Dương Thần

Chương 440: Thương Mang tổn, kế đắc sính!




Dịch: lieu

- Tạo Hóa ngọc thân, chí tôn đạo thể, tiếp một chiêu Âm Dương Dịch Vị của ta đây!

Đối mặt với một thương của Hồng Dịch đang đâm thẳng về phía cổ họng mình, Vô Địch Hầu Dương An cười cười một cách tà dị, cùng lúc đó khắp toàn thân hắn, mỗi một khối thần niệm đều phát ra một loại âm thanh đầy chấn động.

Thứ âm thanh này cực kỳ xa xưa, trong tiếng ngâm xướng tựa như tiếng của đại thần linh quản lý toàn bộ thiên đạo tạo hóa, không ngừng vang lên từ một nơi sâu thẳm trong vụ trụ, mang theo một loại mệnh lệnh khiến cho người nghe không cách nào chống cự được.

Tiếng ngâm xướng vừa vang lên, lực lượng trên khắp cơ thể của Vô Địch Hầu liền khuếch đại lên, tựa như vĩnh viễn tăng trưởng, chẳng khác nào núi cao biển rộng, như mặt trời chói chang giữa bầu trời quang đãng.

Thân thể hiện giờ của Vô Địch Hầu đều là tiên thể do toàn bộ thần niệm của bản thân xen lẫn với không gian lực của Tạo Hóa Hồ Lô, sắp xếp theo một quy tắc huyền ảo mà thành.

Đây chính là bí quyết tối cao của Tạo Hóa đạo thời cổ đại, Tạo Hóa Ngọc Thân.

Tiên thể này còn lớn hơn cả Xích Luyện Nguyên Đồng Thể của Đại Chu thái tổ, Thiên Hương Vân La Thể của Vân Hương Hương, Tam Giới Thông Thiên Kiếm của Vũ Văn thái sư, thật sự là có thể sánh ngang với Như Lai Pháp Thân của Hồng Dịch.

Ngay khi vận chuyển lực lượng, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong tay hắn tuôn ra một luồng ánh sáng mênh mông rực rỡ màu xích kim, tản ra khí tức tôn quý đến cùng cực. Tất cả gió xoáy, thiên thạch trong chu vi mười dặm xung quanh đều bị chấn nát, toàn bộ thiên thạch đều hóa thành bột phấn, từ đó có thể thấy được uy lực lớn đến dường nào.

Trong một chiêu này, Hồng Dịch loáng thoáng cảm nhận được khí tức giống như chiêu Toàn Chuyển Pháp Luân trong Chư Thiên Sinh Tử Luân của Hồng Huyền Cơ.

Đây chính là kiếm thuật tuyệt thế của Tạo Hóa Đạo, Âm Dương Dịch Vị.

Chư Thiên Sinh Tử Luân của Hồng Huyền Cơ cũng lấy nền tảng là võ học của Tạo Hóa đạo mà sáng chế ra, hai môn võ thuật đương nhiên là có sự liên quan tương hỗ lẫn nhau.

Một chiêu kiếm thuật này do một thứ tuyệt thế thần khí như Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm thi triển ra, uy lực lại càng tăng lên gấp cả trăm lần.

Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm sau khi vẽ nên một quỹ tích huyền ảo, không mảy may lệch lạc một chút nào, đâm thẳng vào mũi Thương Mang Thần Thương.

Coong!

Một âm thanh tựa như hồng chung đại lữ vang lên, hai đại thần khí đâm vào nhau tạo nên một vòng sóng khí chấn động cuồn cuộn lan ra bốn phía.

Thương Mang Thần Thương, thần khí do một đại chiến thần, đỉnh cấp nhân tiên, chỉ cách phấn toái chân không một tầng rất mỏng, chiến thần Thương, ba nghìn năm trước đích thân chế tạo ra, đến thời điểm này, không ngờ lại xuất hiện một vết nứt!

Một vết nứt do Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm chém vào mà thành!

Cây Thương Mang Thần Thương này cứng rắn vô cùng, bản thân được dùng chín nghìn loại sắt thần thu nhặt trong khắp thiên hạ, rồi dùng bốn mươi chín loại đại diễn chân hỏa cùng ba trăm sáu mươi loại thần phù luyện mà thành, có thể nói là không thể bị hủy diệt, cho dù là ngâm trong dung nham nóng chảy suốt một nghìn năm, một vạn năm cũng chưa chắc bị nung chảy hòa tan.

Trên cán thương lại còn dung hợp máu của ba mươi ba đại lực ma thần thời cổ đại cùng với máu nhân tiên của chiến thần Thương, uy lực lớn vô cùng (Đại Lực Kim Cương Thần Viên cũng là một loại ma thần cổ đại), thế nhưng hiện giờ lại bị chém một nhát mà xuất hiện vết nứt, từ đó có thể thấy được kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm lăng lệ đến mức nào, ngay cả Thương Mang Thần Thương cũng có thể làm tổn hại.

Nếu như cứ như vậy mà va chạm xuống, sau trăm nghìn lần va chạm, nói không chừng cây Thương Mang Thần Thương này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Bồng!

Thương kiếm vừa tiếp xúc trong nháy mắt, cơ thể Hồng Dịch liền cong lại, cả người như mũi tên lắp trên kính nỗ, trong chớp mắt tách ra xa hơn mười dặm, thoát khỏi phạm vi kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

- Hừ! Ta sẽ phá hủy toàn bộ Thương Mang Thần Thương, Thiên Mang Giác Thần Khải! Còn có cả nhân tiên phân thân của linh thạch thần thai kia nữa!

Vô Địch Hầu Dương An nhìn thấy Hồng Dịch né tránh, thân thể liền chớp lên, kiếm khí bắn ra.

Sọat!

Một kiếm truy sát đuổi theo Hồng Dịch, bỗng nhiên một thanh âm lãnh khốc từ trong mỗi một thần niệm của hắn phát ra, chấn động cả hư không.

- Thứ gì ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng mơ có được!

Hồng Dịch một câu cũng không nói, khuôn mặt bất động.

Từ một thương vừa rồi hắn đã nhận ra được tên pháp lực của tên Vô Địch Hầu này quả thực đã tăng lên nhiều. Luyện được Tạo Hóa Ngọc Thân lợi hại không gì sánh được, không chỉ dung hợp được không gian lực của Tạo Hóa Hồ Lô, lại còn dung hợp một tia kiếm khí vô thượng của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. Hiện giờ cỗ thân linh hồn này chỉ sợ không phải là cường giả cấp bậc tạo hóa thì đúng thật là khó có thể phá hủy được.

Hồng Dịch cũng không dám tùy tiện thi triển ra Quang Ám Đại Kết Giới để phong ấn, nếu không, chỉ bằng vào sự lợi hại của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm thì ngay cả linh hồn thần niệm bản thân cũng có thể bị chém nát, cho dù là có Quá Khứ Kinh cũng không khôi phục lại được.

Trong lúc Vô Địch Hầu truy sát tới, hai mắt Hồng Dịch khép lại thành một khe nhỏ.

Soạt, soạt, soạt!

Liên tục ba thương được đâm ra, lực lượng dồn vào mũi thương, một chiêu Toái Tinh Kích được thi triển.

Mũi thương không chút hoa lệ, hoàn toàn là một đường thẳng đen nhánh. Đây là một chiêu mà Hồng Dịch đã mang lực lượng áp súc đến cực hạn lên mũi thương mà thi triển ra, nhằm đối phó với Tạo Hóa Ngọc Thân của Vô Địch Hầu. Chỉ có thương thuật hoàn toàn ngưng luyện, đâm vào chỗ hiểm trên cơ thể, thì mới có thể bằng vào một chiêu mà phá được, nếu như công kích trên diện rộng, trái lại khiến cho lực lượng phân tán, không có bất cứ tác dụng nào.

- Ngươi muốn tập trung lực lượng công phá kiếm thuật của ta sao? Chỉ bằng thứ võ đạo này của ngươi à? Võ đạo của người còn rất rất xa mới có thể bằng được ta!

Vô Địch Hầu lạnh lùng cười, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm đâm sang hai bên, không ngờ từng chiêu từng chiêu đều đỡ được mũi thương của Hồng Dịch!

- Vạn Quang Ngưng Hoa!

Ngay khi đỡ xong Toái Tinh Kích, thân thể của Vô Địch Hầu liền chớp động, vung kiếm trên dưới, không gian chấn động dữ dội!

Xẹt xẹt, xẹt xẹt, xẹt xẹt!

Trăm sông đổ về biển, vạn quang ngưng hoa (vạn ánh sáng ngưng tụ).

Trong lúc không gian chấn động, kiếm quang của Bàn Hoàng Kiếm cũng áp súc một cách mãnh liệt, thu về trong thân kiếm. Toàn bộ thân kiếm tản ra một loại khí tức cổ phác, thương tang. Trên bốn mặt của thần kiếm vốn là văn chương nhân nghĩa phân minh, thế nhưng hiện giờ lại chuyển thành khí tức sát phạt chinh chiến.

Trên thân kiếm tuy rằng đã không còn ánh sáng rực rỡ, thế nhưng trên mũi kiếm lại lóe lên ánh sáng xích kim, luồng ánh sáng này liên tục lưu chuyển, tựa như tất cả lực lượng của Bàn Hoàng Kiếm đều tập trung trên mũi kiếm.

Một điểm ánh sáng xích kim này tuy rằng không lớn, thế nhưng nhìn thật kĩ liền cảm nhận được một loại ý cảnh có thể hủy diệt vạn vật, chém nát đại thiên thế giới.

Hồng Dịch lập tức cảm giác được điểm ánh sáng xích kim ấy, nếu như để cho nó chạm vào Thiên Mang Thần Thương, thì một trăm phần trăm sẽ bị chém gãy, thậm chí ngay cả Thiên Mang Giác Thần Khải cũng bị bổ nát.

Bằng vào sự sắc bén của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, nếu như phân tán lực lượng, phát ra một luồng kiếm khí cực lớn thì có thể trải dài hơn mười dặm, thế nhưng lại không làm tổn hại được đến Thương Mang Thần Thương cùng Thiên Mang Giác Thần Khải.

Thế nhưng hiện giờ, dưới một chiêu Vạn Quang Ngưng Hoa, tất cả lực lượng trên thân kiếm đều dồn về một điểm, mũi kiếm lóe sáng, thứ uy lực này đủ để chém nát thần niệm của bất cứ loại cao thủ bảy lần lôi kiếp cấp bậc tạo hóa nào.

Đừng nói là Thiên Mang Giác Thần Khải, cho dù là Hoàng Thiên Thủy Long Khải một khi bị chém trúng, chỉ sợ cũng sẽ bị hư tổn không cách nào khôi phục lại được.

Đối mặt với một điểm kiếm quang này, Hồng Dịch cũng không thể để cho Thương Mang Thần Thương va chạm vào.

Sau khi ngưng tụ kiếm quang, tập trung lại về một điểm, kiếm thuật của Vô Địch Hầu càng lúc càng lợi hại, liên tục thi triển ra mấy chiêu, tất cả đều là thứ kiếm thuật tinh thâm của Tạo Hóa đạo.

Hồng Dịch cũng chỉ né tránh, nhằm về chùm thiên thạch nằm sâu trong hư không loạn lưu mà lui vào, không liều mạng cùng Vô Địch Hầu.

Trong thoáng chốc thần uy của Vô Địch Hầu lại càng tăng lên, cười nhạt vài tiếng, hắn liền xé rách hư không, liên tục công kích Hồng Dịch. Thế nhưng thân thể Hồng Dịch rất linh hoạt, bằng vào tâm linh võ đạo nhân tiên cùng linh hồn Tâm Huyết Dâng Trào, luôn luôn có thể dự cảm trước nguy hiểm sắp ập tới mà tránh né, khiến cho kiếm khí của Bàn Hoàng Kiếm không thể chạm tới cơ thể, tránh cho Thiên Mang Giác Thần Khải bị tổn hại không thể khôi phục được.

Thế nhưng Tạo Hóa Ngọc Thân của Vô Địch Hầu dường như có lực lượng vô cùng vô tận, mỗi lần xé rách hư không tựa hồ không tốn chút sức lực nào, thật giống như cá tung tăng bơi lội trong nước.

Một đuổi một chạy, hai thanh niên thiên tài Hồng Dịch và Vô Địch Hầu cứ như vậy xuyên qua hư không loạn lưu, cũng không biết đến nơi nào, càng không biết đã rời đi bao xa.

Thế nhưng hai người cũng không quan tâm nhiều đến như vậy, Vô Địch Hầu đã hạ quyết tâm, cho dù là lên chín tầng trời hay xuống tận suối vàng, nhất định phải giết chết Hồng Dịch.

Đến tận thời điểm này rốt cuộc hắn mới cảm giác được bản thân đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, một sự sảng khoái liên tục mở rộng trong lòng. Từ trước đến giờ, mỗi khi giao chiến với Hồng Dịch, tâm linh của hắn luôn chịu thất bại nặng nề, đến tận lúc này mới có được loại khoan khoái không gì sánh nổi.

Loáng thoáng, mỗi một thần niệm trên Tạo Hóa Ngọc Thân của hắn bỗng cảm thấy thông sướng vô cùng tận, đây là kết quả khi thần niệm thông suốt, công đức viên mãn.

Trong thời điểm khi thần niệm thông suốt, hắn thậm chí còn cảm thấy bụi trần bao phủ lên võ đạo ý niệm bỗng chốc được quét sạch, cả thân thể bỗng có dấu hiệu sắp đột phá, tiếp cận với võ thánh đỉnh cấp, chỉ còn cách cảnh giới nhân tiên một tầng cực kỳ mỏng.

Trong mơ hồ, Vô Địch Hầu dường như cảm thấy võ đạo kinh nghiệm của mình đã đến ngay sát cánh cửa bước tới cảnh giới nhân tiên, trong tâm linh có dấu hiệu đột phá kịch liệt.

Loại dấu hiệu này giống hệt như một giây trước khi sâu róm phá kén hóa thành bướm.

- Quả nhiên, phải truy sát Hồng Dịch thì mới có thể đề thăng võ đạo kinh nghiệm, đây là phương pháp tiếp cận với cảnh giới võ đạo tối cao nhân tiên. Tâm linh thông sướng, chỉ cần ta tiếp tục truy sát Hồng Dịch thêm một chút nữa thôi, tâm tình càng trở nên khoan khoái, như vậy một bước liền lên tới trời cao, tiến vào cảnh giới nhân tiên. Đến lúc đó sử dụng Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm càng thêm như ý.

-Thân thể hiện giờ của ta đang tiến nhập vào cảnh giới vô pháp vô niệm ở trong hồ Tam Giới Nguyên Khí, ngâm trong nước thuốc của Thiên Nguyên Thần Đan, cải tạo thân thể, bổ sung sự thiếu hụt khí huyết, rất nhanh sẽ luyện thành thân thể nhân tiên. Hiện giờ chỉ cần võ đạo kinh nghiệm tiếp tục tiến vào cảnh giới nhân tiên, khi đó thật sự sẽ trở thành nhân tiên! Thậm chí ngay cả phấn toái chân không cũng không phải là không có khả năng! Tách rời linh hồn và thể xác như thế này, quả thật khiến cho thực lực của ta giảm đi rất nhiều! Tuy nhiên cũng nhanh thôi, sau khi giết chết tên Hồng Dịch này, nhiều lắm là ba đến năm ngày, thân thể sẽ khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn tiến thêm một tầng nữa. Lần này Mộng Thần Cơ liên thủ với Nguyên Khí Thần, quả thực khiến cho ta chiếm được lợi ích cực lớn.

Vô Địch Hầu biết, tâm linh bản thân sẽ rất nhanh đột phá đến cảnh giới nhân tiên.

Soạt!

Ngay tại khoảnh khắc khi tâm linh của Vô Địch Hầu sắp "phá kén thành bướm", trong chớp mắt, Hồng Dịch vốn vẫn đang lẩn trốn, từ trong sâu thẳm vũ trụ, bất thình lình chớp lấy một cơ hội hiếm hoi, quay ngược lại phản kích một cách vi diệu!

Xoay người, đâm một thương. Mũi thương lóe lên lập tức vùn vụt lao thẳng đến trước mặt Vô Địch Hầu!

Keng, keng, keng!

Vô Địch Hầu bỗng nhiên bừng tỉnh lại, khuôn mặt méo mó tựa như mắc phải chứng táo bón.

Đúng thật, bị kẻ khác cắt đứt sự cảm ngộ, nhất là sự cảm ngộ chí cao vô thượng, cảm ngộ đột phá nhân tiên. Điều này so với bị táo bón còn khó chịu hơn nhiều. Mỗi một thần niệm đều giống như bị thứ gì đó chặn ngang, muốn lên không được, muốn xuống không xong, bực bội đến mức nào không cần phải nói cũng rõ.

Sự bực bội trong nháy mắt này khiến cho Vô Địch Hầu trở nên dữ tợn vô cùng. Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm gần như lập tức vung lên, một chiêu Kinh Thần Kích lập tức chém xuống Thương Mang Thần Thượng.

Phập!

Thương Mang Thần Thượng bị một điểm ánh sáng trên mũi kiếm của Bàn Hoàng Kiếm chạm vào, không ngờ lập tức tạo thành một vết nứt rất sâu.

Nhìn thấy Thương Mang Thần Thương bị nứt, sắc mặt Hồng Dịch không biến đổi chút nào, cán thương trong tay rung lên, bảy đại sát chiêu của chiến thần Thương đều được thi triển toàn bộ. Nhất thời cán thương như rồng như thuồng luồng, trên dưới tung ra, tất cả đều là những trọng kích, hung hăng đâm vào luồng kiếm quang trên thân Bàn Hoàng Kiếm.

Thương Mang Thần Thương!

Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm!

Hai đại thần khí nhất thời tiếp xúc trực diện. Mũi kiếm, cán thướng, trong chớp mắt va chạm đến trăm nghìn lần. Tại nơi hai thần khí tiếp xúc bắn ra những điểm sáng nhỏ mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại, hoàn toàn có thể hủy diệt cả không gian, những điểm sáng này có dáng dấp na ná như Quang Ám Đại Kết Giới khi co rút đến cực nhỏ.

Bảy đại sát chiêu qua đi!

Ngao, ngao, ngao!

Tiếng gào thét cực lớn vang lên, từ trong cán thương loáng thoáng truyền ra anh linh chiến thần. Anh linh chiến thần vừa hiện ra lập tức bị điểm sáng trên mũi Bàn Hoàng Kiếm chạm phải, sau đó trên khuôn mặt pho tượng chiến thần này hiện ra một tia dị dạng, lập tức tan biến thành tro bụi.

Bằng một kiếm có thể chém nát linh tính trong thần thương, chém nát anh linh của chiến thần!

Rắc rắc!

Kiếm thương tách ra!

Rắc rắc một tiếng, Bàn Hoàng Kiếm không chút sứt mẻ, trong khi đó mũi của Thương Mang Thần Thương đột nhiên rạn nứt, sau đó tan thành bột phấn. Những hạt bụi bé nhỏ vô cùng tản mát khắp không gian, dần dần biến mất trong đại thiên thế giới.

Toàn bộ cán thương lúc này biến thành một cây gậy trụi lủi, ánh sáng bên trên cũng trở nên mờ nhạt hẳn, hoàn toàn mất đinh linh tính cùng sự thần diệu.

Hai đại thần khí va chạm, Thương Mang Thần Thương hoàn toàn thất bại.

- Ngươi! Chết đi!

Vô Địch Hầu dựng kiếm thẳng đứng, chồm về phía Hồng Dịch, trong kiếm thế mang theo một giọng nói lãnh khốc đến cùng cực.

- Có phải ta vừa cắt đứt cảm ngộ của ngươi khiến cho ngươi bực bội phải không?

Cánh tay trái của Hồng Dịch rung lên, cán thương bị quăng đi. Sau đó hắn liền thi triển một chiêu quái lạ.

Ngay khi thần niệm của Vô Địch Hầu đang tập trung về phía cán thương, trên tay Hồng Dịch bất ngờ xuất hiện một thanh Đan Hỏa Thần Kiếm. Lúc này kiếm quang áp súc đến cùng cực, ngưng tụ lại thành một điểm. Một chiêu Phong Kiếm không ngờ xuyên qua bức tường phòng thủ của Bàn Hoàng Kiếm, đâm thẳng đến trước ngực Vô Địch Hầu!

- À, suýt nữa thì quên, nói cho ngươi biết, võ đạo của ta đã thành tựu nhân tiên rồi!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vô Địch Hầu, hắn nhận ra trong kiếm thế của Hồng Dịch có ẩn chứ một loại ý niệm phô thiên cái địa, điên cuồng cuốn sạch đi tất cả vạn vật.

Vô Địch Hầu còn chưa luyện thành nhân tiên, đương nhiên sẽ không biết được võ đạo nhân tiên như thế nào. Vừa rồi Hồng Dịch ẩn dấu thực lực dẫn đến Vô Địch Hầu truy sát, chiếm thế thượng phong, rồi sau đó nhân lúc đối phương tâm tình thư sướng, đang cảm ngộ đột phá thì bất thình lình xuất ra một chiêu! Có thể nói là xuất thủ đúng lúc vô cùng!

Trong sự tính toán này, từ việc nắm bắt tâm linh, hiểu rõ bản thân, hiểu rõ đối thủ, tất cả đều chính xác đến cùng cực! Đúng thật là không chút sai lệch, hoàn mỹ vô cùng!

Một chiêu thoáng chốc có hiệu quả, xuyên qua tầng phòng ngự của Bàn Hoàng Kiếm, trực tiếp đâm thẳng vào Tạo Hóa Ngọc Thân.

Chỉ cần Tạo Hóa Ngọc Thân này bị đâm trúng, sau khi giải thể, Hồng Dịch có đến vài thủ đoạn có thể tiêu diệt từng khối thần niệm một của Vô Địch Hầu.

Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm bị triệt tiêu toàn bộ ý chí, không còn linh tính tự động bảo vệ chủ nhân. Tuy rằng có thể phát huy ra toàn bộ uy lực cực đại, thế nhưng sau khi đột phá được uy lực thì cũng là lúc thần kiếm trở nên suy nhược.

Mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Tạo Hóa Ngọc Thân của Vô Địch Hầu, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm vốn ngưng tụ đầy đủ lực lượng cũng không kịp đỡ lấy!