Dương Thần

Chương 89: ĐỤC NƯỚC BÉO CÒ (THƯỢNG).




Buổi đêm, ánh sao lấp lánh đầy trời.

Ánh sáng rực rỡ của những ngôi sao chiếu thẳng xuống tựa như hóa thành thực chất rơi trên mặt đất. Niềm an bình vô tận, cùng cảnh vật xung quanh khiến người người cảm nhận thấy được sự yên lành đang vỗ về tinh thần họ. Dưới ánh sáng sao lộng lẫy khắp trời thì không ai là không thấy mình như được xoa dịu để làm vơi đi những nỗi ưu tư trong cuộc sống. Bởi rằng đêm vốn là thời gian để người ta nghỉ ngơi dưỡng thần.

Nhưng mà có một đám người không chịu những ảnh hưởng của buổi đêm mà ngược lại còn đằng đằng sát khí.

Cách Ngọc kinh thành năm mươi dặm về phía đông là một doanh trại quân đội. Phòng ốc cao lớn, soái kỳ tung bay. Phía sau doanh trại là một cánh rừng rậm rạp tối đen như một con thú hoang hung tợn đang mở cái mồm to như chậu máu của mình ra.

Nơi đó chính là doanh trại Thần Cơ doanh, doanh thứ năm của Ngự lâm quân trong Ngọc kinh thành.

Nếu mà có một Hữu Đạo chi sĩ giỏi về xem khí thì khi Thần hồn xuất xác sẽ trông thấy phía trên quân doanh ở xa xa kia là lượng huyết khí khổng lồ, nồng đậm không tiêu tan khiến quỷ thần cũng vì đó vỡ mật!

Đại quân vạn người ngày đêm thao luyện nên tinh thần ngưng tụ lại thành một phiến, trong đầu họ chỉ có một ý niệm đó là "Sát!". Ý niệm sát ý khổng lồ cùng huyết khí dương cương như vậy thì thật đúng là cực kỳ khủng bố.

Ngự lâm quân của Ngọc kinh thành có tất cả năm doanh chia thành Long Hoàng doanh, Hổ Bí doanh, Kim Vũ doanh, Thiết Huyết doanh và Thần Cơ doanh. Mỗi một doanh có hơn một vạn người. Tổng cộng là có bảy tám vạn đại quân!

Năm doanh này, binh lính mỗi doanh đều rất tinh nhuệ, cao thủ trong đó lại sâu không lường được. Năm doanh là đại biểu cho một bộ phận quân đội có chiến lực cao nhất của Đại Kiền hoàng triều! Cổ lực lượng này đủ để có thể làm rung chuyển bất cứ một cái gì trong thiên hạ. Là hộ vệ cho trung tâm trái tim Ngọc Kinh của Đại Kiền.

Bờ cõi Đại Kiền được mở mang với phạm vi gần nhàn vạn dặm nối liền từ bắc vào nam, từ đông sang tây. Diện tích đất nước mênh mông khiến dù là chim đi tìm chỗ trú đông cũng khó có thể bay hết được. Lãnh thổ rộng lớn như vậy nên có tới mấy ngàn châu phủ, bốn mươi chín hành tỉnh, đan cư mấy trăm triệu. Quân đội rải rác ở các nơi. Nào kỵ binh, bộ binh, thủy sư..... với mấy trăm vạn quân. Nhân tài bên trong hệ thống quân đội khổng lồ đó rất đông đúc. Trong đó, mỗi một binh sĩ đóng tại biên thùy để trấn thủ bờ cõi đều là những người thân kinh bách chiến. Nhưng mà từ trước tới nay nói về sức chiến đấu thì năm doanh Ngự lâm quân vẫn nổi bật, là quân đội thuộc hàng siêu đẳng trong nhất lưu.

Hồng Hi, con cả của phủ Võ Ôn Hầu, là người thừa kế Hầu tước cũng chính là Đại thống lĩnh Thần Cơ doanh trong Ngự lâm quân, là nhân vật có thực quyền nắm giữ binh quyền trọng yếu của trọng địa Ngọc Kinh. Địa vị như vậy nên lúc bình thường hắn không hề thể hiện nhưng cho dù là Hoàng Tử hay Vương gia cũng đều phải khách sáo đối với hắn. Dù sao thì sau này có chuyện gì đó gây hỗn loạn thì người nắm trong tay quân đội chính là người nắm quyền sinh sát trong tay. Nhất là người có binh quyền trong cơ cấu trung tâm quyền lợi của Đại Kiền này.

Giờ này Hồng Hi thân mặc cẩm y, tóc cài một cây châm bằng ngọc đang ngồi bên trong trướng thống lĩnh ở trung tâm quân doanh. Hắn tay cầm một quyển binh pháp nhàn nhã đọc rất tỉ mỉ.

Bên cạnh hắn một đội chừng mười tám người đang đứng thẳng như một cây bút, cả người mang trọng giáp bằng sắt thép, tay đao tay kiếm không hề nhúc nhích mà đến cả hô hấp cũng gần như cũng chẳng nghe thấy. Và những người này tất nhiên đều là những thân binh hộ vệ của Hồng Hi hắn.

Mặc cương thiết trọng giáp nặng trên trăm cân mà còn có thể đứng thẳng tắp, hít thở cũng rất nhỏ gần như là không thể nghe thấy. Họ rõ ràng đều là những cao thủ đạt cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư. Mười tám cao thủ cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư! Mười tám Tiên Thiên Võ Sư có khả năng tay không bắt chim đang bay lượn, chạy nhanh như ngựa phi và có sức mạnh lớn vô cùng.

Võ công một khi tiến vào Tiên Thiên thì phải là người trong ngoài hợp nhất. Đồng da, cương cốt, thiết nội tạng. Thân thủ thì linh động và nhanh như một tia chớp. Ngoài ra Thần và Hình phải nhanh nhạy linh hoạt để cchir cẩn khẽ động là có thể bắt ưng tóm thỏ.

Nếu luyện tới cảnh giới linh hồn và thể xác hợp nhất của Tiên Thiên đỉnh thì còn có thể cảm ứng được sự nguy hiểm chỉ trong nháy mắt nên những cao thủ Tiên Thiên đỉnh căn bản không sợ gì việc đánh lén hay ám sát.

- Đại thống lĩnh!

Đúng lúc này, bên ngoài trướng thống lĩnh truyền tới tiếng báo cáo.

- Vào đi!

Hồng Hi buông quyển binh thư trong tay xuống, ánh mắt chợt lóe lên. Hai tiểu tướng thân mặc hắc y từ ngoài cửa đi vào rồi quỳ một gối xuống nói:

- Đại thống lĩnh, Lãnh Huyết thập tam ưng phát hiện ra nơi ẩn náu của Mộ Dung Yến bên ngoài kinh thành. Sau khi phá tan nơi bọn chúng ẩn trốn họ liền đuổi theo truy sát. Nhưng khi tiến vào Tây Sơn thì mất tung tích. Chúng ta đi vào đó tìm kiếm thì chỉ phát hiện thấy rất nhiều tro cốt! Rõ ràng là Lãnh Huyết thập tam ưng toàn quân đã bị diệt, bị người sau khi giết chết liền đốt xác.

- Cái gì?

Hồng Hi biến sắc nhưng rồi sau đó lại chuyển thành cười lạnh:

- Lãnh Huyết thập tam ưng đều là phế vật nên có chết cũng không có gì đáng ngại. Hiện tại bên trong Ngọc kinh thành thường có Yêu Tiên hay lui tới! Người đâu! Hỏa Vân, Hỏa Hồn, Hỏa Phách trong Thập Bát Hỏa Thần Thái Bảo bước ra khỏi hàng.

- Có! Đại thống lĩnh!

Ba người từ trong đoàn Tiên Thiên cao thủ mặc cương giáp ở bên cạnh chớp mắt đã bước ra. Ba người này tốc độ không nhanh nhưng khiến người ta căn bản không thể nhìn ra được họ đi ra như thế nào như là họ chỉ thoáng chút lắc lư rồi nhoáng lên, người đã bước ra khỏi hàng ngũ.

- Các ngươi dẫn người âm thầm điều tra. Nhất định phải tra rõ sự tình của Lãnh Huyết thập tam ưng.

- Rõ, Đại thống lĩnh!

Hỏa Vân, Hỏa Hồn, Hỏa Phách ba người sau khi hành lễ xong, thân thể khẽ động một cái đã ra khỏi trướng thống lĩnh không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Bọn họ thân mặc dù mặc cương thiết trọng giáp nhưng thân thủ lại linh hoạt nhanh nhẹn như vậy thì cho dù là báo cũng phải chào thua.

- Không nói tới chuyện của mười ba tên phế vật đó nữa. Ta bảo các ngươi chú ý tới sự tình của Hồng Dịch, các ngươi có chú ý hắn không đó?

Hồng Hi lại hỏi.

- Đại thống lĩnh, Hồng Dịch sau khi dọn ra khỏi Hầu phủ thì ở trong Ngọc Kinh Quan nhưng mà ngày hôm qua hắn đến phủ Ngọc Thân Vương dự yến. Ngọc Thân Vương tặng hắn một trang viện. Chính là điền trang ở Lục Liễu thôn ngoài bảy mươi dặm. Hắn suốt đêm đã dọn chuyển qua đó rồi ạ!

Hai tên tiểu tướng trả lời.

- Cái gì! Ngọc Thân Vương tặng hắn trang viện!

Hồng Hi biến sắc nhưng sau đó lại cười ha hả:

- Quả nhiên là nuôi một con sói con.

Sau khi cười xong hắn cầm bút viết một lá thư:

- Hai người các ngươi đem thư này đến Hầu phủ đưa tận tay Đại phu nhân, biết chưa hả? Phong thư này đưa tới thì Đại phu nhân sẽ ban thưởng!

- Rõ! Đại thống lĩnh!

Nhận thư xong hai tên tiểu tướng này đi thẳng ra ngoài. Hồng Hi lại cầm quyển binh pháp trong tay nhưng ánh mắt không có đặt lên trên mặt chữ mà cười lạnh:

" Nghiệt chủng của tiện nhân mà còn muốn vùng lên ư! Vậy thì cứ chờ xem. Tạm thời cứ để ngươi khoái hoạt mấy ngày đã. Mà ngươi tưởng là có chỗ dựa như vậy là xong sao? Đúng là chẳng biết mình đang dần dần hướng lên tử lộ mà đi. Nếu ngưỡi cứ an phận làm một cử nhân thì nói không chừng ta niệm tình huynh đệ mà thả cho ngươi một con đường sống nhưng hiện tại thì..... Bản thân ngươi đã muốn chết thì chẳng thể trách ta được."

Phủ Võ Ôn Hầu.

Trong Lang Huyên thư ốc, Hồng Huyền Cơ lẳng lặng ngồi trước bàn. Hắn cũng không thắp đèn. Ánh sáng của những ngôi sao chiếu vào trong của sổ khiến trong phòng đầy những cái bóng loang lổ mang đến một bầu không khí huyền diệu. Vị Thái sư của Đại Kiền, một Thành giả của Võ đạo cứ lẳng lặng ngồi như vậy mà không hề nhúc nhích. Hắn ngối đó tựa như chẳng còn hô hấp nhưng toàn thân lại như là hô hấp theo ánh sao.

- Uyển nhi, ngươi vào đi! Có phải là Hi nhi gửi thư cho ngươi kể về chuyện của Hồng Dịch không?

Đúng lúc này Hồng Huyền Cơ đột nhiên mở mắt, những hình loang lổ trong căn tĩnh thất giống như là đã biến mất.

Triệu phu nhân đi vào phòng, trong tay cầm một phong thư.

- Huyền Cơ, ngươi xem bức thư này đi! Con trai Mộng Băng Vân giờ thật có tiền đồ đó. hắn không ngờ lại đầu phục dưới trướng Ngọc Thân Vương. Hắc hắc! Còn tuổi nhỏ mà tâm tư lại nham hiểm như vậy. Muốn tham gia vào việc tranh đoạt trong Hoàng triều ư! Thật là có tiền đồ. Đúng là rất có tiền đồ đó. Triệu Hàn đã chết. Ta đã hỏi qua hắn thì biết hắn đã tiết lộ chuyện của Mộng Băng Vân ra ngoài nói cho tiểu súc sinh kia biết. Nhưng không ngờ tiểu súc sinh đó lại có thể ẩn nhẫn mà không phát mà còn nhịn được. Hắc hắc, hắc hắc. Không đến nửa ngày đã xử lý xong Triệu Hàn rồi tống hắn vào Đại Lao. Kết giao với Công chúa, Hoàng quý phi! Không đến mấy tháng lại đầu nhập dưới trướng của Thân vương! Huyền Cơ, nguwoi cũng quá xem thường đứa con này rồi đó. Hắn nghĩ là muốn sau khi Ngọc Thân Vương ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế thì sẽ tới xét nhà chúng ta sao hay là còn làm thế nào nữa.

Triệu phu nhân cầm bức thư trong tay vung xuống mặt bàn trơn bóng rồi rít lên chua chát.

- Ngọc Thân Vương không thể ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế được. " Hồng Huyền Cơ lẳng lặng nói Thái tử là chính thống. Gốc rễ của một nước không thể phế trưởng lập thứ được nếu không thì hậu hoạn vô cùng và Bệ hạ trong lòng cũng hiểu rất rõ điều này. Hồng Dịch hắn muốn tham gia vào vũng bùn tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế này thì cũng chẳng có tiền đồ gì cả mà chỉ là suy nghĩ ngu muội. Ngươi yên tâm ta sẽ tự mình xử lí hắn. Ngươi có thể ra ngoài. Ta muốn luyện công.

- Nhiều năm qua những việc ngươi định liệu trước chưa từng có sơ hở nào cả. Nhưng mà lần này ta lại thấy lo lắng, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Triệu phu nhân nhíu mày:

- Được rồi! Ngươi an tâm luyện công đi. Ta không quấy rầy ngươi nữa.

- Mộng Băng Vân, con trai ngươi biết chân tướng mọi việc thì đã sao? Cái đó cũng chẳng có gì đáng ngại cả.

Triệu phu nhân sau khi ra ngoài, Hồng Huyền Cơ cũng không nhìn thư của Hồng Hi mà nói với vách tường không còn bức họa kia.

......................................

- Hồng Dịch, mới nửa tháng không gặp mà ngươi đã có sản nghiệp lớn như vậy rồi sao? Thật khó tưởng tượng được đó.

Trong Lục Liễu trang, Mộ Dung Yến cùng hai thủ hạ A Mông, A Kim được Hồng Dịch dẫn vào giờ đang ngồi trong đại sảnh uống trà.

Khi Mộ Dung Yến đi vào nhìn xung quanh Lục Liễu trang trong lòng cũng phải âm thầm tán thưởng. Nàng là quý tộc của Vân Mông nên đối với tài sản cũng rất để ý và cũng rất tinh minh về những thứ này.

- Hồng Dịch, ngươi hôm nay cứu ta một mạng, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngươi một khi đã muốn ta báo ân thì ta đây cũng không có gì để nói. Vậy ngươi muốn cái gì? Tiền tài hay là người?

Mộ Dung Yến sau khi nói xong thì đột nhiên ngừng lại và khuôn mặt nàng bỗng dưng đỏ rực.

- Yên tâm. Mặc dù Vân Mông có tập tục bất thành văn là một vị dũng sĩ nếu cứu một cô nương thì sau đó có thể yêu cầu đối phương dùng thân thể để báo đáp lại. Nhưng Đại Kiền chúng ta là một nước lễ nghi còn ta đường đường là người đọc sách nên cũng sẽ không muốn ép buộc ngươi hồi báo.

Vẻ mặt Hồng Dịch không có nửa điểm dao động, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh:

- Hôm nay ta mời Mộ Dung tiểu thư ngươi đến điền trang của ta chủ yếu là muốn tìm một chút sinh ý mà thôi. Tụ Bảo Trai ở Ngọc kinh thành, tuy là như vậy nhưng chắc chắn có quý tộc Vân Mông được âm thầm chia lợi nhuận trong đó đúng không?

- Đúng vây! Tụ Bảo Trai mặc dù là sản nghiệp ngân thương nhưng ban đầu thành lập thì đúng là có tiền vốn của Mộ Dung gia chúng ta.

Mộ Dung Yến mở to mắt. Nàng vốn là một cô gái sống trên thảo nguyên nên không có kiêng kỵ lễ pháp gì cả, vì vậy khi nói với Hồng Dịch cũng rất tự nhiên.

Ngân thương là tên gọi chung của những thương nhân ở các hành tỉnh buôn bán vàng bạc châu báu. Buôn bán châu báu ở Đại Kiền là thương nghiếp rất phát triển, sinh ý chẳng những trải rộng khắp Đại Kiền mà hơn nữa thương đội còn kinh doanh đến cả Nguyên Đột, Hỏa La, Thần Phong, Vân Mông thậm chí là những địa phương rất xa, những quốc gia, những lục địa ngoài biển qua nhiều con đường để vận chuyển tơ lụa, đồ gốm sứ các loại để đổi lấy rất nhiều hoàng kim, rất nhiều kỳ trân dị bảo.

Nói tới những người giàu có nhất Đại Kiền thì không phải là những vương công đại thần, cũng không phải thế gia mà là những thương nhân lớn kinh doanh vàng bạc châu báu.

Nghe nói mấy thương nhân ngân châu này, tiền tài trong khố phòng nhà họ để còn tràn cả ra ngoài vì thế để đề phòng người ăn trộm họ đã nấu chảy hoàng kim và bạc trắng đúc thành một quả bí đao lớn nên kẻ trộm có muốn chuyển đi cũng khó mà chuyển được.

- Được rồi! Chẳng biết Mộ Dung tiểu thư có hứng thú đánh một ván bạc hay không?

Hai tay Hồng Dịch đặt lên trên ghế.

- Đánh bạc? Đánh bạc cái gì?

Mộ Dung Yến khó hiểu nhìn vào Hồng Dịch.

- Cược trọng bảo xã tác, cược về sự thay đổi ngôi vị Hoàng Đế mai sau của Đại Kiền ta.

Hồng Dịch từng chữ tững chữ một nói ra. Mắt hắn mở lớn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Yến. Ánh mắt sắc bén đó như chiếu thẳng vào tâm tư con con người ta.