Dương Thần

Chương 381: A Tị Vương Tọa




Kiện Thiên Mang Giác Thần Khải này cuối cùng cũng bị tách ra, tuy nhiên cái giá bỏ ra cũng quá lớn.

Nhìn kiện khải giáp bằng chất sừng nằm trong tay, Hồng Dịch cũng không cảm thấy quá vui sướng. Một loạt thao tác vừa rồi khiến hắn tiêu hao quá lớn.

Để tách kiện khải giáp kia khỏi thân thể của Vô Địch Hầu, không những kiện thần khí Hám Thiên Cung hoàn toàn vỡ tan, Âm Dương Hỗn Động Đại Trận biến mất, hơn nữa còn thiêu đốt toàn bộ thần niệm của Hồng Lăng lão tổ, thậm chí là ba nghìn khối thần niệm ba lần lôi kiếp của Chu tam thái tổ cũng không ngoại lệ.

Quan trọng hơn chính là Hồng Dịch còn phải tiêu tốn một lượng tinh huyết của nhân tiên phân thân.

Đó là chưa kể đến bản thân Hồng Dịch còn bị hao phí mất hai nghìn tám trăm khối thần niệm, tất cả cũng bị thiêu đốt sạch sẽ.

Đây là một sự tiêu hao có thể dọa chết người ta.

Mấy nghìn khối thần niệm tinh thuần của cao thủ hai lần lôi kiếp, ba nghìn khối thần niệm tinh thuần của cường giả ba lần lôi kiếp, hai nghìn tám trăm khối thần niệm, nhất niệm nhất sinh thế giới của tuyệt đỉnh cao thủ bốn lần lôi kiếp.

Cỗ lực lượng khổng lồ này quả thực nếu gia trì lên linh hồn của một con người, cho dù kẻ đó ngu ngốc đến mức nào đi chăng nữa, chỉ xét riêng về phương diện lực lượng thôi cũng đủ để trở thành tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ, trở thành một tồn tại có thể sánh ngang với Khổng Tước vương.

Nhất là thần niệm bốn lần lôi kiếp của Hồng Dịch, mỗi một khối có thể sinh ra một tiểu thiên thế giới, nếu thật sự gia trì lên cơ thể người khác, chỉ cần hơn mười khối là đủ có thể khiến người đó đề thăng lên tới cảnh giới phân thần hóa niệm đại thành, tuy rằng không thể đột phá quỷ tiên, nhưng luận về sức chiến đấu thì bất cứ loại quỷ tiên nào cũng không phải là đối thủ.

Thế nhưng những điều này cũng không tính là quan trọng gì lắm, quan trọng nhất là trải qua sự phá hoại càn quấy của Vô Địch Hầu, rất nhiều đồ vật bên trong Càn Khôn Bố Đại bị phá nát, hơn nữa thọ nguyên của tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại giảm đi cực kỳ nhiều.

- Nếu như những thần niệm này đều đưa cho Ngân Sa, chỉ e rằng lực lượng của Ngân Sa sẽ vượt qua cả Khổng Tước vương, đạt tới cấp bậc của Thiên Xà vương. Thế nhưng hiện giờ tình thế bức bách, đành phải làm vậy thôi.

Hồng Dịch thở ra một tiếng thật dài.

Sau đó thần niệm của hắn khẽ động, lập tức kiện Thiên Mang Giác Thần Khải liền lượn lờ xung quanh thân thể hắn, kiện áo giáp lân phiên này dần dần biến hóa, hình thành một khối cầu bằng chất sừng.

Khối hình cầu bằng chất sừng này mới nhìn qua thì không có gì là huyền diệu, rất bình bình thường thường. Thế nhưng nếu quan sát một cách cẩn thận lại thấy nó mơ hồ giống như tròng mắt của con người, thậm chí bên trong có cả con ngươi.

- Thiên Mang thần thương! Chiến thần anh linh! Thần khải này quả nhiên không tầm thường!

Vừa vận khởi thần niệm, nhấc bổng Thiên Mang Giác Thần khải lên không trung, không ngờ nó lại ngưng tụ thành hình giống như một tròng mắt. Sau đó Hồng Dịch đẩy nhẹ một cái, viên nhãn cầu kia lập tức tiến nhập vào trong my tâm của hắn, dán chặt cùng một chỗ.

Trong thoáng chốc, mi tâm của Hồng Dịch giống hệt như xuất hiện một con mắt thứ ba.

Hơn nữa con mắt dựng thẳng đứng ở mi tâm này, ngay sau khi vừa tiếp xúc với da thịt, hình thể liền dần dần trở nên trong suốt, không nhìn thấy chút vết tích này.

Cùng lúc đó, trên thân thể của hắn, một cỗ huyết khí khe khẽ chớm nở, tựa như tinh huyết cuồn cuộn lưu chuyển trên Thiên Mang Giác Thần Khải.

Cỗ tinh huyết sục sôi này khi tiến vào con mắt thứ ba do Thiên Mang Giác Thần Khải hóa thành lập tức vận chuyển một vòng, say đó lại chảy trở về cơ thể.

Hồng Dịch lập tức cảm giác được , cỗ khí huyết này khi trở về trong thân thể của mình dường như trở nên tinh thuần hơn rất nhiều, chẳng khác nào vừa mới được gột tẩy vậy.

- Kiện Thiên Mang Giác Thần Khải này còn có thể gột rửa tạp chất của cơ thể, có lực lượng bảo trì sự sạch sẽ của máu huyết sao? Thượng cổ thần khải quả nhiên không tầm thường!

Một luồng tư tưởng khẽ nhảy lên tại mi tâm của Hồng Dịch. Thiên Mang Giác Thần Khải trong thoáng chốc khi hấp thụ tinh huyết của hắn liền khiến hắn có một cảm giác gắn kết huyết nhục.

Luồng tư tưởng này trong nháy mắt chớm nở, con mắt vừa mới ẩn tàng ở mi tâm liền mãnh liệt mở ra, nhất thời biến thành một tầng biểu bì, tiếp đó lan xuống bên dưới, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Hồng Dịch.

Nhất thời Hồng Dịch cảm thấy đôi mắt của mình được bao phủ bởi một tầng màng mô mỏng màu hồng, khiến hắn có năng lực nhìn xuyên thấu hư không.

Hơn nữa sau khi mặc khải giáp vào, toàn thân Hồng Dịch có cảm giác khí thế bừng bừng, lực lượng cuồn cuộn tuôn trào. Khắp tứ chi trong cơ thể cùng tầng biểu bì của khải giáp không ngờ loáng thoáng gắn kết cùng một chỗ.

Giở tay nhấc chân đều có lực lượng của nhân tiên, có huyết khí của nhân tiên.

Thế nhưng cỗ thân thể này của Hồng Dịch là thân nhân tiên chân chính, là thân thể thần thai, khi kết hợp với khải giáp liền tạo thành một mối liên hệ tâm linh, so với lúc Vô Địch Hầu chi phối khải giáp thì viên mãn hơn nhiều.

Lúc này, Vô Địch Hầu đang bị nhốt trong màn ánh sáng của Càn Khôn Bố Đại, tay kết thành pháp ấn của Tạo Hóa đạo, trên cơ thể không ngờ lại bộc phát ra những luồng ánh sáng màu vàng kim, bảo vệ khít khao thân thể của hắn.

- Không ổn!

Ngay khi Hồng Dịch vừa mặc khải giáp vào, nhìn thấy bộ dạng này của Vô Địch Hầu, trong lòng liền cả kinh.

Thì ra khi hắn vừa tách Thiên Mang Giác Thần Khải ra, cơ thể Vô Địch Hầu trở nên trần trụi, sau đó liền cảm nhận được sự nguy hiểm cường liệt của Âm Dương Hỗn Động Đại Trận đang dồn ép tới, khiến cho Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm xuất hiện hộ chủ!

Vô Địch Hầu khi mặc Thiên Mang Giác Thần Khải vào cũng có một tai hại, đó là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm sẽ không xuất hiện để bảo vệ chủ nhân!

Bởi lẽ khi hắn đang ở trong khải giáp, thân thể gần như trở nên bất tử bất diệt, lấy đâu ra cái gì gọi là nguy hiểm nữa?

Đột nhiên,trong lúc đó, hai mắt của Vô Địch Hầu mở ra, trên đỉnh đầu có một thanh trường kiếm bốn cạnh xuất hiện, chính là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. Hắn vươn tay nắm lấy, bằng vào một ánh mắt đầy căm thù nhìn Hồng Dịch, rồi bất thình lình từ trong màn ánh sáng, nhảy xổ ra đánh về phía Hồng Dịch.

Phụt!

Kiếm khí màu vàng kim tung hoành trải rộng suốt vài dặm, khí tức cuồn cuộn.

Toàn bộ màn ánh sáng trong suốt của Càn Khôn Bố Đại, khi gặp phải cỗ kiếm khí này liền lập tức bị đẩy lui, tựa như hất nước sôi lên mặt tuyết. Kiếm khi vừa xuất ra, Càn Khôn Bố Đại liền giống như bị đâm nứt ra vậy!

Tiểu thiên thế giới của Càn Khôn bố Đại cũng không chống lại được lực xuyên thủng của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Một kiếm này của Vô Địch Hầu đủ để trảm diệt tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại.

- Nguy mất!

Nhìn thấy Vô Địch Hầu tỉnh lại, tay cầm Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, bổ một kiếm đến. Hồng Dịch liền thầm hô không hay, mãnh liệt vung tay lên, lập tức chiến thần khổng lồ liền bay vút ra bên ngoài, ngăn cản lại màn kiếm quang kia.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch hét lớn.

- Kiếm của Bàn Hoàng, tụ tập trí tuệ, nhân ái, dũng khí, chính trực! Nay ta phát đại chí hoành nguyện, lập ra vạn cổ kinh vương. Nguyện người người trong thiên hạ đều như rồng, đó là nhân ái. Ta tế đạo của thích khách, tiến nhập Thích Khách Đường, đó là dũng khí. Ngươi là kiếm của thánh đạo, chẳng lẽ lại nghe theo lệnh của kẻ tiểu nhân, giết chết người đại dũng hay sao? Ngươi muốn cùng ta đấu pháp, ta cũng không sợ ngươi. Là địch hay là bạn, đều do ngươi lựa chọn.

Trong lúc nói, thần niệm của Hồng Dịch liền bay lượn xung quanh, mang quẻ Dịch Kinh Cửu Ngũ mà mỉnh lĩnh ngộ ra cùng với ý cảnh của dũng giả mà hắn từng tế lễ ở Thích Khách Đường, ngưng tụ lại làm một, sau đó mãnh liệt lao về phía kiếm khi của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Bồng!

Hai cỗ lực lượng va chạm, luồng kiếm khí của Bàn Hoàng kiếm dường như hoàn toàn không muốn trảm sát thần niệm của Hồng Dịch, bất thình lình ngâm lên một tiếng thật dài.

Tiếng ngâm dài này cực kỳ cao ngạo hơn nữa lại vô cùng kỳ có nhân tính.

Tiếng ngâm dài vang lên, sau đó ngân vút lên một tiếng, lập tức đạo kiếm khí liền bay trở lại, quấn quanh lấy thân thể của Vô Địch Hầu. Thân kiếm lúc này rung lên một cách dữ dội.

- Ngươi muốn ra ngòai sao? Nếu vậy để ta mở rộng cửa tiễn ngươi! Đừng phá hỏng tiểu thiên thế giới của ta.

Hồng Dịch vung tay lên, một vết nứt hé ra cách vị trí của Bàn Hoàng Kiếm không xa lắm.

Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm lại ngâm lên một tiếng thật dài, hóa thành một hình cầu, bao phủ Vô Địch Hầu vào trong đó. Khối cầu khẽ chấn động, bỗng nhiên từ vết nứt đó bay ra bên ngoài.

- Hồng Dịch...Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Thật không nghĩ tới ngươi lại lợi hại đến như vậy, ngay cả kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm cũng không làm tổn thương được ngươi. Thế nhưng thanh thần kiếm này suy cho cùng vẫn thuộc về ta. Ngươi vĩnh viễn không giết chết được ta đâu.

Thanh âm của Vô Địch Hầu từ bên trong kim cầu truyền ra, sau đó dần biến mất.

- Thật lạ kỳ, tên Vô Địch Hầu này, bản thân không có nhân ái, lại không có dũng khí, hơn nữa càng không có trí tuệ cùng chính trực, lại là hạng người ngông cuồng như thiên ma, tại sao thanh Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm này cứ bảo vệ hắn như vậy? Từ tình huống vừa rồi mà suy ra, thanh thần kiếm này tuy rằng không thông minh như con người, thế nhưng cũng có chút linh trí.

Hồng Dịch nhìn thấy Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm bao quanh lấy thân thể của Vô Địch Hầu, thoáng chốc rời đi, trong lòng liền xoay chuyển ngẫm nghĩ.

Vốn bằng vào tu vi hiện giờ của hắn, cũng không sợ chịu thua thiệt dưới thanh Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm này. Thế nhưng nếu ở trong Càn Khôn Bố Đại loạn ẩu đấm đá, tất sẽ tạo thành sự tổn hại cực lớn.

Thậm chí trong lúc kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm tung hoành ngang dọc, có thể trực tiếp xé rách Càn Khôn Bố Đại, dẫn đến tiểu thiên thế giới mất đi sự cân bằng mà sụp đổ.

Chính là vì như vậy mà Hồng Dịch mới không muốn giao tranh với thanh thần kiếm kia, làm cho nó bay ra bên ngoài.

Dù sao đi chăng nữa Vô Địch Hầu cũng mất đi Thiên Mang Giác Thần Khải, Thương Mang thần thương, không còn khả năng uy hiếp gì nữa. Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm dường như cũng chỉ bảo vệ hắn mà thôi. Trong khoảnh khắc vừa rồi câu thông, Hồng Dịch cũng nhận ra thanh thần kiếm này dường như cũng không muốn làm địch nhân với hắn.

Lặng lẽ lơ lửng giữa màn ánh sáng trong suốt trên không trung là cây Thương Mang Thần Thương, đây là do vừa rồi khi Vô Địch Hầu bị Âm Dương Hỗn Động Đại Trận dồn ép mà lưu lại.

Lẽ ra khi đó Vô Địch Hầu định nhân cơ hội Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trảm sát Hồng Dịch mà tranh thủ đoạt lại Thương Mang Thần Thương. Thế nhưng đúng lúc ấy Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm lại tự hành động, cấp tốc mang hắn lôi ra bên ngoài.

- Tạo Hóa Hồ Lô? Tạo Hóa Hồ Lô đâu nhỉ? Hình như vừa rồi Vô Địch Hầu cũng không mang thứ này bên người thì phải?

Hồng Dịch quan sát Thương Mang thần thương, tuy nhiên cũng không phát hiện ra Tạo Hóa Hồ Lô.

Thế nhưng hiện giờ Hồng Dịch cũng không có thời gian truy cứu những vấn đề này nữa, cơ thể hắn mãnh liệt nhảy ra bên ngòai Càn Khôn Bố Đại.

Vừa ra bên ngoài, Hồng Dịch liền nhìn thấy trên bầu trời đều tràn ngập những đám mây đen đang cuồn cuộn vần vũ, những đám mây đen nghịt này đậm đặc đến cực điểm, hoàn toàn che kín khoảng không gian chu vi một trăm dặm trên bầu trời.

Hình bóng của Vô Địch Hầu cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Thiện Ngân Sa cùng Hồng Dịch đứng bên dưới đám mây đen, đưa mắt nhìn mây đen bao trùm khắp trăm dặm đang không ngừng biến ảo.

Trong đám mây đen không ngừng biến ảo này dường như có rất nhiều binh mã lúc ẩn lúc hiện, mang theo một cỗ ý cảnh hùng tráng của thiên quân vạn mã, bao phủ khắp cả đất trời.

- Nghe đồn rằng, năm đó Đại Chu thái tổ chinh chiến bốn phương, giết người vô số, máu chảy thành sông. Sau mỗi một trận chém giết, lão đều thu thập những thần niệm sát phạt cường liệt trong chiến trường, tế luyện thành một chiếc vương tọa. Đám mây đen bao phủ suốt trăm dặm kia có uy lực vô cùng, bất kể là người tu đạo nào, chỉ cần hơi chút rơi vào trong đó liền lập tức bị vây khốn vào trong một thế giới tàn sát khủng khiếp vô cùng, chiến trường nối tiếp chiến trường, tầng tầng lớp lớp. Mà ở trung tâm đám mây đen, có một điểm ánh sáng, đó chính là A Tị vương tọa của Đại Chu thái tổ.

Thiện Ngân Sa nhìn thấy Hồng Dịch từ trong Càn Khôn Bố Đại bước ra, trên người mặc Thiên Mang Giác Thần Khải, cả người chẳng khác nào ma vương, ánh mắt của nàng liền khẽ động, vành môi nở nụ cười.

Sau đó nàng đưa tay chỉ về đám mây đen bao phủ trăm dặm trên bầu trời cùng một điểm sáng ở trung tâm mà nói.

- A Tị vương tọa sao...Điều này cũng đúng thôi, thái tổ khai quốc các triều đại đều là bước ra từ trong núi thây biển máu, đi trên xương trắng. Một tướng công thành, vạn cốt khô lâu. Ngôi bảo tọa kia xứng với hai chữ A Tị (A Tị còn hiểu là địa ngục).

Hồng Dịch đưa mắt nhìn ánh kim quang ở trung tâm đám mây đen. Quả nhiên trong đó có một chiếc vương tọa thật lớn, tựa như long ỷ bên trong hoàng cung Đại Kiền, hai bên khá rộng rãi, trên tay vịn có khắc ngũ trảo kim long.

Ngồi trên chiếc A Tị vương tọa thật lớn đó tựa hồ là một vị chí tôn, toàn thân mặc long bào, đầu đội bình thiên quan, trước mũ có mành châu ngọc rũ xuống che mất khuôn mặt, khiến người ngòai nhìn vào không thấy được bất cứ thứ gì.

Mây đen cuồn cuộn hai bên vương tọa cứ chốc chốc lại ngưng tụ thành những thần vệ trên người mặc một loại khải giáp quỷ dị, kẻ cầm trường thương, kẻ xách đại đao, kẻ đeo trường kiếm.

Khí tức, uy thế, khí phách phô trương đến như vậy, Hồng Dịch quả thực mới chứng kiến lần đầu.

Công bằng mà nói, Hồng Dịch từng gặp qua không ít người tu đạo thể hiện đạo thuật rất phô trương, Thiên Long Đạo Chủ là một ví dụ điển hình. Thế nhưng hiện giờ, kể cả là Thiên Long đạo chủ xem ra vẫn còn thua xa Đại Chu thái tổ.

Trong đám mây đen đậm đặc bao phủ suốt trăm dặm trên bầu trời, ngàn vạn chiến hồn anh linh, tầng tầng lớp lớp đứng sát nhau. Ở trung tâm ở một tòa A Tị Vương Tọa.

Người tu đạo trong thiên hạ mấy ai có được khí phách phô trương đến như vậy, đúng thật là cực kỳ hãn hữu.

- Đến chậm một bước rồi!

Đám mây đen nghịt đang cuồn cuộn từ phương xa lao đến, ngay khi vừa thấy Hồng Dịch từ trong Càn Khôn Bố Đại đi ra liền hơi dừng lại.

Đám mây đen dừng lại giữa không trung, cách hai người Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa chừng hơn mười dặm, không tiếp tục tiến tới nữa.

Một âm thanh nồng đậm tựa như dịch thể kim loại từ bên trong tòa A Tị Vương Tọa truyền ra.

- Hồng Dịch, tu vi của ngươi quả nhiên là cao thâm, không hổ danh là nhân vật tại trường thi ngày đó khiến cho bách thánh kinh động. Khi ấy ngươi mới là người vượt qua một lần lôi kiếp, không nghĩ tới chỉ qua vài tháng ngắn ngủi lại tu luyện đến bốn lần lôi kiếp, đạt tới cảnh giới nhất niệm sinh nhất thế giới! Thế nhưng ngươi lại nhanh chân hơn ta, cường đoạt Thiên Mang Giác Thần Khải của Vô Địch Hầu, mặc lên thân thể. Bội phục, bội phục, bổn hoàng thật sự rất bội phục!

- Ồ? Ngươi là Đại Chu thái tổ? Không ngờ rằng một vị tôn sư khai quốc ba trăm năm trước, một nhân vật uy danh hiển hách như ngươi cũng nhận ra ta?

Ánh mắt của Hồng Dịch xoi mói nhìn tới.

- Đâu chỉ nhận ra, bổn hoàng còn là đồng niên với ngươi đấy. Đợt khoa khảo lần này, bổn hoàng trà trộn vào trong cử nhân Đại Kiền, cùng ngươi thi cử, trúng được danh tiến sĩ triều Đại Kiền. Lúc ngươi viết ra áng văn chương khiến bách thánh kinh sợ kia, bổn hoàng cũng có mặt ở đâu. Sao có thể không nhận ra ngươi được?

Vị thái tổ đại chu đầy thần bí này, trong lúc đó đột nhiên phát ra một loạt tiếng cười cổ quái.

- Tuy nhiên, Hồng Dịch, ngươi đừng phí công suy đoán nữa. Ngươi không thể biết được bổn hoàng là vị tiến sĩ nào đâu. Hóa thân của bổn hoàng có trăm vạn, bằng vào tu vi hiện giờ của ngươi thì không cách nào nhận ra được. Lúc này xem ra ngươi có thể nhận thấy được bổn hoàng, thế nhưng lần sau gặp lại, bổn hoàng sẽ không cho ngươi nhận ra đâu.