Dịch: lieu
Thánh ca lảnh lót, từng chùm ánh sáng bạch kim chói lọi kịch liệt chớp động.
Đây là ánh sáng tản ra từ Vinh Diệu Quyền Trượng của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu.
Luồng ánh sáng bạch kim này mênh mông như biển rộng, thâm trầm như vực thẳm, tiếng thanh ca vang vọng khắp chốn, kinh sợ toàn trường, khiến cho tất cả đạo thuật dường như cũng phải ảm đạm vài phần.
Lúc trước ở trên Sa Châu cổ đạo, Hồng Dịch bất ngờ bị vị giáo hoàng này tới ám sát, khi đó đối phương chỉ là hóa thân linh hồn mà uy lực đã kinh thiên động địa như vậy rồi. Còn khi nãy ở trong hoàng cung Hỏa La quốc, Hồng Dịch hành động chớp nhoánh, tốc độ nhanh không gì sánh được khiến cho vị giáo hoàng này không kịp trở tay. Thế nhưng lúc này nàng ta đã thực sự thi triển ra thực lực chân chính.
Ngay khi vừa tiến sát vào chiến trường, Hồng Dịch lập tức cảm nhận được ẩn tàng trong tiếng thánh ca vang dội kia là một cỗ lực lượng cường đại vô cùng.
Cỗ lực lượng này tựa như tìm tòi đến tận cùng mệnh vận, tiên đoán thế giới, từng thanh âm khi tiến nhập vào trong thần niệm của con người, mỗi một khối thần niệm đều tràn ngập sự chấn động, hoàn toàn không thể thi triển ra bất cứ thứ đạo thuật gì cả.
Cho dù là một tên côn đồ hung thần ác sát đến mấy, khi nghe được thứ thánh ca này cũng lập tức bị ảnh hưởng, bị cảm hóa.
Lúc này trên chiến trường, về hình thức đã phân biệt rõ ràng.
Long nữ, Vân Hương Hương, Tạ Văn Uyên, Cát Tường Thiên, Kỳ Lân, Tôn Vi Vi, tất cả đều rơi vào thế hạ phong, bị bao vây vào bên trong.
Còn ở bên ngoài là bốn đại cao thủ bao gồm đại quốc sư Tạp Ân với chòm râu dài chấm đất, mang đầy phong cách của Tây Vực, Nạp Lan Y Hồng đại đế, Hỏa La quốc hoàng đế, cùng giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu, lúc này nàng ta lại tung ra một kiên thần khí bao phủ lấy toàn bộ đám người Vân Hương Hương vào bên trong.
Kiện thần khí này có hình vuông tứ diện được kết từ những sợi xiềng xích phong ấn, bên trên có vô cùng vô tận kinh văn, phù chú. Đây chính là kiện thần khí đã từng suýt nữa phong ấn nhân tiên phân thân của Hồng Dịch ngày đó, Mệnh Vận Lao Lung.
Ngày đó, nhân tiên phân thân của Hồng Dịch mặc trên người Thiên Mang Giác Thần Khải, uy lực vô cùng, thế nhưng lại bị Mệnh Vận Lao Lung phong ấn trong khoảnh khắc, ngay cả mối liên hệ với phân thân cũng bị cắt đứt. May mà Hồng Dịch tu luyện thành Quang Ám Đại Kết Giới nên mới có thể vãn hồi lại cục diện.
Thế nhưng ngày đó giữa đường bị chặn giết, nếu không phải trong lúc nguy cấp có Chân Không Đại Thủ Ấn của Dương Bàn xuất hiện thì Hồng Dịch còn phải chiến đấu gian nan hơn rất nhiều.
Đối mặt với kiện thần khí này, quả thực Hồng Dịch cực kỳ kiêng kỵ.
Nhất là khi phối hợp với Mệnh Vận Thánh Ca, Tam Giới Đại Dự Ngôn của giáo hoàng thì kiện thần khí kia có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng, muốn nhốt thần phật chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.
Tuy nhiên hiện giờ Hồng Dịch có Bàn Hoàng Kiếm, như vậy mọi việc cũng hoàn toàn khác trước.
Chỉ cần bằng vào uy lực của thanh thần kiếm này cũng đủ phá nát lao tù!
Soạt!
Nhìn thấy chiếc lồng bạch kim khổng lồ hoàn toàn bao phủ tất cả mọi người, từng luồng thánh ca mệnh vận vang vọng giữa hư không loạn lưu, âm thanh chấn động không gian, đến cả thiên thạch cũng phải vỡ nát, Hồng Dịch không có chút do dự nào, một kiếm lập tức bổ xuống.
Một cây cầu vồng thật lớn màu vàng kim từ kiện thần khí Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm liền bắn ra, cây cầu vồng này dài hơn mười dặm, rộng cũng hơn mười dặm, kiếm quang tựa như một dải lụa ánh sáng gầm rít giữa hư không, bắn ra vô số kiếm khí, trực tiếp phá không chém thẳng về phía Mệnh Vận Lao Lung.
- A! Cẩn thận! Tích Long Hàng Thần pháp toa, hóa thành thần long hủy diệt kẻ mang nặng nghiệp chướng kia cho ta!
Nhìn thấy Hồng Dịch lao đến, bảo kiếm trong tay bổ xuống, bắn ra một luồng kiếm quang tràn ngập khắp không gian, lãnh tụ Cự Pháp Quân Đoàn, đại quốc sư Tạp Ân liền biến sắc, cây pháp trượng bằng gỗ trong tay hắn lập tức được ném vào trong không trung.
Sau đó cây quyền trượng này lập tức nứt ra, vô số hoa văn bằng gỗ cùng tổ hợp lại cùng một chỗ, hóa thành một con thần thú khổng lồ vô cùng, con thần thú này có hình dáng gống như tích dịch (thằn lằn), trên lưng giương lên cặp cánh bằng da thịt.
Trên cái đầu lớn của con thần thú tích dịch có cặp cánh bằng da thịt này còn có một vòng lông vũ, mang theo khí tức uy nghiêm cùng sự thâm trầm vô cùng vô tận của hồng hoang thời cổ đại.
- Thần thú cổ đại? Vũ Tích Long?
Hồng Dịch vừa nhìn thấy lập tức đã nhận ra, đây là một loại thần thú nằm giữa rồng và thằn lằn được ghi lại trong Thái Cổ Ma Thần Chí của Đại Thiện Tự. Loại thần thú này lực lượng lớn vô cùng, tuy rằng huyết thông không tôn quý như kỳ lân thế nhưng lại có pháp lực vô biên.
Hiện giờ, rõ ràng cây quyền trượng này được dung hợp linh hồn, máu huyết của Vũ Tích Long cổ đại cùng hỗn hợp vô số loại dược tài quý hiếm tế luyện mà thành, đây đã thuộc về loại pháp khí cổ đại.
Thế nhưng cây quyền trượng này ngay khi vừa hóa thành Vũ Tích Long liền vụt lên không trung, phun ra vô cùng vô tận khói xanh lục, nghên đón kiếm quang của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm.
Hai cỗ lực lượng va chạm cũng một chỗ, luồng kiếm quang phô thiên cái địa trong thoáng chốc đã bao phủ lấy Vũ Tích Long.
Sau đó con Vũ Tích Long kia liền kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, cả thân thể lập tức nổ tung đồng thời kiếm quang cũng bị chấn nát bấy.
Hai lực lượng va chạm, cùng trung hòa biến mất.
Vũ Tích Long khổng lồ lại biến thành vô số hoa văn bằng gỗ, lần thứ hai ngưng tụ thành một cây quyền trượng, bay trở lại trên tay Tạp Ân.
Rắc rắc!
Tạp Ân đón lấy pháp trượng, vừa mới cầm lại trong tay, toàn thân pháp trượng liền lập tức nổ tung thành bột phấn, hủy diệt một cách triệt để. Cùng lúc đó, từ trong mũi của lão bắn ra hai tia máu tươi, chảy xuôi theo hàng râu dài mà xuống khiến kẻ khác nhìn thấy phải giật mình.
Một đạo kiếm khí vừa rồi đã hoàn toàn đánh nát Tích Long Hàng Thần Pháp Toa, khiến cho linh hồn của Tạp Ân ẩn tàng trong đó bị hao tổn nặng nề dẫn đến thân thể bị tổn thương.
Cây pháp trượng này vốn có uy lực vô cùng, danh chấn giới tu đạo Tây Vực, thế nhưng chỉ một đạo kiếm khí vừa rồi thôi đã hoàn toàn hủy diệt.
- Có thể đỡ được một đạo kiếm khí của ta, xem ra kiện pháp khí kia cũng không tệ lắm!
Hồng Dịch lạnh lùng cười, tay cũng không dừng lại, thần kiếm lần thứ hai được vung lên.
Soạt soạt, soạt soạt!
Vài đạo kiếm khí liên tục phóng vọt ra. Kiếm khí lần này không lớn như lúc đầu, ngược lại càng ngưng luyện thêm vài phần, uy lực tăng lên đáng kể!
- Để đó cho ta!
Ánh mắt của Nạp Lan Y Hồng đại đế khẽ lóe lên, tựa hồ nhưng không phục. Bàn tay lần vào trong áo, móc ra một tấm lưới thật dài giống như khăn tay, sau đó vung lên ném đi.
Ngay lập tức khắp không gian xuất hiện một luồng khói xanh tựa như mây khí. Ở trung tâm luồng mây khí này có một con chim đại bàng đang vỗ cánh tựa như muốn xuyên thủng hư không bay vút lên trời cao, trong khi đó phía bên dưới con chim đại bàng này lại có một con cá lớn vô cùng! Trên thân thể của con cá có thân hình cực kỳ lớn này có một khối lục địa trôi lơ lửng, trông rất sống động, trên khối lục địa này có vô số sinh linh đang không ngừng sinh sôi phát triển, tràn ngập sức sống.
Một cỗ lực lượng uy nghiêm vô cùng từ bức họa đồ bắn ra, nhất là con cá với hình thể cực kỳ lớn, trên người nâng cả một khối lục địa kia.
Cả một khối lục địa lơ lửng giữa đại dương đều là do con cá này nâng lên.
Toàn bộ bức đồ hình này biểu đạt một cỗ ý cảnh hùng vĩ, có thể nâng cả thế giới, có thể xuyên thủng trời xanh.
Đây chính là một thứ thần khí thượng cổ chí bảo của hoàng thất Vân Mông quốc, Côn Bằng Luyện Hình Đồ!
- Côn Bằng Luyện Hình Đồ!
Hồng Dịch vừa nhìn thấy, trong lòng liền khẽ giật mình.
Bức đồ hình này chính là một thứ pháp bảo mà cao thủ cổ đại luyện chế ra, lưu truyền từ rất lâu, đây cũng là một kiện thượng cổ thần khí, là một kiện thần khí thậm chí còn nổi danh hơn rất nhiều so với Vô Cực Long Giới.
Nghe truyền lại mấy nghìn năm trước, vị đại đế đầu tiên của Vân Mộng là Cổ nhận được kiện thần khí này.
Nạp Lan Y Hồng bị Hồng Dịch bất thình lình cướp đi Viễn Cổ La Sinh Môn ngay trước mắt, uy nghiêm đế vương bị tổn hại trầm trọng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền tế ra kiện thần khí trấn quốc này.
Quả nhiên Côn Bằng Luyện Hình Đồ vừa ra, một con đại bàng (bằng) khổng lồ, một con cá (Côn) cực lớn nâng cả một lục địa, xuất hiện giữa hư không. Ngay lập tức con cá cực lớn kia liền kêu to một tiếng, sau đó một vòng sóng âm từ trong bức đồ hình liền chấn động bắn ra, cùng kiếm quang của Bàn Hoàng Kiếm va chạm một chỗ. Trong thoáng chốc liền chặn luồng kiếm quang lại, khi kiếm quang từ từ trở nên suy yếu, con cá này liền há miệng thật rộng, hút vào.
Xẹt xẹt, xẹt xẹt, xẹt xẹt!
Kiếm quang của Bàn Hoàng Kiếm cứ như vậy bị "côn" hút vào, nuốt xuống bụng.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Những tiếng bùng nổ thật lớn từ trong bụng của Côn truyền ra bên ngoài. Con cá "côn" kia liên kêu lên một tiếng thật lớn, rõ ràng là kiếm khí của Bàn Hoàng Kiếm đã tạo nên một tổn thương không cách nào hồi phục được bên trong thân thể của nó.
Cùng lúc ấy, khối lục địa được Côn nâng lên ở bên trên liên tục run rẩy, phía trên như bị xảy ra động đất, núi đá sụp đổ, biển gầm dữ dội, sinh linh khóc than.
Thế nhưng, Côn cuối cùng cũng nuốt chửng được kiếm khí.
- Quả nhiên Vân Mộng quốc xứng là một quốc gia có thể sánh ngang với đế quốc Đại Kiền, rõ ràng có chút vốn liếng năng lực. Nếu như không có chút vốn liếng này thì sớm đã bị mất nước nhà tan rồi.
Hồng Dịch lạnh lùng cười nói.
- Hồng Dịch! Ngươi lại có thể đọat được Bàn Hoàng Kiếm của Vô Địch Hầu sao? Tuy nhiên bản hoàng cũng không xa lạ gì với kiện thần khí này nữa! Năm đó khi bản hoàng truy sát Vô Địch Hầu, tới lúc hắn gặp nguy cấp, cây thần kiếm này liền xuất hiện hộ chủ, chém ta một kiếm, may mà ta có Côn Bằng Luyện Đồ Hình này chống đỡ lại! Có Côn Bằng Luyện Đồ Hình này, ngươi muốn cũng không giết được bổn hoàng đâu!
Nạp Lan Y Hồng đại đế nói.
- Ta không phải là không phá được Côn Bằng Luyện Đồ Hình của ngươi! Ta chẳng qua là không muốn sinh linh trong đó bị tiêu diệt mà thôi! Nghe đồn rằng, Côn Bằng Luyện Đồ Hình này có thể thu nạp linh hồn tinh khí của người chết, hóa thành một thế giới nằm giữa ranh giới tồn tại và hư vô, đây cũng không phải là tiểu thiên thế giới, không phải là trung thiên thế giới, lại càng không phải là đại thiên thế giới. Thế nhưng khi gặp phải công kích liền có thể dùng linh hồn tinh khí ở bên trong thế giới nhỏ bé này mà chống lại! Trừ phi mang toàn bộ linh hồn tinh khí bên trong thế giới này mà tiêu diệt, bằng không thì không phá được bức họa đồ này! Bàn Hoàng Kiếm, đủ có thể chém nát tất cả!
Hồng Dịch lạnh lùng nói!
- Cái gì là sinh linh đồ thán!
Nạp Lan Y Hồng cũng cười lạnh nói.
- Thế giới bên trong Côn Bằng Luyện Đồ Hình này chẳng qua chỉ là do linh hồn tinh khí biến hóa thành mà thôi, cùng lắm chỉ là một bức tranh mà thôi. Ngươi đừng mang chiêu bài giả nhân giả nghĩa của ngươi ra đây, thật ra trong lòng ngươi hiểu rất rõ rằng cho dù có thi triển ra lực lượng của Bàn Hoàng Kiếm thì cũng phải trên mười vạn đạo kiếm khí mới có thể chém nát, hủy diệt kiện thần khí này!
- Bây giờ, kẻ tự xưng là hoàng, là đế cũng không một ai hiểu được bốn đức hạnh thời thượng cổ nữa rồi, chứ đừng nói là một tên đế vương man di như ngươi. Thảo nào thượng cổ chư tử muốn lột bỏ bốn phẩm đức của đế hoàng, cửu cửu hóa thành cửu ngũ.
Hai mắt của Hồng Dịch khẽ khép lại, đang tính toán xem có nên ra tay nữa hay không.
Nếu như chỉ có một mình Nạp Lan Y Hồng ở chỗ này thì Hồng Dịch có thể dùng Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, Quang Ám Đại Kết Giới giao chiến suốt mấy canh giờ, sau đó hoàn toàn có thể giết chết Nạp Lan Y Hồng, phá tan Côn Bằng Luyện Đồ Hình của hắn.
Thế nhưng hiện giờ lại có chút cố kỵ.
Trong lúc khép mắt lại, Hồng Dịch nhìn về phía chiếc lồng bạch kim thật lớn ở giữa không trung. Lúc này giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu đã hóa thành một pho tượng ánh sáng màu bạch kim, miệng liên tục ngâm xướng thánh ca, thu nhỏ lại Mệnh Vận Lao Lung.
Thế nhưng bên trong chiếc lồng dường như có một cỗ lực lượng cực lớn đang không ngừng chốn đỡ lại, muốn thu nhỏ lại cũng không được.
- Hồng Dịch, công tử đã đến rồi cũng không cần lo lắng cho chúng ta! Hiện giờ ta đang phải trấn áp được Viễn Cổ La Sinh Môn, bằng không đã sớm phá nát cái Mệnh Vận Lao Lung này rồi!
Đúng lúc này, âm thanh của Vân Hương Hương từ bên trong Mệnh Vận Lao Lung truyền ra.
- Viễn Cổ La Sinh Môn còn chưa trấn áp được?
Tâm linh Hồng Dịch khẽ động, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một cỗ nguy hiểm cực lớn đang ập đến.
- Không hay rồi!
Trong nháy mắt khi tâm huyết dâng trào, giọng nói của Vân Hương Hương cũng vừa vặn truyền ra từ trong Mệnh Vận Lao Lung.
Cùng lúc ấy một tiếng nổ lớn tựa như một ngôi sao phát nổ vang vọng khắp không gian.
- Nguyên Khí Thần! Ngươi lại có thể từ trong La Sinh Môn bước ra sao?
Âm thanh của Vân Hương Hương mang theo sự kinh hãi vô cùng lại vang lên.
Nghe thấy câu này, Hồng Dịch liền không do dự nữa, Bàn Hoàng Kiếm trong tay bất thình lình bổ xuống.
Phốc, phốc, phốc!
Hơn trăm luồng kiếm khí từ trên thân khiến ùn ùn lao tới, bổ về phía Nạp Lan Y Hồng cùng giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu đang lơ lửng trong không trung.