Dương Thanh Ký

Chương 29: Lọt vào cổ trận




Tử Nguyệt thấp giọng:

- Đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không thể nào tránh nổi. Ngươi mau ngồi tu luyện đi. Hai con yêu thú kia sẽ phân thắng bại rất nhanh đấy.

Hắn nghe lời Tử Nguyệt cố gâng ngồi thẳng dậy, xếp bằng, tay kết đại thủ ấn, cố gắng vận chuyển tiên lực trong cơ thể. Từ đan điền của hắn một luồng khí màu tím nhạt, ngày một đậm dần từ đan điền đi vào Đốc Mạch bắt đầu bao phủ huyệt Trường Cường, Yêu Du, Yêu Dương Quan, Mệnh Môn, Huyền Xu, Trung Tích, Trung Xu, Cân Súc, Chí Dương, Linh Đài, Thần Đạo, Thân Trụ, Đào Đạo, Đại Chùy, Á Môn, Phong Phủ, Não Hộ, Cường Gian, Hậu Đình mỗi lần qua một vị trí nó lại đậm hơn một chút, luồng tử khí tiếp đi đến Bách Hội, Tiền Đình, Tín Hội, Thượng Tinh, Thần Đình, Tố Liêu, Nhân Trung, Đài Đoan, cho đến khi nó đến Ngân Đài nó đã trở thành màu đen sẫm, hắn há miệng thôi một hơi. Luồng tử khí đó từ miệng hắn bị đẩy ra ngoài. Hắn lại tiếp tục chuyển sang nhâm mạch, mỗi lần thổi ra một luồng khí đen sắc mặt hắn lại hồng hào một chút, hắn cảm thấy pháp lực đang dần dần khôi phục. Khi hắn đem theo tiên lực đến Thủ thiếu âm tâm kinh thì bất ngờ một chấn động lớn truyền tới. Hắn vội vã mở mắt ra. Hai con yêu thú có vẻ như sắp phân thắng bại. Xích Diệm Hỏa Lân đang ngửa mặt lên trời gầm lên đau đớn, toàn thân nó vô cực chân hỏa ảm đạm đi, một mắt của nó đã bị Ngũ Sắc Không Tước móc mất. Con yêu điểu bay lượn trên không một quãng rồi kêu lớn một tiếng lao xuống nhắm vào đầu yêu thú mỗi một lần nó vỗ cánh lại có một làn sương trắng mờ ảo mang theo hơi lạnh kinh người quạt tới. Bị dồn vào đường cùng Xích Diệm Hỏa Lân gầm lên một tiếng nhả ra một viên cầu màu đỏ như máu. Viên cầu này có lẽ là yêu đan của nó. Viên yêu đan trôi nổi trên không trung rồi bất ngờ bay thẳng về hướng rừng sâu, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Con Ngũ Sắc Khổng Tước kêu lên một tiếng tiếc nuối. Rồi đuổi theo viên yêu đan kia. Trước khi rời đi nó không quên xà xuống mổ thẳng vào đỉnh đầu con yêu thú. Xích Diệm Hỏa Lân mất đi yêu đan, yếu ớt vô cùng, bị mổ trúng nó rên lên một tiếng rồi ngã xuống, lửa trên người nó ngày một yếu dần rồi tắt hẳn.

Chứng kiến một màn này diễn ra, hắn và Tử Nguyệt một lúc lâu sau vẫn còn chưa tin là mình vẫn còn toàn mạng. Hắn thở ra một hơi rồi bảo:

- Vừa rồi thật là may mắn, nếu không chúng ta phải chết không ngờ.

Hắn hơi lùi người lại dựa vào một thân cây cháy xém rồi lại bảo:

- Tử Nguyệt, ngươi nghĩ vì sao con yêu điểu lại muốn viên yêu đan kia.

Tử Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đáp lời hắn trong tiên thức,

- Ta làm sao biết được. Có lẽ nó cũng giống ngươi cần yêu đan tiến cấp cũng không chừng. Chúng ta thoát rồi thì mau đi thôi, ta không muốn lại gặp phải một con quái vật thời viễn cổ nữa đâu.

Thấy Tử Nguyệt nói có lý, hắn đứng dậy cố sức bước về phía động phủ của hắn, tuy đã hồi phục một phần pháp lực nhưng giờ đây hắn vẫn còn rất yếu. Chưa thể phi hành ngay được. Hắn vừa đi vừa không ngừng nguyền rủa bản thân hắn. Tại sao lại vô dụng như vậy, chỉ có việc Trúc Cơ thôi mà cũng khó khăn hơn người khác gấp bội. Cứ với tốc độ này khi nào hắn mới có thể cùng Thanh Hương đoàn tụ. Tuy là lần này hắn quá may mắn nên mới không chết, nhưng ai biết lần sau hắn có may mắn thế hay không. Xem ra sau này hắn cần phải cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần nữa. Nếu không đại sự của hắn khó mà thành được,

- Dừng lại đã.

Màng tại hắn lùng bùng vì tiếng quát của Tử Nguyệt, hắn dừng lại rồi khó chịu nói:

- Ngươi ở ngay trong đầu ta. Có cần phải quát to như vậy không hả.

Tử Nguyệt không trả lời hắn mà hỏi:

- Dương Thanh, ngươi xem chỗ này có gì kì lạ không.

Hắn vừa đảo mặt nhìn quanh quất vừa trả lời:

- Ta thấy nó chẳng khác gì những chỗ khác cả

Vừa nói xong thì hắn chợt khựng lại, vội vã vận dụng chút ít pháp lực còn sót lại dò xét.

- Có phải có một luồng linh khí quanh quẩn ở đây.

Hắn nhìn đông nhìn tây một hồi rồi nói tiếp

- Hình như chúng ta đang đi trên một cái pháp trận.

- Đúng vậy. Ta cũng cảm thấy thế. Có lẽ trong trận đánh lúc nãy, một phần pháp trận đã bị phá vỡ nên nó mới lộ ra ngoài.

Hắn gật đầu rồi bảo,

- không biết pháp trận này che dấu cái gì để ta tìm mắt trận xem sao.

Từ tiên thức của hắn. Tử Nguyệt quát:

- Ngưoi đúng là đồ ngu, tìm mắt trận đến bao giờ. Pháp trẩn đã bị hở rồi thì chỉ cần tìm khe hở là đủ.

Dừng một lát, có vẻ như vẫn chưa hết tức. Tử Nguyệt lại nói:

- Sao ta lại dính với một tên ngu xuẩn như ngươi không biết

Hắn bị mắng thì không tức giận mà chỉ cười xòa xin lỗi:

- Thôi được. Là ta ngu ngươi mau nói xem khe hở ở đâu mới được.

- Hừ.

Tử Nguyệt cao giọng nói:

- Nhìn đi, ngưoi hãy động não đi. Trận này là dựa trên âm dương ngũ hành có tất cả tám cửa Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, điểm đặc biệt ở chỗ nó chỉ tạo ra ảo cảnh để che giấu chứ không có sát khí. Nên 8 cửa kia toàn sinh môn mà không có tử môn. Vừa rồi hai con yêu thú đánh nhau. Thương Môn đã bị phá. Ngươi hãy nhìn về phía tây.

Dương Thanh nhìn theo hướng mà Tử Nguyệt chỉ. Hắn cố gắng nhìn nhưng cũng chẳng thấy khác gì những chỗ khác cả. Cũng chỉ là cây cối đổ gãy cháy đen mà thôi. Hắn vừa tiến lại phía đó vừa hỏi:

- Sao ta thấy nó cũng giống như mọi chỗ khác mà.

- Vậy à. Mỗi khi có ngưòi vào trận cảnh cảnh vật sẽ biến đổi để đánh lừa rằng người đó đã đi qua đây. Nhưng thức ra nó đã dẫn dụ người đó đi một lối khác. Không qua chỗ cần che dấu.

Ngừng lại một lát như để suy tính thêm rồi Tử Nguyệt lại bảo.

- Nhưng Thương Môn này đã bị phá hỏng, ngươi hãy xem khoảng trống trước mặt ngươi với cảnh vật bên cảnh xem sao.

Một lần nữa. Hắn lại chăm chú nhìn vào chỗ đó. Cuối cùng hắn cũng đã phát giện ra điểm khác biệt. Xung quanh đã bị tàn phá đến cháy đen xì. Không còn sót lại gì cả. Vậy mà chỗ hắn đang đứng tuy là cây cối đổ rạp, nhưng mặt đất lại lún phún một lớp rêu màu xám. Nếu nhìn không kỹ rất dễ nhầm lẫn. Hắn a lên một tiếng rồi bảo:

- Phải trăng lớp rêu này mới là cảnh thật.

- Đúng vậy. Mau đi theo nó.

Hắn chăm chú nhìn theo dải rêu phía trước rồi rảo bước dẵm lên trên lớp rêu tiến vào. Đi được một đoạn cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi. Trước mặt hắn là một ngọn núi khổng lồ cao hàng trăm trượng, tuy chỉ là một trái núi đá khô cằn không có cây cối nhưng linh khí nồng đậm vô cùng. Thật là một nơi tốt để tu luyện. Không hiểu sao nó lại bị giấu kín trong này. Cheo leo trên đỉnh núi là một tòa lầu, từ xa hắn thấy ba chữ vàng nhấp nháy:

" Vọng Nguyệt Lâu".