Dương Thanh Ký

Chương 140: Đoạn Hải Bình




Một tiếng nổ lớn vang lên. Bảy người Thiên Cơ lập tức bị chấn lùi về phía sạm ngã trên mặt đất. Trong đó Thiên Cơ bị thương nặng nhất. Trước ngực là năm cái lỗ máu. Pháp bảo bổn mạng vỡ vụn. Lão vội dùng linh khí phong bế vết thương. Nhíu chặt đôi mày. Lão đoán chừng Vương Sâm đã không tìm được vị tiền bóii kia. Bảy sư đệ muội của lão cũng cố sức đi đến bên cạnh lão. Lặng lẽ nhìn đám đệ tự từng bước một bị đẩy lùi. Nhưng không ai chọn đầu hàng.bọn họ đều quyết tử chiến đến cùng. Tất cả đều vô cùng trung thành với môn phái. Thiên Tinh lặng lẽ truyền âm cho bảy ngưòi còn lạim:

- Chưởng môn. Các vị huynh muội chúng ta hãy liều một trận cuối cùng. Dù chết cũng không đáng tiếc.

Bảy người yên lặng nhìn nhau rồi gật mạnh cái đầu. Hôm nay dù có chết cũng phải chết cho oanh liệt. Thiên Cơ run run nói:

- Các sư đệ. Các sư muội. Đời này của Thiên Cơ ta được sát cánh bên cạnh mọi người. Thật là tam sinh hữu hạnh.

- Chưởng môn sư huynh quá lời. Dù chết chúng ta vẫn là huynh đệ.

Bảy người đồng thanh nói. Thiên Cơ gật đầu rồi vận linh khí vào giọng nói:

- Các đệ tử Thất Huyền Môn. Hãy theo ta tử chiến.

- Tử Chiến. Bảy vị đạo chủ cũng hét to.

- tử chiến. Vì Thất Huyền Môn. Giết a.

Đám đệ tử đều hăng hái. Mắt vằn lên tia máu. Hôm nay sư môn có giữ được hay không chính là lúc này.

- Giết a.

Từng đạo âm thanh gào thét vang lên. Huyết nhục bay đầy trời. Mùi máu tanh bay lên nồng nặc.

Cách đó chỉ vài bước chân. Trong không gian kì bí của Âm Dương Giới Chỉ. Dương Thanh, Tử Nguyệt và Vương Sâm đang lặng lẽ nhìn ra. Trên đường đi đến đây. Hắn đã gặp Vương Sâm. Nghe được tiền nhân hậu quả. Có kẻ muốn đánh chủ ý với tài sản của hắn ư. Nằm mơ đi. Hắn tức tốc dùng tốc độ nhanh nhất đến nơi này. Tuy nhiên khi đến nơi hắn lại đổi chủ ým chưa can thiệp vội. Mà ẩn mình trong Âm Dương Giới này quan sát. Hắn muốn xem xem. Thất Huyền Môn có đáng để hắn giúo đỡ không. Sự thực là không ngờ. Môn phái này đồng lòng như vậy. Thà chết chứ không chịu đầu hàng. Vậy là hắn đã làm ra quyết định. Dùng chính việc này để ma luyên đám này. Tất nhiên sẽ có thương vong. Nhưng đó là không tránh khỏi. Nhưng sau trận này. Kinh nghiệm đảm lược của đám còn sống sẽ nâng cao vô cùng. Chính là có ích cho bọn chúng. Ngày sau trên tiên đạo.

Nhìn thêm một lát nữa. Tử Nguyệt khẽ nói:

- Ta thấy đám này rất khá. Trung thành cảnh cảnh như vậy. Thật là hiếm thấy.

Dương Thanh gật đầu. Điểm này hắn đồng ý với Tử Nguyệt.

Vương Sâm đứng cạnh vội nói:

- Hai vị tiền bối. Cầu xin hai vị. Cứu lấy bọn họ..

Dương Thanh vặn vặn tay rồi nói nhỏ:

- nhìn thế đủ rồi. Thất Huyền Môn này ta thích.

Hắn vừa nói vừa biến mất khỏi không gian này.

Phía bên ngoài. Tám người Thiên Cơ đã bị đánh đến trọng thương nguy kịch. Nằm im một chỗ. Đoạn Hải Bình không giết bọn họ mà dự định bắt sống. Dù sao nhận lễ của Thiên Quỷ Tông cũng phải làm cho đến nơi đến chốn. Lão nắm lấy cổ của Thiên Cơ giơ lên cao rồi quán chú linh lực vào giọng nói quát lớn.

- Các ngươi mau đầu hàng.

Đám người dừng tay lại. Nhìn về phía đó. Thiên Quỷ Tông thì mừng rỡ vô cùng. Ngược lại đám người Thất Huyền Môn lại nghiến răng nghiến lợi.

Đoạn Hải Bình nói tiếp.

- Đám không biết sống chết các ngươi chưởng môn đã bị ta nắm được. Thức thời hãy mau thúc thủ chịu trói. Ai chống lại giết không tha. Lãi chưa nói hết thì bỗng nhiên trong không trung có tiếng vỗ tay bốm bốp. Và một tiếng nói vọng lại:

- Ai chà. Nói thật hay. Thật uy vũ.

Lời nói vừa dứt trước mặt Đoạn Hải Bình đã xuất hiện một nhân ảnh. Toàn thân từ đầu cho đến chân là một bộ trường bào màu đen chỉ hở hai con mắt. Mũ trùm che kín đầu. Sau lưng chiếc óa choàng không ngớt bay trong gió. Không ai khác chính là Dương Thanh. Đoạn Hải Bình âm thầm giật mình. Tên này là thần thánh phương nào. Hắn đến đây mà tiên thức của mình không hề có cảm ứng. Hơn nữa cũng không nhìn ra tu vi hắn ra sao. Là ai sai phái. Trong lòng ngổn ngang trăm ý nghĩ. Nhưng ngoài mặt Đoạn Hải Bình vẫn bình tĩnh vô cùng. Lão ném Thiên Cơ sang một bên lớn giọng:

- Là kẻ nào đám đối đầu với Thần Sách Tông chúng ta. Ngươi hiềm mạng mình quá dài chắc.

Dương Thanh cũng lười trả lời lão. Mà móc trong người ra một cây Hắc kỳ lá cờ hình tam giác dài chừng 4 tấc. Hắn phất phất nó trong tay rồi nói

- đám các ngươi có nhận ra chứ.

Thất Huyền Kỳ.

Thiên cơ vui mừng kêu lên. Như vậy môn phái hôm nay nhất định được cứu. Lãi vẫn nằm dưới đất. Yếu ớt nói:

- Tiền bối. Người đã cầm thất huyền kỳ trong tay. Xin hãy cứu lấy môn phái.

Dương Thanh nhìn Thiên Cơ gật đầu. Cho dù lão không nói gì hắn cũng vânvẫn sẽ ra tay. Môn phái này. Hắn thu chắc rồi. Hắn búng tay ra tám viên đan dược lần lượt đến trước mặt thiên cơ và 7 người khác.

- Ăn nó vào đi. Việc tiếp theo để cho ta.

Đám người vội vã lậy tạ:

- Cảm tạ tiền bối.

Dương Thanh quay về phía Đoạn Hải Bình không cần khách khí buông một câu:

- cút ngay. Khi ta còn dễ nơi chuyện.

Hắn vừa nói ra câu này. Đám người ở đây trợn mắt há mồm. Dương Thanh mạnh yếu thế nào tạm thời không ai biết. Nhưng Đoạn Hải Bình này thì cơ hồ mọi người ở đây đều biết rất rõ. Trong hàng trưởng lão của Thần Sách Tông kia. Lão tuyệt đối là một nhân vật lớn. Môth thân Kết Đan trung kỳ. Linh lực mạnh mẽ. Pháo bảo vô kể. Còn chủ tu phong hệ công pháp. Tốc độ của lão nhanh vô cùng. Cho dù là đồng cấp vị tất đã đuổi kịp. Dương Thanh đuổi lãi cút đi e rằng đã khiến lão động chan hỏa. Quả nhiên Đoan Hải Bình cười lớn:

- Được lắm. Rất lâu rồi. Chưa có kẻ nào dám nói với ta như vậy. Ngươi là cái thá gì mà dám.

- Ta là gì lão không cần quan tâm. Ta có năng lực đuổi lão đi không. Lão thử qua môt chút thì biết.

Ặc.

Ngưu. Quá ngưu. Tất cả mọi người ở đây đều thè lưỡi thật dài. Chủ nhân của Thất Huyền Kỳ này thật là không nể mặt ai cả.

Đoạn Hải Bình cau mày. Lão cũng không ngu.

Tên này thoạt nhìn. Không thấy tu vi ra sao. Nhưng dựa theo trực giác của lão. Thì Dương Thanh chắc hẳn không kém lão là mấy. Nếu có một người lão không sợ nhưng ai biết đằng sau có âm mưu gì. Mấy trăm năm nhân sinh đang cảnh tỉnh lão không nên nóng giận. Lão dùng giọng không nóng không lạnh hỏi hắn:

- Đạo hữu đây là có ý gì. Có lẽ nên nể mặt Thần Sách Tông chúng ta mới phải.

Dương Thanh vung vẩy cây Thất Huyền Kỳ trong tay rồi đáp lão:

- Ta cho lão mặt mũi. Thì ai cho ta mặt mũi.

Khè. Mọi người đều đồng loạt thè lưỡi thật dài. Khẩu khí lớn quá a. Không biết đã bao nhiêu năm rồi. Không ai dám đứng trước mặt Đoạn Hải Bình lớn lối như vậy.