Dương Thanh Ký

Chương 120: Hồng An Thông




Khi Thành Hồng Mai đi ra đến đại sảnh thì đám người Hắc Sát Giáo đã đứng đầy ngoài cửa. Vẻ mặt tên nào tên nấy. Đằng đằng sát khí. Thậm chí một số tên con lăm lăm pháp bảo trong tay. Tỏa ra hào quang chói mắt, thấy cảnh này. Thành Hồng Mai cũng phải âm thầm bực tức trong lòng.

- Các ngươi cũng khi dễ người ta quá. Định ăn tươi nuốt sống chỗ này của ta ư.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy. Nhưng lão vẫn bất động thanh sắc. Vừa đi đến nơi thì đã nở nụ cười, hướng về phía Hồng An Thông với một giọng điệu vô cùng niềm nở:

- Hồng đạo hữu. Đã lâu không gặp. Xem ra càng ngày pháp lực đạo hữu càng tinh thuần. Thật xứng đáng với ngoại hiệu Nhạn Môn Thánh Thủ.

Đáp lại sự niền nở của Thành Hồng Mai, Hồng An Thông chỉ nhàn nhạt cất tiếng:

- Thành đạo huynh đã quá lời. Nhạn Môn Thánh Thủ là do các đồng đạo khen tặng mà thôi. Thực ra bản tòa chưa hề giám nhận.

Dừng một chút lão lại cất lời. Lần này giọng lão âm lãnh không một chút tình cảm.

- Thành huynh cũng nên bớt lời thừa đi. Chuyện mà con đạo huynh gây ra, huynh nên cho Hắc Sát Giáo ta một câu trả lời thích đáng.

Trong lúc Hồng An Thông và Thành Hồng Mai còn đang đấu khẩu với nhau thì ở trước đại môn nguy nga tráng lệ của Hắc Sát Giáo có mười tám lão Kết Đan kỳ trưởng lão nội ngoại môn của cực âm môn. Cùng với hơn một trăm tên đệ tử Trúc Cơ đứng dàn thành hàng khí thế hiên ngang lẫm lẫm. Đứng thư nhất lão một lão Nguyên Anh trung kỳ tiên phong đạo cốt. Lão tên là Tào Tuyết. Một trong các đại trưởng lão của Cực Âm Môn. Pháp thuật của lão vô cùng âm độc khắp quốc gia nhỏ bé này đều nhất trí đặt cho lão ngoại hiệu là Âm Phủ Ma Anh. Lúc này lão liếc sang một tên đệ tử của mình gật nhẹ đầu một cái. Gã đệ tử cúi mình thi lễ rồi vọt đến trước đạo môn của Hắc Sát Giáo hô lớn:

- Âm Phủ Ma Anh Tào Tuyết đến bái kiến Giáo chủ Hắc Sát Giáo.

Một lát sau có một giọng nói từ sau đại môn vọng ra:

- Tào đạo hữu. Có chuyện gì mà lại đại giá đến nơi này của chúng ta. Lại con mang theo khá nhiều đệ tử. Chẳng lẽ muốn đầu nhập vào giáo ta. Ha hả.

Tào Tuyết không bởi vì bị châm chọc mà nổi giận. Lão nhàn nhạt nói:

- lão thất phu nhà ngươi hôm nay không giao tên rùa đen Đoan Mộc Hùng cùng Trần Văn Chí ra đây. Thì ta e là ngày diệt giáo của ngươi sắp tới.

- Lớn mật

Đi cùng với tiếng quát long trời lở đất là một thân ảnh bao bọc trong hào quang lấp lánh xuất hiện trước mắt mọi người. Một lát hào quang tản đi. Một người vận một chiếc Hoàng bào màu vàng hiện ra. Trên lưng và ngực thêu hai con ngũ trảo hắc long vờn mây, khí thế vô cùng bá đạo. Tuy không biết lão sống bao nhiêu năm nhưng nhìn khuôn mặt của lão. Bất quá cũng chỉ chưa đầy năm mươi tuổi. Lão chính là đương kim giáo chủ đời này của hắc sát giáo Vân Nam Đại Đế Đoan Mộc Chiến Long.

Vừa thấy lão xuất hiện đám giáo chúng đã đồng loạt quỳ xuống:

- Chúng đệ tử bái kiến Giáo Chủ Vân Nam Đại Đế. Nguyện giáo chủ vạn thọ vô cương.

- Đứng dậy đi.

Lão phất phất tay rồi hỏi một tên làm nhiệm vụ trực ban

- Mau giải thích xem có chuyện gì.

Từ đầu đến cuối lão không thèm liếc mắt nhìn bọn Tào Tuyết lấy một lần khiến Tào Tuyết vô cùng tức giận. Tuy nhiên lão lại nghĩ lần này là bọn chúng gây chuyện trước không phải sợ. Nên lão vẫn nhẫn nhịn nãy giờ. Tên đệ tử trực ban thấy Giáo chủ đánh mắt đến. Vội vã chạy lại kê vào tai lão nói nhỏ mấy câu. Càng nghe sắc mặt của lão lại càng âm trầm. Thằng con trai thứ ba của lão sao lại có thể ngu xuẩn đến mức, giết người trong Cực Âm Môn cơ chứ. Với con người đã sống nhiều trăm năm như lão. Dùng đầu gối cũng nghĩ ra được trong này tất có điều ngoắt ngéo. Thái độ trịch thượng vừa rồi của lão thoáng cái đã không thấy tăm tích đâu cả. Lão nói với Tào Tuyết:

- Tào Tuyết. Ngươi cũng đã là Nguyên Anh rất lâu rồi tại sao lại có thể bị người ngoài xỏ mũi như vậy, đây rõ ràng là có người muốn chúng ta đổ máu.

Tào Tuyết cười nhạt:

- Xỏ mũi ư. Lão đừng có dùng mấy câu hoa ngôn xảo ngữ để qua mặt ta. Lão hãy xem đây là cái gì.

Vừa dứt lời lão phất tay một cái. Phía sau Tào Tuyết một tên đệ tử đi lên. Móc trong túi trữ vật ra một miếng ngọc giản đã bị nứt mất mấy chỗ cung kính đưa cho lão. Cầm lấy ngọc giản trong tay. Tào Tuyết lập tức truyền linh lực vào đó. Tức thì một đoạn hư ảnh hiện lên:

- Đây là Tỏa Hồn Minh Ngọc của cực âm môn ta. Các trưởng lão đều dùng nó khi lầm vào nguy hiểm no sẽ thu lại chút ký ức cuối cùng trong tiên thức để truy tìm kẻ thù. Lão hãy nhìn cho kỹ rồi hãy bảo có người châm ngòi ly gián.

Chỉ thấy trong hư ảnh. Giáp Hải bị Dương Thanh giả dạng đoan mộc hùng một kích tất sát vô cùng sống động. Tào Tuyết cất giọng âm trầm hướng về phía Đoan Mộc Chiến Long

- lão giải thích thế nào. Con rùa đen kia chính là sử dụng. Pháp thuật Vân Vụ Tề Phi độc môn của lão.

Ban đầu Đoan Mộc Chiến Long cũng giật mình không nhỏ. Trên hư ảnh kia chính là con trai của lão lấy tên Đoan Mộc Hùng trà trộn Cực Âm Môn. Thằng còn mà lão tin tưởng nhất sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

- Không đúng

Lão chợt định thần nhìn kỹ lại một lần nữa. Pháp thuật kia thoạt nhìn thì rất giống, nhưng chỉ giống hình mà không có cái thần. Đây chắc chắn là lừa gạt. Lãi vội nói:

- Tào đạo hữu. Ngươi hãy xem lại tuyệt đối không phải là pháp thuật của ta. Đây chỉ là mạo nhận. Chính là mạo nhận.

- Hắc hắc. Mạo nhận. Ngươi nghĩ ngươi là Vân Nam Đại Đế nên ngươi nói gì ta phải nghe hay sao.