Dương Thần

Chương 97: NỬA ĐƯỜNG CHẶN GIẾT (THƯỢNG).




- Nói cách khác ta cung cấp cho ngươi ba nghìn lượng hoàng kim, hai cây Thiết Mộc Ô Cốt Thần cung, ba trăm Điêu linh tiễn, hai con Ô Huyết mã, bảy Bạch Ngưu khải giáp còn phái một cao thủ đi theo bên cạnh ngươi để cho ngươi sử dụng trong vòng một năm. Một năm sau, ngươi sẽ giao Huyết Văn Cương châm cho ta phải không? Nhưng mà ta làm sao mới tin được ngươi đây? Muốn ta chi tiền hàng trước sao? Ngươi tuy là người đáng tin nhưng vạn nhất một năm sau biết có chuyện gì phát sinh nữa thì sao?

Mộ Dung Yến xoán xoắn ngón tay lại rồi tự hỏi.

- Cho nên ngươi mới phải phái cao thủ đi cùng ta. Một mặt bảo vệ cho ta. Mặt khác còn có tác dụng trông coi ta nữa

Hồng Dịch cười cười, nhắc nhở Mộ Dung Yến.

- Vậy thì cứ quyết định như vậy đi!

Tất cả những nghi ngại của Mộ Dung Yến bị một câu nói của Hồng Dịch hoàn toàn xua tan:

- A Mông, ngươi đi nói với Phong Thiết để hắn ngày mai chuẩn bị bí mật đưa đến điền trang mấy thứ này! Đồng thời hỏi Kiền thúc và Xích Truy Dương khi nào thì đến đây!

- Ta còn muốn mượn hai con Ngao Sư Vương nữa.

Hồng Dịch nghĩ nghĩ rồi lại nói.

- Không thành vấn đề! Chỉ cần ngươi mỗi ngày cung cấp đồ ăn thức uống cho chúng là được

Mộ Dung Yến cười hắc hắc:

- Chỉ có điều chúng nó cũng không phải là lệnh ai cũng nghe mà chỉ nghe lệnh của ta. Nhưng ta sẽ phái Xích Truy Dương đi theo bên cạnh ngươi. Mấy con ngao khuyển này đều là hắn nuôi lớn nên hắn cũng có thể chỉ huy được bọn chúng.

- Đã vậy thì cái đó cũng không có vấn đề!

Hồng Dịch thở dài một hơi. Hắn giờ như đã ngửi thấy được mùi tanh của biển hồ phương nam rồi.

................................................

- Cái gì cơ? Ngọc Thân Vương tiến cử tiểu súc sinh kia đến Tĩnh Hải quân ở phương nam ư?

Phủ Võ Ôn Hầu, Hồng Hi ngồi ở dưới còn Triệu phu nhân ngồi trên, ánh mắt lạnh lẽo thâm u tới dọa người.

- Đúng vậy! Điều này là con ngẫu nhiên trông thấy trong công văn mới nhất của bộ binh. Trong đó là một đám con cháu vương công quý tộc ở Ngọc Kinh được tiến cử tới quân doanh dốc sức, trong đó có tên Hồng Dịch

Hồng Hi chỉ vào bản sao công văn ở trên bàn. Trên đó chi chít là lý lịch, tên, điểm chỉ và đúng là có tên của Hồng Dịch.

- Nhưng mà mẫu thân đại nhân yên tâm. Ta nghĩ rằng Hồng Dịch hắn không làm ra trò trống gì đâu. Sự hiểm ác trong quân đội há lại để một tên chỉ biết đóng cửa đọc sách mà chưa từng ra ngoài cửa có khả năng biết được. Hơn nữa lần này thủy tặc, hải tặc ở phương nam lại hung hăng ngang ngược, trong đó còn có thể có dư nghiệt của Đại Thiền Tự ủng hộ tàn dư Đại Chu năm đó muốn phản lại Đại Kiền ta! Trên vùng biển phương nam có khúc cong Mê Hồn, có vực Hắc Sa, mấy trăm hòn đảo. Một vùng hải vực có phạm vi cả ngàn dặm vô cùng vô tận hơn nữa lại còn có cả một vài cao thủ có võ công sâu không lường được. Hắn tới đó kiến công lập nghiệp chẳng khác nào đi tìm chết.

- Không nên xem thường tiểu súc sinh này.

Triệu phu nhân lắc đầu:

- Triệu Hàn cũng là cao thủ nhưng mà hắn vừa ra khỏi nhà đã lập tức bị bắt rồi giết! Tiểu súc sinh này tâm cơ thâm trầm, hơn nữa cao thủ bên người lại nhiều như mây.

- Cái gì mà cao thủ nhiều như mây chứ? Chẳng qua chỉ là mấy tên giang hồ mại nghệ mà thôi.

Ngữ khí Hồng Hi nhàn nhạt:

- Triệu Hàn là do không cẩn thận. Võ công thì luyện chẳng tới đâu, thiếu kinh nghiệm lại trúng phải quỷ kế mà thôi. Nếu hắn muốn lập quân công mà mang theo vài người này thì chỉ là tìm chết.

- Nói thì nói vậy. Song ta thế nào lại có thể để hắn đến phương nam chứ? Hừ! Hắn ly khai Hầu phủ, lúc trước ở tại Ngọc Kinh Quan nên ta đã không muốn động thủ. Rồi lại dọn tới Lục Liễu trang, tìm được người ủng hộ ta lại càng không thể xuống tay. Nhưng lần này hắn tới phương nam mà từ Ngọc Kinh đến phương nam phải trải qua năm sáu nghìn dặm đường, mấy chục châu phủ hơn nữa còn có những con đường không thể đi mà chỉ có thể đi đường nhỏ. Thiên sơn vạn thủy mà xảy ra chuyện gì cũng không đáng ngạc nhiên....

Trên mặt Triệu phu nhân hiện ra sát khí ác liệt

- Mẫu thân đại nhân? Người muốn...?

Hồng Hi làm động tác bổ xuống một cái.

- Đương nhiên! Cánh của Tiểu súc sinh này đang dần dần mọc ra. Về sau hắn sẽ là một mối uy hiếp rất lớn. Chuyện này cũng không cần ngươi động thủ. Triệu Thức Đại La Phái chúng ta hồi đó trên giang hồ cũng có quan hệ với một vài người trong lục lâm. Chỉ cần nói ra thì....

Triệu phu nhân bưng một chén trà lên, sau khi hét một tiếng rồi tàn độc buông ra.

......................................

Giá! Giá! Giá!!!!!!

Ánh mặt trời gay gắt như lửa. Trên quan đạo rộng lớn, đất đai bị phơi dưới ánh nắng trở nên có màu trắng trắng. Một cước đạp xuống rồi lại lao đi khiến bụi đất tung bay thành một đám như đám khói ở phía sau.

Chín người, chín con ngựa phi nhanh trên đường. Một đường cứ vây mà lao đi nhanh như điện không dừng lại một chút nào. Đi đầu tất nhiên là Hồng Dịch cưỡi con ngựa trông như một đám hỏa vân, Truy Điện. Bên cạnh hắn chính là Trầm Thiết Trụ cùng Tiểu Mục. Hai người đều cưỡi trên một con ngựa to lớn khỏe mạnh dài một trượng, cao tám thước, toàn thân đen bóng như hắc long.

Đây tất nhiên là loại ngựa thượng đẳng nhất của Vân Mông, Ô Huyết mã.

Còn có một người nữa cũng cưỡi Ô Huyết mã. Chính là một thanh niên mặc áo xanh, vẻ mặt lạnh như băng. Bên cạnh con ngựa còn có hai đầu Ngao Sư Vương đi theo. Tốc độ của Ngao Sư Vương này cũng rất nhanh và còn theo kịp cả tốc độ lẫn thể lực so với ngựa. Chỉ là hiện giờ trên người chúng dính đầy bụi bặm nên toàn thân không còn màu tuyết trắng như lúc trước nữa mà nhìn qua chỉ giống như hai con chó săn hôi cẩu lớn mà thôi.

Nhưng như vậy cũng rất có lợi vì sẽ không gây chú ý tới người khác. Nếu không hai đầu đại cẩu toàn thân màu tuyết trắng, trên cổ còn có lông màu vàng kim thì sẽ dẫn tới sự chú ý của người ta.

- Phía trước chính là đối Hoàng Nê, qua đồi Hoàng Nê thì xung quanh năm mươi dặm bốn phía đều là rừng cây rậm rạp, núi sâu thăm thẳm nên cần phải cẩn thận một chút. Xuống đồi Hoàng Nê ngoài ba mươi dặm là đi tới Phong Thụ trấn. Chúng ta xuất kinh đã ba ngày. Mỗi ngày khẩn cấp đi ba trăm dặm coi như là đã cách Ngọc Kinh ngoài ngàn dậm. Vùa vặn tới thôn trấn đó trọ nghĩ ngơi và hồi phục một hai ngày đã

Quan đạo phía trước mắt đã dần dần biến mất mà thay vài đó chỉ là một con đường nhỏ. Phía trước cũng đã xuất hiện một rừng cây rậm rạp nhìn không thấy bến bờ và một con đường đất không được rộng rãi cho lắm hướng thẳng tới bên trong rừng cây.

Tình huống như vậy khiến chín người chín ngựa đều phải ghìm cương đứng lại.

Trầm Thiết Trụ thoáng trông về phía rừng cây rậm rạp ở trước mắt rồi cả con đường nhỏ kéo dài đâm vào trong rừng cây. Hắn liến nhảy mạnh xuống ngựa.

- Ân?

Hồng Dịch cũng đưa tay che ánh nắng rồi ngồi trên ngựa nhìn: - Đồi Hoàng Nê này có núi cao rừng rậm, bên trong lại âm u nhưng cũng chỉ có một con đường này thông tới Phong Thụ trấn. Mà giờ thiên hạ thái bình, quốc gia cấm võ lại mưa thuận gió hoà nên không có khả năng có thổ phỉ cường đạo. Cái gì mà lục lâm hảo hán ẩn hiện chứ?

Hồng Dịch một mặt cười, một mặt nhớ tới những ghi chép trong kinh sử. Trong đó nói rừng cây, đồi núi, đường nhỏ giống như vậy đều là nơi cường đạo thổ phỉ thường lui tới.

- Cái đó cũng không nhất định. Ta cùng cha ta phiêu bạt giang hồ nhiều năm thì thổ phỉ sơn trại trên đường cũng biết được một chút. Chúng ta đã ra khỏi Ngọc Kinh ngoài ngàn dậm. Nơi này thuộc tỉnh Phần Dương, nơi có đất đai cằn cỗi đâu đâu cũng là rừng núi. Từ trước tới giờ vốn là địa phương thổ phỉ không an phận. Năm trước chúng còn chặn giết khách thương Ngân Châu nữa kìa.

Trầm Thiết Trụ cũng là người đi lại nhiều trên giang hồ nên đối với tình hình các nơi cũng biết được rất nhiều.

- Ân! Ngân Châu khách thương, mỗi người đều là những kẻ giàu bậc nhất trong thiên hạ. Xảy ra chuyện như vậy thì Ngọc kinh thành nên sớm truyền ra mới phải chứ? Sao ta không nghe nói đến chuyện đó nhỉ?

Hồng Dịch thoáng ngạc nhiên. Hắn vốn nghĩ vương triều Đại Kiền thống trị vững chắc, hơn nữa cấm võ cấm đao thương nên các nơi cũng không có chiến tranh mà phải mưa thuận gió hoà mới đúng chứ.

- Hiện giờ cảnh nội các tỉnh có xảy ra chuyện gì cũng đều bị che giấu rất kín đáo nên cũng không báo cáo lên để tránh triều đình xử phạt. Đừng nhìn Đại Kiền Ngọc Kinh đang trong thời thịnh thế, kỳ thật tất cả những khuyết điểm đều được che đậy.

Thanh niên kia lập tức cười lạnh.

Người trẻ tuổi này chính là Xích Truy Dương, người mà Hồng Dịch đã xin Mộ Dung Yến cho mang theo bên người. Hắn võ công sâu không lường được, cảnh giới đã tiến nhập Tiên Thiên.

- Cảnh thái bình giả tạo thì các đời, các triều đại đều có cả. Lãnh thổ Đại Kiền quá lớn, từ nam tới bắc, từ đông sang tây, khoái mã có chạy liên tục cả nửa năm cũng không hết. Trung ương cũng không có khả năng chiếu cố hết mọi chỗ được.

Hồng Dịch rung ngựa, ngoài miệng nói còn trong lòng lại âm thầm chú ý:

- Chúng ta nhiều người như vậy binh cường mã tráng mà Xích huynh lại là cao thủ Tiên Thiên thì đừng nói gặp được những kẻ sâu mọt mà cho dù gặp được cao thủ muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng dễ như trở bàn tay. Đi thôi! Nếu không trời tối mất.

- Hồng huynh quá khen rôi!

Xích Truy Dương nghe Hồng Dịch khích lệ thì trên mặt có chút không được tự nhiên nên khiêm tốn một câu.

Chín người chín ngựa lại phóng vào trong rừng cây trên đồi Hoàng Nê.

.........................

- Đến rồi sao?

Lúc này, ở sâu trong rừng cây ngọn đồi Hoàng Nê có ẩn núp một đám người mặc hắc y.

Trong đó tên thủ lĩnh đang phủ phục trên mặt đất để nghe ngóng động tĩnh.

- Lần này cần giết người nào vậy? Không ngờ lại có người bỏ ra một vạn lượng bạc nhưng lại còn sợ chúng ta thất thủ nên con mang tới đồ chơi này. Đây chính là Phi Hoàng Liên nỗ, chỉ có quân đội tinh nhuệ nhất của triều đình mới có loại hàng này. Giá trị của nó là trăm lượng vàng hơn nữa có muốn mua cũng khó! Nỗ có thể liên tiếp bắn ra năm mũi tên. Cho dù là Tiên Thiên Võ Sư cũng khó có thể ngăn cản được nó.

Một tên đầu lĩnh khác trong tay đang đùa giỡn một cái nỏ được quét sơn màu đỏ.