Dương Thần

Chương 351: Thu Lấy Nữ Thần!




- Ngươi! Ngươi mang thần thai trong thiên trụ thần thạch ấp nở ra sao!

Ngay khi Vô Địch hầu nhìn thấy Hồng Dịch từ trong hư không xuất hiện ra, cảm nhận được huyết khí khổng lồ của đối phương, luồng sóng âm của tiếng huýt dài ngưng tụ thành thực chất, từng vòng sóng tròn dao động lan toả khắp bốn phía, tản ra khí tức cuồng mãng sừng sững, liền không khỏi cảm thấy sợ hãi tột cùng. Ngay lập tức hắn nhận ra cỗ thân thể này của Hồng Dịch chính là linh thai bên trong thiên trụ thần thạch mà bản thân kỳ ngộ gặp được.

- Không sai, ta còn phải cảm ơn ngươi đấy. Nếu không có khối thần thạch linh thai này, ta cũng không cách nào đánh lui được Thiên Xà vương Tinh Mâu.

Hiện giờ hắn sử dụng linh lực của tám tôn thần linh điều khiển Càn Khôn Bố Đại đã hoàn toàn thuần thục như ý muốn.

Càn Khôn Bố Đại vốn cần phải có lực lượng của mười tám đại quỷ tiên mới có thể thôi động xuyên phá hư không được. Thế nhưng bằng vào linh lực của tám đại thần linh mà Hồng Dịch sở hữu lúc này cũng đủ khẳ năng chống đỡ lực lượng của mười tám đại quỷ tiên rồi.

Quan trọng hơn là khi có được cỗ nhân tiên phân thân này, thần hồn lực của Hồng Dịch bành trướng đến cực đại, càng giúp cho việc thôi động Càn Khôn Bố Đại trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Tất nhiên, tên Vô Địch hầu kia cũng có một vị thần linh cường đại là nữ thần mặt trăng, vì thế sử dụng Tạo Hoá Hồ Lô xuyên qua hư không cũng không hề tiêu hao chút khí lực nào cả.

- Lần trước cũng là vì ngươi chọc ghẹo Thiên Xà vương, bị nàng ta truy sát, trốn vào tận trong Thiên Trụ sơn, nhờ vậy mới chiếm được khối thần thạch này, hơn nữa còn lợi dụng Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm chém chết phân thân của nàng ta. Lần này Thiên Xà vương toàn lực xuất thủ, muốn liên kết với ta để giết ngươi thế nhưng lại bị ta cự tuyệt, vì thế mới đại chiến với nàng ta một hồi, đến phút cuối nhờ lợi dụng linh thai trong khối thiên trụ thần thạch này mà đánh lui nàng ta. Có thể nói ta đã giúp đỡ ngươi một lần, thiên trụ thần thạch coi như đã gián tiếp ngăn chặn tai hoạ cho ngươi, ngươi còn cảm thấy chưa đủ nữa sao?

Hồng Dịch đứng thẳng giữa không trung, trường kiếm cầm chặt trong tay, uy thế sừng sững, đưa mắt nhìn Vô Địch hầu, chậm rãi nói lại mọi việc, tạo thành một áp lực cực lớn lên đối phương.

Toàn bộ mọi người có mặt ở đây bị lời nói này khiến cho khiếp sợ cùng cực, nhất là Hạnh Vũ Tiên lại càng khủng khiếp hơn nữa.

Trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Khổng Tước vương, Thiên Xà vương là cường giả tối cường, ngạo thị quần yêu. Lúc ban đầu Khổng Tước vương có bí điển Hạo Thiên Chân Kinh của Ngũ Hành đạo nên bài danh đệ nhất. Thế nhưng sau khi Thiên Xà vương cùng Huyền Thiên quán chủ trở thành đạo lữ, cùng nhau tu luyện, tuy sau mà vượt lên trước, hoàn toàn lấn áp Khổng Tước vương.

Hiện giờ trong nhận định của rất nhiều người, Thiên Xà vương là nhân vật truyền thuyết lợi hại nhất trong thiên hạ.

Vậy mà không ngờ Hồng Dịch lại có thể giao chiến với nàng ta một trận, hơn nữa còn có thể đánh lui đối phương. Loại bản lĩnh đó phải cao cường đến mức nào đây?

- Ngươi tưởng rằng ấp ra được linh thai trong khối thiên trụ thần thạch này là có thể chiếm hữu được nó, khống chế luyện thành phân thân một cách triệt để hay sao? Ha ha ha ha! Bên trong khối thần thai này có võ đạo quyền ý của ta, ngươi cùng lắm chỉ có thể áp chế được mà thôi, không cách nào khu trừ hoàn toàn được! Bởi lẽ trong võ đạo quyền ý tinh thần của ta có dung hợp cả uy nghiêm của thượng cổ thánh hoàng Bàn! Là khí phách của vương giả! Hôm nay ngươi vừa vặn mang đến để cho ta chiếm được cỗ thân thể nhân tiên này, hoàn toàn trở thành áo khoác cho ta!

Trong lúc Vô Địch hầu nhìn Hồng Dịch, bỗng nhiên ha ha cười hai tiếng. Hai mắt vốn đỏ rực màu máu bất ngờ khôi phục lại sự trấn tĩnh, trở nên bình tĩnh vô cùng, khí huyết trong cơ thể hắn lúc này lại điên cuồng vận chuyển, tốc độ so với lúc trước thậm chí tăng lên rất nhiều lần.

Tựa hồ tâm tình của hắn trong khoảnh khắc vừa rồi thực sự đã sinh ra một sự đột phá nào đó.

- Hồng Dịch, trước đây ta vốn đã tung hoành thiên hạ, sở hướng vô địch, người người đều phải thần phục dưới chân của ta. Thế nhưng đúng là nghĩ không ra, ngày hôm nay ngươi lại có thể trở thành đối thủ tối cường đại nhất của ta. Tốt! Tốt lắm!

- Hàn Nguyệt!

Vô Địch hầu nói xong, Tạo Hoá Hồ Lô liền biến thành một vùng hỗn độn, thoáng chốc bao phủ lấy thân thể của hắn, sau đó chớp lên một cái, liền biến mất giữa hư không.

Một giây sau, vùng khí tức hỗn độn liền vô thanh vô tức hiện ra tại một nơi chỉ cách Hồng Dịch năm trượng.

Thương Mang thần thương từ vị trí đó đâm tới. Cán thương lao đi với một loại tốc độ đột phá cực hạn, ma sát điên cuồng với không khí, bộc phát ra vô số đốm lửa tựa như thiên thạch rơi.

- Trường Không Liệt Diễm!

(Lửa cháy mạnh giữa trời cao!)

Tiếng gầm điên cuồng của Vô Địch hầu từ phía sau cán thương truyền tới.

Thân thể của Hồng Dịch cũng lập tức chớp lên, màn ánh sáng trong suốt cấp tốc vây quanh thân thể hắn, tiếp đó biến mất trong hư không, trong nháy mắt tránh được một thương kinh thiên động địa.

Ngay sau đó, thân thể của hắn cũng từ một vùng hư không sát bên phải Vô Địch hầu ló ra, một kiếm đâm tới, hoàn toàn không sinh ra bất cứ thứ kiếm khí gì, nhằm thẳng vào sườn dưới của Vô Địch hầu mà đâm.

Tuy rằng không sinh ra bất cứ thứ kiếm khí gì thế nhưng mũi kiếm ngưng tụ, cực kỳ lợi hại.

Một kiếm này là Phục Ma Nhất Kiếm trong Thiên Long Kiếm Quyết của Đại Thiện Tự, một chiêu tinh hoa của võ đạo mà Hồng Dịch học được từ Tinh Nhẫn hoà thượng. Lúc này hắn lại phối hợp với thân thể nhân tiên vì thế uy lực lên tới đỉnh điểm.

Một thương của Vô Địch hầu vừa đâm vào khoảng không thì mũi kiếm đã áp sát cạnh sườn, thế nhưng hắn vẫn không hề hoảng loạn. Thương Mang thần thương kêu lên "Cộp" một cái, khẽ chớp động, liền biến thành một tấm lá chắn. Bồng một tiếng, đỡ lấy mũi kiếm đang đâm tới.

- Huyền Giáp Hộ Thân!

Một chiêu này vừa thi triển, cán thương liền quay ngược lại, không ngờ lại hoá thành hình dạng một tấm lá chắn, từ đó có thể thấy trình độ võ đạo cực cao của Vô Địch hầu.

Keng! Keng! Keng!

Mũi kiếm chạm vào cán thương, phát ra âm thanh vang dội mà chỉ có loại chuông nặng mười vạn cân mới có thể có được.

Tuy rằng Vô Địch hầu phá được Phục Ma Nhất Kiếm của Hồng Dịch, thế nhưng lực lượng cường đại trên thân kiếm cũng khiến cho cán thương trong tay hắn chấn động đến râm ran cả người! Đồng thời hắn cảm thấy chẳng khác nào có một dòng điện cực mạnh chạy xuyên qua cơ thể!

Một kiếm này trông đơn giản vậy thôi, thế nhưng lại mang theo cự lực của nhân tiên!

Vô Địch hầu tuy rằng là đỉnh cấp võ thánh, cách nhân tiên không đáng là bao, thế nhưng "Cách một ly, thua nghìn dặm". Lực lượng, tốc độ của nhân tiên đều là thứ mà không một võ thánh đỉnh cấp nào có thể sánh ngang được.

Sự khác biệt giữa nhân tiên và võ thánh so với sự chênh lệch giữa võ thánh và đại tông sư thì lớn hơn rất nhiều.

Hiện giờ, nếu so về phương diện võ đạo, hoàn toàn không cần nghi ngờ gì cả, kinh nghiệm võ đạo, kỹ thuật thực chiến của Vô Địch hầu đều vượt rất rất xa so với Hồng Dịch. Thế nhưng lực lượng của hai người lại chênh lệch quá nhiều.

Thân thể của Vô Địch hầu là đỉnh cấp võ thánh, muốn chống lại cự lực của nhân tiên, quả thật cũng hơi quá sức. Nếu không phải nhờ sự lợi hại của Thương Mang thần thương, chỉ sợ thay đổi bằng bất cứ loại vũ khí nào khác thì dưới một kích vừa rồi của Hồng Dịch đều lập tức bị nghiền nát thành mảnh vụn.

Một kiếm này của Hồng Dịch, sắt thép thông thương không thể chống đỡ nổi. Sức mạnh chấn động đó, đến cả ngọc lưu ly cũng phải nát thành bột phấn nữa là.

- Không ngờ lực lượng của nhân tiên lại lớn đến như vậy!

Vô Địch hầu bị một kiếm chấn động, toàn thân tê dại, trong lòng liền khẽ động, cấp tốc vận chuyển khí huyết mới miễn cưỡng khôi phục lại tri giác.

- Hừ! Vô Địch hầu, võ đạo của ngươi thực sự rất tinh diệu. Kỹ xảo, kinh nghiệm của ta tuy rằng còn thua ngươi rất xa, thế nhưng lực lượng của ta lại cường đại gấp ba, năm, thậm chí là mười lần lực lượng của ngươi! Thế nào, một kiếm vừa rồi khiến ngươi cảm thấy thoải mái chứ! Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, dù sao sự tồn tại của ngươi cũng có thể trấn áp được biên cường, không để cho Vân Mộng xâm lấn. Hơn nữa nếu như giết ngươi, trên triều đình sẽ chỉ còn lại một mình ta, khó tránh khỏi trở thành bia ngắm chung của chúng thần, biến thành đối tượng mà Hồng Huyền Cơ và hoàng đế cực kỳ dè chừng. Nếu như ngươi có Tạo Hoá Hồ Lô thì ai dám chắc rằng hoàng đế và Hồng Huyền Cơ không có loại pháp bảo như vậy. Một khi hai kẻ đó kết hợp với nhau, ngay cả Mộng Thần Cơ cũng phải kiêng sợ vài phần! Thế nhưng hôm nay ta phải đánh tan sự kiêu căng ngạo mạn của ngươi, nếu không ý niệm trong linh hồn của ta sẽ không được thông suốt!

Trong nháy mắt sau khi một kiếm khiến cho cơ thể Vô Địch hầu gần như tê dại hoàn toàn, Hồng Dịch lập tức ẩn vào trong hư không.

Cùng lúc đó, một âm thanh phiêu dật bất định từ giữa không gian truyền tới, tựa như chủ nhân của âm thanh đó đang tìm kiếm một góc độ khác để hạ thủ vậy.

Vô Địch hầu vừa nghe thấy lời này, lòng tự trọng dường như bị một lưỡi kiếm sắc bén đâm chảy máu. Đồng tử của hắn lại loé lên một tia vằn đỏ như máu, sau đó hắn ngửa mặt lên trời, rống lên một tiếng điên cuồng, chẳng khác nào dã thú bị thương, đang giận dữ đến cực điểm, tru lên kháng cự, vẫy vùng giành lấy sự sống.

Âm thanh này giống hệt như tiếng gào thét đầy phẫn nộ của ma thần từ dưới mười tám tầng địa ngục truyền lên.

Đúng lúc này Hồng Dịch từ tỏng hư không ló thân hình ra, một kiếm loé lên, tựa như từ bên ngoài bầu trời vọt đến, lại giống như đao lớn xẻ bụng trâu, trực tiếp bổ thẳng về phía trước mặt Vô Địch hầu.

Vô Địch hầu cấp tốc lùi về phía sau, thế nhưng trường kiếm đã kịp xé rách kiện áo giáp Nguyệt Thần trên thân thể hắn, phát ra một loạt âm thanh tựa như tiếng xé vải.

Cùng lúc đó nữ thần Hàn Nguyệt kêu lên một tiếng chói tai!

Áo giáp Nguyệt Thần là do Hàn Nguyệt biến hoá mà thành, bám trên thân thể của Vô Địch hầu. Hiện giờ một kiếm của Hồng Dịch liền xé rách kiện áo giáp này, cũng là làm thương tổn đến bản thể của nàng.

- Hàn Nguyệt!

Vô Địch hầu hét lên một tiếng thật lớn, gần như là rít lên.

- Hầu gia, người hãy vào Tạo Hoá Hồ Lô đi, để cho ta chặn hắn lại! Chúng ta đi thôi!

Nữ thần mặt trăng phát ra một âm thanh lạnh như băng.

- Để ta giết chết hắn!

Rầm!

Vô Địch hầu lại chìm vào trong vùng hỗn đỗn, cả thân thể từ trong Băng Phách thuỷ cung cũng biến mất vô ảnh vô tung. Lập tức ánh mắt của Hồng Dịch chợt loé lên, thân hình cũng biến mất theo.

- Đi!

Hồng Lăng lão tổ cùng đám đệ tử của lão cấp tốc bay lên, đồng loạt bay ra khỏi thuỷ cùng.

Sau đó, ở bầu trời phía trên một miệng núi lửa, cách Băng Phách thuỷ cung vài trăm dặm, nữ thần Hàn Nguyệt trên tay cầm Tạo Hoá hồ lô hiện ra.

Cùng lúc ấy, Hồng Dịch cũng xuất hiện ở ngay đối diện với nàng.

- Ngươi làm ta nổi giận! Ngươi phải chết!

Nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt lạnh lùng nhìn Hồng Dịch, đôi mắt hoàn toàn là một màn ánh sáng bạc lóng lánh tựa như thuỷ ngân, toàn thân bàng bạc lưu chuyển, trông cực kỳ chân thật.

- Đại Nhật Bảo Châu! Lôi Long Chân Thần!

Hồng Dịch nhìn vị nữ thần hoàn toàn không phải là nhân loại này hiện ra, cũng không nhiều lời, lập tức bắt tay kết ấn. Ngay sau đó một viên hoả đan giống hệt như một vầng mặt trời thu nhỏ bất thình lình lao tới công kích đối phương.

Ầm ầm!

Hoả đan nổ tung toé thành mười triệu tia lửa nhọn hoắt, tràn ngập khắp bầu trời phía trên miệng núi lửa. Những mũi lửa sắc bén loé lên ánh sáng tựa như điện chớp, trực tiếp vòng ra sau gáy của Hàn Nguyệt mà công kích.

- Hừ!

Hàn Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

- Ánh trăng vốn là ánh mặt trời, ta là nữ thần mặt trăng, thứ hoả đan kia chẳng khác nào thứ bổ dược cho ta mà thôi!

Vừa nói, toàn thân nàng đột nhiên tản ra một tầng ánh sáng óng ánh bạc giống hệt như ánh sáng của những mũi lửa do Hồng Dịch bắn ra. Những mũi lửa sắc bén vừa chạm vào người nàng ta lập tức giống hệt như giọt nước chìm vào trong biển lớn, rồi tràn ra khắp toàn thân Hàn Nguyệt khiến cho nàng ta khẽ rên lên một tiếng khoan khoái.

Thế nhưng một giây sau đó, nàng lập tức cảm thấy khó chịu.

Bỗng nhiên trong thân thể của nàng ta chợt loé lên một tia sáng xanh lục tựa như lửa lân tinh.

Điệp điệp điệp, điệp điệp điệp điệp!

Tiếng gầm thét của Minh Thần mãnh liệt vang lên, sau đó Chân Không Đại Thủ Ấn do tám đạo hào quang ngưng tụ thành xuất hiện bên trong thân thể của nàng ta, kết thành Trí Tuệ ấn, nhanh chóng chấn động, sau đó lập tức bóp chặt, chuyển sang Không Đà ấn.

Ầm ầm!

Toàn bộ thân thể của nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt lập tức phát nổ, hoá thành những dòng ánh trăng óng ánh bạc tựa như thuỷ ngân, dập dềnh lơ lửng giữa không trung.

- Cuối cùng nữ thần vẫn chỉ là nữ thần, suy nghĩ không quá mức nhạy bén, không thể sánh với trí tuệ của nhân loại được, kinh nghiệm đấu pháp quá thấp. Ở trên miệng núi lửa này, khí vị của lưu hoàng dung nham đã mơ hồ che dấu khí tức của Minh Thần, nhân lúc hoả đan vừa phát nổ, Chân Không Đại Thủ Ấn hoà lẫn vào đó, ngươi chắc chắn sẽ không cảm nhận được, hơn nữa còn ngu ngốc hấp thụ để tẩm bổ!

Sau khi một chiêu đắc thủ, thân thể Hồng Dịch lại tiếp tục ẩn vào trong hư không.

Trong chớp mắt thân thể của hắn lại xuất hiện giữa dòng ánh sáng bạc, trường kiếm vung lên, kiếm quang chói loà, thoáng chốc bao phủ hoàn toàn vị nữ thần Hàn Nguyệt kia, mang thân thể vừa ngưng tụ thành hình người của nữ thần nghiền nát thành từng mảnh.

Động tác của hắn cực kỳ nhanh, vừa xuyên qua hư không, ba dòng thuỷ ngân bạc tựa như ánh trăng đều bị kiếm quang của hắn cắt nát.

Sau khi nghiền nát, sắc mặt của Hồng Dịch vẫn không thay đổi, Chân Không Đại Thủ Ấn chấn động, vung ra một trảo, nhanh chóng thu lại ba dòng ánh sáng bạc kia.

Khi ba dòng ánh sáng bạc kia vừa bị tóm lấy, trong lúc giẫy dụa mãnh liệt liền lập tức ngưng tụ lại thành thân thể của nữ thần Hàn Nguyệt.

Thế nhưng hiện giờ Hồng Dịch sao có thể cho nữ thần Hàn Nguyệt chạy thoát được. Chân Không Đại Thủ Ấn bóp mạnh một cái.

Xịch!

Nữ thần Hàn Nguyệt kia lại nổ tung thành bột phấn, sau đó bị một cỗ lực lượng cực lớn, hút mạnh vào bên trong Càn Khôn Bố Đại.

Toàn bộ không gian bên trong Càn Khôn Bố Đại gần như là thế giới riêng của Hồng Dịch.

Hàn Nguyệt nữ thần vừa bị hút vào trong đó lập tực bị tống giam.

Phù!

Sau khi tống giam được Hàn Nguyệt nữ thần, Hồng Dịch thở ra một hơi thật dài. Vị nữ thần này quả thật cực kỳ cường đại. Tuy rằng không bằng Thiên Xà vương thế nhưng lại có một thân thể bất tử, chỉ có một tiểu thiên thế giới mới có thể giam giữ được nàng ta. Còn muốn tiêu diệt luyện hoá nàng ta thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Vừa rồi Hồng Dịch bằng vào thân thể nhân tiên, sau khi dùng kiếm khi tiêu diệt hình thể của Hàn Nguyệt, vậy mà không ngờ vị nữ thần kia lại còn có thể ngưng tụ thành hình, từ đó có thể thấy được nàng ta cường đại đến như thế nào.

Sau khi giam cầm được Hàn Nguyệt nữ thần, Hồng Dịch nhìn về phía Tạo Hoá Hồ Lô từ trên bầu trời đang chậm rãi hạ xuống một tảng đá cạnh miệng núi lửa, sau đó nó đứng yên bất động.

Ngay khi Tạo Hoá Hồ Lô hạ xuống tảng đá cạnh miệng núi lửa, vùng không gian hỗn độn chợt loé lên, Vô Địch hầu từ bên trong bước ra, trên tay vẫn cầm Thương Mang trường thương như trước, đứng sừng sững cạnh miệng núi lửa, ngước đầu nhìn Hồng Dịch đang lơ lửng phía xa xa trên bầu trời.

Hiện giờ Vô Địch hầu đã không còn năng lực phi hành nữa rồi.

Có thể nói lúc này hắn hoàn toàn không tạo ra bất cứ sự uy hiếp nào cả.

- Vô Địch hầu, Tạo Hoá Hồ Lô cùng Thương Mang thần thương! Bỏ hết xuống thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Hơn nữa còn cả nữ nhân Ưu Lộ Lai Đặc của ngươi, ta cũng có thể thả ra. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ngươi nên hiểu rằng, vừa rồi ta không có ý định giết chết ngươi! Nếu không thì kể cả là mười kẻ như ngươi cũng đã chết từ lâu rồi!

Hồng Dịch đứng trên bầu trời, lạnh lùng nói.

- Thật không ngờ, thật không ngờ, ta lại có một ngày lâm phải tình cảnh như thế này! Vừa rồi ngươi không có ý định giết chết ta là do sợ khi ta gặp phải nguy hiểm thì Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm xuất hiện hộ chủ phải không!

Vô Địch hầu nhìn Hồng Dịch trên bầu trời, tay cầm thương mà đứng, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh, lạnh lùng tràn đầy sự khó hiểu mà nói.

- Ta không tin vận khí của ngươi lại có thể tốt hơn ta được! Chẳng qua hôm nay ngươi gặp may mà dành được thăng lợi mà thôi!

Nói xong, Vô Địch cầm lấy Tạo Hoá Hồ Lô rồi bất thình lình nhảy thẳng xuống miệng núi lửa, thả người vào trong dòng dung nham nóng chảy bên dưới!

Ánh mắt của Hồng Dịch chợt loé lên, nhìn vào dòng dung nham nóng chảy đang sôi sùng sục trong lòng núi lửa, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một ánh vảy giáp loé lên.

- Cửu Hoả Viêm Long! Lại là ngươi!