi đã kế thừa hơn mười vạn linh thach từ bị thái tử ma giới kia, hắn sẽ không khách khi mà dùng tiền làm việc.

Hắn lại từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc thẻ ngọc tìm đến đoạn cuối nơi có ghi một loại pháp môn tên là Tinh Hồn Quyết. Cái hăn thiếu chính là pháp môn tu luyện vì vậy ngay khi có được tinh hồn quyết này, hắn đã muốn luyện ngay, nhưng vì nhiều việc giờ đây hắn mới có thời gian xem xét. Hắn bắt đầu đọc từ trên xuống dưới. Theo như trong này Tinh Hồn Quyết chính là một loại pháp môn tu hành tinh luyện hồn phách, nâng cao cản giới của nguyên thần mà không làm ảnh hưởng đến bản thể, ở cuối pháp môn còn gì luyện đến cực hạn có thể tách rời nguyên thần ra thành các phần như nhau rồi nhập vào một vật gì đó, hoặc một ai đó, điều này hoàn toàn không giống với việc tạo ra phân thân, phân thân chỉ nghe theo lệnh của chủ thể và một khoảng thời gian lại phải đồng hóa ký ức, nếu làm không tốt phân thân có thể phản chủ. Còn nếu dùng phương pháp ghi trong tinh hồn quyết này, các nguyên thần ký gửi ở nơi khác hoàn toàn tuân theo lệnh của chủ thể, không cần đồng hóa ký ức. Các phần này sẽ kế thừa toàn bộ ý thức hệ và khả năng của chủ nhân, đồng thời do được độc lập trong suy nghĩ nên chúng sẽ tự phát triển các kỹ năng của riêng mình. Đọc đến đoạn này Dương Thanh không khỏi há mồm trợn mắt. Nếu thực sự như vậy chẳng phải hắn sẽ có rất nhiều mạng sống hay sao.