Thấy hắn rơi xuống tiểu đảo Ngụy Hải Thanh vội vã hạ xuống theo ban tâm lão nhất quyết muốn bắt hắn hành hạ một phen cho thỏa cơn bực tức trong lòng. Nhưng khí lão và con linh thú vừa chạm vào làn hơi nước thì có một phản chấn vô cùng mạnh mẽ hất ngược lão trở lại, khiến cho lão kinh hãi rụng rời suýt nữa rơi từ trên linh thú xuống biến. Màn hảo quang quanh tiểu đảo ánh lên rồi lại trở về màu đen xen lẫn một chút sương trắng mờ đục. Lão cố gắng phá vỡ nó, nhưng cho dù lão dùng cách gì hay dùng pháp bảo gì công kích đi nữa, màn hào quang này đều có thể phản lại được, hơn nữa lực công kích càng mạnh thì nó càng phản chấn mạnh hơn. Lão ngừng lại trên nền trời một lát như để suy nghĩ một vấn đề gì đó, rồi lão thở hắt ra môt hơi:
- Âm Hồn Đảo.
Đúng vậy đây chính là Âm Hồn đảo danh chấn tiên giới của Vân Nam đại lục nhiều năm về trước, nơi mà năm xưa tên Luyện Khí kỳ may mắn đắc thủ phương thuốc của Tụ Pháp Đơn kia ẩn mình. Nơi lệ khí bao trùm. Thủy tộc yêu thú nhiều vô số kể. Nơi được tu tiên giới xưng là luyện ngục tất cả tu tiên giả tiến vào đều một đi không trở lại. Vậy tên ranh kia tiến vào đó lại bị trọng thương ắt hẳn là lành ít dữ nhiều. Lão tự đánh giá khả năng của mình còn lâu mới có thể đi vào đó rồi an toàn trở ra được. Lão lẩm nhẩm:
- Coi như nhà ngươi vẫn còn gặp may. Dù có chết cũng là trong yên ổn. Ha ha ha.
Lão cười lớn rồi quay đầu phi hành trở về. Giờ đây lão đã có cái để ăn nói với đám môn đồ đệ tử. Còn về Dương Thanh, lão chắc chắn rằng hắn không đời nào thoát khỏi nơi này được, bao nhiêu cao thủ cảnh giới vô địch nhân gian còn phải bỏ mình, một tên luyện khí kỳ như hắn phỏng chừng có bao nhiêu chân tài lực học. Lão lại vuốt nhẹ lên đầu con linh thú nó rống lên một tiếng rồi trong nháy mắt lao về phía chân trời chỉ để lại phía sau một đoạn tàn ảnh hư hư thực thực.
......
Phía dưới lớp sương đen của âm hồn đảo là một tiểu đảo không lớn lắm góc phía nam của đảo là một ngọn núi cao. Cây cối um tùm, phía bắc là một hồ nước nhỏ có màu xanh lục. Những vùng đất còn lại chỉ toàn là rừng cây âm u, với những loại thực vật lạ lùng mà con người chưa bao giờ nhìn thấy. Thấp thoáng trong những bụi rậm là từng đôi mắt sáng quắc của yêu thú, cùng với những tiếng kêu chỉ nghe thôi cũng đã nổi da gà.
Nằm giữa một khé đá Dương Thanh khó nhọc nhấc tay lên tạo một cái vòng bảo hộ sơ sài rồi lâm vào mê man bất tỉnh. Chỗ hắn rơi xuống là một phiến đá to ngay sát mặt biển. Ba chiếc sương sườn của hắn đã bị gãy khiến cho mỗi lần hắn hít thở ngực hắn đau đớn vô cùng. Cú đánh vừa rồi của Ngụy Hải Thanh không chỉ làm hắn bị thương ở nhục thân mà còn đánh trúng huyệt Dương Quan sau lưng hắn rồi lại xuyên qua đan điền chấn động cả huyệt Khí Hải trước bụng, khiến linh khí mà hắn tu luyện bao nhiêu lâu nay tản mát gần hết, làm cho tu vi của hắn tụt giảm từ tầng mười xuống chỉ còn tầng bốn. Tiên thức và pháp lực của hắn giảm đi quá nửa. Hắn bất tỉnh ba ngày liền, may cho hắn là chỗ hắn ngất đi là một góc khuất của hòn đảo, hơn nữa nơi nay hàng trăm ngàn năm nay chưa có người lạ tiến vào nên không mấy con yêu thú để ý đến cái xác nằm bất động trên mỏm đá đó. Phần lớn các con yêu thú tình cờ đi qua đây, đều mặc xác Dương Thanh nằm đó. Chúng đều cho rằng hắn chẳng có chút uy hiếp nào cả. Phải biết rằng nếu không bị uy hiếp đến tính mạng yêu thú cũng giống con người không hề khát máu chút nào. Một số loại yêu thú chỉ ăn một số loại thức ăn nhất định mà không nhất thiết là thịt. Chúng chỉ tấn công khi có nguy hiểm mà thôi. Cho nên hắn bất động lại là cái may mắn trong đen đủi của hắn. Hắn bị sụt giảm tu vi lại càng may mắn hơn nữa. Nếu bây giờ hắn di động trong này trong lúc chưa hoàn toàn hồi phục tất chết không thể nghi ngờ. Linh khí của hắn giờ đây cũng không khác người thường là mấy nếu vẫn là tầng mười như trước thì hắn sẽ kinh động một số loại ở đây tất cũng chỉ còn con đường chết. Hắn không may khi bị rơi xuống đây, nhưng lại may mắn khi mà an toàn ở góc khuất này. Thử tưởng tượng nếu hắn rơi vào giữa đảo chỉ sợ giờ này Dương Thanh hắn chỉ còn là một đống sương trắng hếu.
Ngày thứ tư hắn từ trong mê man tỉnh lại mở trừng mắt nhìn lên màn sương đen thẫm trên đâu. Nơi bày bị sương mù bao phủ quanh năm chẳng biết hiện tại là ngày hay đêm nữa. Hắn cố gắng ngồi dậy, từ ngực hắn truyền đến một cơn đau buốt vô cùng. Khiến hắn phải nhăn mặt hít thở mấy lần mới bình tâm lại. Đột nhiên mắt hắn mở lớn:
- Tại sao cảnh giới của ta lại tụt lùi. Đã xảy ra chuyện gì.
Hắn quên cả đau đớn. Hoảng hốt vận dụng linh lực trong người. Không phải hắn nằm mơ mà là sự thật. Hắn thực sự đã tụt xuống Luyện Khí kỳ tầng bốn. Vô cùng đau khổ những hắn vẫn tỉnh táo mà nghĩ rằng:
- ít ra cái mạng hắn vẫn còn bảo toàn được, còn mạng sống lo gì không có ngày phục hồi pháp lực.
Hắn cố hết sức lùi hẳn xuống khe đá, ép mình vào trong góc khuất với tình trạng củ hắn bây giờ tốt nhất là không nên vọng động, hắn đã quyết định trước hết cứ nấp ở đây phục hồi pháp lực rồi sau hãy tĩnh, nhìn đám sương đen đang vần vũ trên đầu hắn tự hỏi,
- Có phải ta đang nằm mơ, hay nơi đây đúng là Âm Hồn Đảo.