Dương Thần

Chương 338: Trên Dương Thần?




- Lại là ngươi, ngươi còn dám đến phá hỏng chuyện tốt của Hầu gia!

Nhìn thấy tấm màn khổng lồ từ trên bầu trời cấp tốc phủ xuống bên dưới, Âm Liên Hoa, Chân Không, Chân Không đạo nhân, võ thánh áo đen, ba đại cao thủ gần như là trong nháy mắt tập trung lại cùng một chỗ, bày ra một thế trận hình tam giác, phương vị dưới chân lại mơ hồ chụm lại thành một thế "Tam Tài Trận", đủ để có thể ứng phó với sự tập kích bất ngờ từ bốn phương tám hướng.

Ba kẻ này đều là cao thủ nhất đẳng trong thiên hạ hiện nay, tuy rằng không thể nói là đỉnh cấp tuyệt đỉnh, thế nhưng cũng đủ để vang danh lừng lẫy bốn phương, là nhân vật có thể sánh ngang với một vại vị tông chủ, tổng quản đạo đàn các môn phái. Bọn họ đều là những người có kinh nghiệm thực chiến phong phú đến cực điểm, tâm linh lại càng nhạy bén mẫn cảm tuyệt vời.

Quỷ tiên, võ thánh là cao thủ nhất lưu nhất đẳng.

Lôi kiếp cao thủ như Hồng Dịch, thánh giả Đạo Phu là đỉnh cấp tuyệt đỉnh.

Còn Khổng Tước vương, Thiên Xà vương, Huyền Thiên quán chủ, Mộng Thần Cơ, những nhân vật như vậy chính là những cường giả trong "truyền thuyết", tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi, người người đều biết đến, thế nhưng không một ai từng gặp qua.

Âm Liên Hoa nhìn thấy thân thể của Chiến Thần xuât hiện trong phủ đệ của thành chủ, sắc mặt liền kịch liệt biến đổi, âm thanh lạnh lẽo the thé từ trong miệng truyền ra.

- Ngươi chính là kẻ bắt được Vô Sinh lão mẫu, tu luyện Chiến Thần Ma Kinh, kinh điển chí cao của Vu Quỷ đạo phải không?

Chân Không đạo nhân râu tóc đen nhánh đưa mắt nhìn Hồng Dịch.

- Hắc hắc, ngươi tuy rằng đoạt được Trụ Thiên Thần Thạch của Hầu gia, thế nhưng hiện giờ cũng không dễ chịu cho lắm nhỉ, ngày ngày phải dùng pháp lực trấn áp nó, không cho nó phá đá xuất thế. Ta nói cho ngươi biết, bào thai bên trong Trụ Thiên Thần Thạch đã bị Hầu gia hạ xuống một loại mầm mống linh hồn, quyền ý tinh thần. Trong thiên hạ này không một ai có thể khu trừ được, sớm muộn gì nó cũng phải xuất thế, cho dù ngươi trấn áp thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi, trái lại còn làm tiêu hao lực lượng của ngươi. Tốt nhất ngươi nên thức thời, hoà giải với Vô Địch Hầu, hai tay dâng Trụ Thiên Thần Thạch cho người, nếu không, hậu quả chỉ sợ rằng ngươi khó có thể gánh vác được.

Võ thánh áo đen phát ra âm thanh lạnh như băng.

Hắn cũng nhận ra rằng hình dáng mô phỏng chiến thần trước mắt đúng là tên đạo nhân thần bí mà ngày đó tiến đến tổng đàn của Phương Tiên đạo trong Ngọc Long sơn đánh giết một trận, cướp đoạt đi Trụ Thiên Thần Thạch.

Sự cường đại của đạo nhân này, hắn cảm nhận vô cùng sâu sắc. Thế nhưng ngoài miệng làm sao dám thừa nhận được?

- Vậy sao? Ngày đó, ba mươi sáu cao thủ võ đạo dưới trướng của Vô Địch Hầu cùng Phương Tiên đạo tông chủ, Thần Ưng vương liên thủ ngăn cản bản chân nhân, vậy mà vẫn bị bản chân nhân bóp nát như những con kiến hôi, thậm chí ngay cả Vô Địch Hầu xuất ra Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng không thể làm gì được bản chân nhân. Bản chân nhân đường đường chính chính dùng lực lượng của bản thân để đoạt lấy linh thạch bào thai, là người có năng lực có được thiên tài địa bảo. Vô Địch Hầu không có khả năng bảo vệ được bảo bối. tất nhiên sẽ không thuộc về hắn.

Hồng Dịch nhìn tên võ thánh áo đen này, sau đó cánh tay hơi nhấc lên.

- Ba người các ngươi cùng liên thủ đúng thật cũng đủ để tung hoành thiên hạ. Thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta. Thần phục ta hoặc chết. Lựa chọn đi!

- Ngươi có thể đánh bại Vô Sinh lão mẫu chẳng qua là vì Chân Không Đại Thủ Ấn của mụ ta chưa luyện đại thành. Bần đạo ngược lại muốn xem xem ngươi sau khi hấp thụ lực lượng bảy tôn thần linh của mụ ta, luyện lại Chân Không Đại Thủ Ấn đạt đến hoả hầu như thế nào. Ngươi muốn ta thần phục, vậy trước tiên phải đánh bại ta đã.

Thần sắc của Chân Không đạo nhân bình tĩnh trở lại. Phía sau gáy hiện lên tám vòng hào quang, so với Vô Sinh lão mẫu còn nhiều hơn một vòng. Rất dễ nhận thấy Chân Không Đại Thủ Ấn của lão ngưng luyện hơn một thành.

Tám vòng hào quang vừa lóe lên liền tản ra một loại áp lực khổng lồ, trong không khí loáng thoáng vang vọng tiếng phạm xướng, từng đạo văn tự màu vàng kim từ trong vầng ánh sáng nhiều màu lưu động truyền ra, uy lực so với Vô Sinh lão mẫu còn lớn hơn rất nhiều, tuy rằng không bằng trạng thái nghìn vạn tia sáng rực rỡ, khí thế cuồn cuộn khiến cho thiên địa núi sông biến sắc như của thái tử, thế nhưng cũng đủ khiến cho không gian bốn phía xung quanh phát ra những âm thanh rắc rắc dữ dội, chẳng khác nào tiếng rạn nứt của ngọc lưu ly.

Đồng thời, khi tám vòng ánh sáng hiện lên sau gáy của Chân Không đạo nhân, không khí xung quanh thân thể của đại thái giám Âm Liên Hoa cùng võ thánh áo đen liền trở nên méo mó, lúc ẩn lúc hiện, ngưng tụ thành một kiện áo giáp tám màu.

Hơn nữa hai kiện áo giáp rực rỡ màu sắc này tựa hồ tương thông với khí huyết của hai đại võ thánh. Khí huyết dương cương, quyền ý của hai đại võ thành cuồn cuộn chuyển động, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến chúng. Rất rõ ràng ba người này đã từng luyện tập phối hợp hỗ trợ từ rất lâu rồi, tâm ý tương thông, công thủ thành một thể.

Rắc rắc rắc rắc!

Ngay trong khoảnh khắc khi chuỗi biến hoá hoàn thành, từ tám vòng hào quang phía sau gáy của Chân Không đạo nhân, một bàn tay cực lớn phóng ra, văn tay của bàn tay này rất rõ rệt, trong lòng bàn tay mơ hồ có tiêu ký hình một chữ "Vạn". (*)

Bàn tay này khi xuất hiện, cũng không phải lập tức công kích, mà bất thình lình ngừng lại, kết thành một loại thủ ấn, ngón cái và ngón trỏ chụm lại một chỗ, tựa tròn không phải tròn, tựa vuông không phải vuông, ba ngón tay còn lại hơi cong cong, tạo thành hình vòng cung. Loại thủ ấn này vừa kết thành, lập tức từ trên bề mặt của Chân Không Đại Thủ Ấn tản ra một cỗ uy lực không cách nào phán đoán được, tựa như một thứ huyền diệu nào đó của thiên địa.

- Đây là thứ quyền ấn gì, cùng phối hợp với Chân Không Đại Thủ Ấn không ngờ lại phát ra uy lực lớn đến như vậy.

Hồng Dịch lập tức cảm thấy ngay khi Chân Không Đại Thủ Ấn của Chân Không đạo nhân kết thành loại thủ ấn kia, màn chắn của không gian ảo ảnh lập tức rung lên dữ dội, gần như sắp bị rạn nứt.

- Đi!

Nhìn thấy Hồng Dịch kinh ngạc, Chân Không đạo nhân cũng không trả lời, chỉ quát mạnh một tiếng. Lập tức Chân Không Đại Thủ Ấn mang theo thứ thủ ấn kỳ quái cấp tốc bay thẳng về phía Hồng Dịch.

Cùng lúc đó, Âm Liên Hoa và hắc bào võ thánh đều hét lên một tiếng điên cuồng, binh khí tuỳ thân, một đao một kiếm, trong nháy mắt được rút ra, thân thể chớp lên, bổ chồm về phía trước chém xuống. Do thân thể của được vầng hào quang tám màu bao bọc thế nên hành động của hai đại võ thánh này cực kỳ linh động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bay vút lên.

Một cú nhảy chồm tới của hai đại võ thánh mang theo quyền ý, huyết khí, đao quang, kiếm ảnh bổ thẳng lên thân thể của Chiến Thần, tạo thành những vết nứt loang lổ.

Một đòn công kích của hai đại võ thánh, một khi trúng phải, cho dù là quỷ tiên thì bản thân cũng bị trọng thương, thậm chí trực tiếp bị giết chết, hồn phi phách tán.

Thế nhưng chiến thần của Hồng Dịch lại không hề bị huyết khí ảnh hưởng chút nào. Bằng vào tu vi hiện tại của hắn, trừ phi là đỉnh cấp tuyệt đỉnh võ thánh, hạng nhân vật như Công Dương Ngu, thì mới có thể chấn động chiến thần.

Chiến thần vung tay lên, ngay lập tức một thanh đại tắc thần đao liền xuất hiện trong tay, tuỳ ý vẫy một cái, thi triển một chiêu Thiên Địa Hồng Lô. Ngay lập tức đao khí phát nổ ngang trời, trong chấn động dữ dội, chặn đứng hai đạo kiếm quang và đao quang của hai đại võ thánh đang bổ tới.

Thế nhưng cái thủ ấn do Chân Không Đại Thủ Ấn kết thành phá không vỗ đến mang theo uy lực vô cùng liền nghiền nát Đại Tắc Thần Đao. Thủ ấn cùng Chân Không chưởng phối hợp, quả thực khiến cho uy lực tăng lên gấp mấy lần.

Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên phía sau gáy của chiến thần cũng xuât hiện tám vòng hào quang. Tám vòng hào quang này vừa hiện ra liền rung lên dữ dội, hình thành Chân Không Đại Thủ Ấn. Ngón cái và ngón giữa chụm lại thành hình vòng tròn, đúng là dấu thủ ấn của bức tượng Công Đức phật trước kia.

Ầm ầm!

Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch va chạm với thủ ấn của Chân Không đạo nhân. Hai cỗ lực lượng va chạm dữ dội, thủ ấn của Chân Không đạo nhân lập tức bị nghiền nát bấy, hoá thành vô số đạo ánh sáng lưu chuyển, sau đó hội tụ thành tám vòng hào quang phía sau gáy, ba người lập tức bay lên không trung.

- Muốn chạy sao! Xuống cho ta!

Hồng Dịch đột nhiên quát lớn một tiếng, Chân Không Đại Thủ Ấn biến đổi, hướng lên trời bay đi, phát ra những âm thanh điệp điệp của Minh Thần, không khí dao động liên hồi, tâm thần con người chao đảo mãnh liệt.

- Vô sinh vô lượng nhập vị lai, đại thiên thế giới, quyển quyển hoàn hoàn!

Hồng Dịch lại quát lớn một tiếng nữa, lập tức tám vòng hào quang bay vút lên trời, từng vòng từng vòng quấn chặt lấy ba người. Bọn chúng tựa như bị rơi xuống giữa biển khơi mênh mông, chìm dần vào đáy biển, không thể vãn hồi.

- Chư vị, các ngươi còn muốn chạy nữa sao? Để xem các ngươi làm thế nào mà chạy được? Đại thần thông chỉ xích thiên nhai, phân cách hai thế giới của ta, ngươi còn không vượt qua lôi kiếp thì sao có thể thoát ra ngoài được?

Hồng Dịch nhìn thấy Chân Không đạo nhân, Âm Liên Hoa, võ thánh áo đen, ba đại cao thủ bị vòng ánh sáng của mình treo lơ lửng giữa không trung liền lạnh lùng nói. Sau đó hắn búng một ngón tay, tám vòng hào quang chậm rãi hạ xuống mặt đất.

- Thủ ấn này của ngươi là cái gì vậy? Bí pháp của Chân Không Đại Thủ Ấn, Cửu Chỉ Ấn, cũng chỉ có một mình thái tử biết được, ngay cả ta cũng chỉ được truyền thụ Không Đà Ấn, còn Vô Sinh lão mẫu thì không có được thủ ấn này. Cho dù ngươi bắt được Vô Sinh lão mẫu, tước đoạt thần linh của mụ ta, ép hỏi bí pháp thì cũng không có khả năng học được. Thứ thủ ấn mà Chân Không chưởng ngươi mới sử dụng loại pháp ấn gì vậy?

Chân Không đạo nhân rơi xuống mặt đất, hai mắt nhìn chòng chọc vào Hồng Dịch, ánh mắt hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Tuy rằng hiện giờ hắn chưa có tổn thương gì cả, ở phía sau gáy vẫn có tám vòng hào quang rực rỡ bảo vệ chặt lấy thân thể, thế nhưng lúc này hắn lại chẳng khác nào côn trùng mắc vào mạng nhện, giãy dụa đến mấy cũng không thể thoát ra được, đúng là chim trong lồng, cá trong chậu.

- Chân Không Đại Thủ Ấn của ta so với thái tử còn tinh thâm hơn rất nhiều. Cửu Chỉ Ấn của hắn cũng không tính là gì.

Hồng Dịch nhìn Chân Không đạo nhân, sắc mặt trầm tĩnh như nước.

- Quả nhiên là như vậy, Chân Không Đại Thủ Ấn không chỉ đơn giản như những gì ta tưởng, còn cần phải kết hợp với pháp ấn. Nếu như không phải lúc ta bị giam trong Trụ Cực Thần Chung, lĩnh hội được đôi chút sự huyền diệu; quá khứ, hiện tại, tương lai miễn cưỡng hợp nhất, thì ngày hôm nay cho dù có đối chọi được với tên Chân Không đạo nhân này thì cũng không có hy vọng cầm chân hắn lại được. Chân Không Đại Thủ Ấn có pháp ấn kết hợp, quả thật huyền diệu không gì sánh được.

Lời nói tuy rằng bình thản như vậy, thế nhưng trong lòng Hồng Dịch lại đang hiện lên một dòng suy nghĩ.

Ngày đó, khi bị Trụ Cực chuông của Tô Mộc chụp lên, dùng Cửu Hoả Viêm Long luyện hoá, vốn dĩ Hồng Dịch phải tiêu tốn một ít công phu mới có thể thoát ra được, thế nhưng trong khoảnh khắc đó hắn lại mang thủ ấn của bức tượng Công Đức phật dung hợp vào trong Chân Không Đại Thủ Ấn, tiếp đó dùng Quá Khứ kinh khu động, trong nháy mắt liền phá nổ Trụ Cực chuông, bắt Cửu Hoả Viêm Long, uy phong vô cùng.

Vào lúc ấy, Hồng Dịch liền biết rằng một Chân Không Đại Thủ Ấn chân chính sợ rằng cũng không phải là chỉ đơn giản vận dụng lực lượng của thần linh, mà cần phải phối hợp với pháp ấn của linh hồn bản thân thì mới có thể phát ra uy lực lớn nhất.

Nói tóm lại, Chân Không Đại Thủ Ấn tuy rằng có uy lực cực lớn, thế nhưng so với danh hiệu "Đệ nhất đạo thuật công kích" của Đại Thiện Tự thì còn hơi kém hơn một chút.

Trong phật học, mỗi một dấu thủ ấn đều đại biểu cho một loại ý nghĩa vô cùng sâu xa.

Dùng ngón tay kết thành ấn, thân thể sẽ trở nên thư sướng, dùng thần niệm tâm linh kết thành ấn, thần niệm sẽ từ từ trở nên cứng rắn.

Một Chân Không Đại Thủ Ấn thực sự chính là dùng tâm linh thần niệm kết thành ấn, điều khiển, sử dụng lực lượng của thần linh, uy lực tăng lên rất nhiều.

- Tuyệt học chân chính của Đại Thiện Tự là ba đại kinh thư Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai! Phần đầu của bản Hiện Thế Như Lai Kinh e rằng còn có vài loại tuyệt thế thủ ấn nữa! Có được những tuyệt thế thủ ấn này, bằng vào cơ thể của Quá Khứ Phật, quyền ý của Như Lai võ kinh làm phụ trợ, thi triển thủ ấn, diễn hoá linh lực của thần linh, làm được như vậy chỉ sợ rằng ngay cả Thái Thượng đạo cũng không thể chống đỡ được! Mộng Thần Cơ cũng không phải là đối thủ của ta!

Đột nhiên trong lúc đó Hồng Dịch chợt hiểu ra một chút về cái gì gọi là "siêu thoát" chân chính. Khái niệm này là thứ khi hắn chống lại Vô Cực Thiên Âm của Phương Viên đã mơ hồ cảm nhận được, thế nhưng không cách nào nắm bắt nổi, đến tận lúc này mới có thể tiếp cận được với nó.

Vô Cực Thiên Âm, Tam Giới Đại Dự Ngôn, chính là dùng võ đạo quyền ý của bản thân dung hợp vào trong linh hồn, phát huy ra uy lực cực lớn. Đây là sự kết hợp giữa võ đạo và đạo thuật.

Còn Chân Không Đại Thủ Ấn lại là dùng linh hồn kết ấn, điều khiển lực lượng của thần linh. Đây là sự kết hợp giữa linh hồn và tín ngưỡng thần linh.

Võ đạo đạt tới nhân tiên, linh hồn vượt qua cửu trọng lôi kiếp, như vậy là có thể đạt tới cảnh giới dương thần.

Nếu như võ đạo luyện thành nhân tiên, linh hồn đồng thời cũng vượt qua cửu trọng lôi kiếp, còn thần linh trong tín ngưỡng, cửu cửu quy nhất (chín chín quy về một, một quẻ trong dịch kinh, ý chỉ thời điểm cuối cùng, tận cùng), luyện thành Bất Hủ Nguyên Thần, vào phút tối hậu, ba cảnh giới hợp nhất, như vậy thì hiện tượng gì sẽ xảy ra? Là siêu thoát niết bàn sao? Là vượt trên dương thần sao?

Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai, ba đại kinh thư hợp nhất, siêu thoát miền cực lạc, bước tới niết bàn.

Vốn lúc đầu hắn còn cho rằng bản thân có được phương pháp ngưng luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu trong Hiện Thế Như Lai Kinh đã là võ học tinh hoa. Thế nhưng lúc này, sau khi thoáng suy nghĩ qua, Hồng Dịch cho rằng trong nội dung của Hiện Thế Như Lai Kinh, phần viết tổng quát chung về bộ kinh thư này mới là phần quan trọng nhất.

Tuy nhiên đây cũng chỉ là những suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Hồng Dịch mà thôi.

Chỉ trong thoáng chốc đã vạch ra cho Hồng Dịch một con đường tu luyện rõ ràng.

Dòng ý niệm chỉ chớp hiện qua trong suy nghĩ của Hồng Dịch, ngay lập tức từ trong suy tư hắn liền trở về thực tại.

- Ngươi lại dám đối nghịch với Hầu gai, chờ Hầu gia hàng phục được Chân Cương môn, đến lúc đó cũng là lúc ngươi phải chết. Hầu gia hiện giờ đã lôi kéo được đạo lữ cùng nữ nhi của Bạch Phụng Tiên là Băng Xuyên Thiên Nữ, bất cứ lúc nào cũng thể hàng phục thu làm hậu cung. Sau lưng đạo lữ của Bạch Phụng Tiên chính là Hồng Lăng Lão Tổ, một nhân vật đã tiềm tu ba trăm năm, thi giải bảy lần, sống ở trong thuỷ cung trong hồ Ngưng Bích ở giữa dòng sông Huyền Băng. Vị đạo nhân kia, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại.

Đột nhiên võ thánh áo đen liền mở miệng phát ra tiếng cười nhạt.

- Cái gì mà bất cứ lúc nào cũng có thể hàng phục, thu làm hậu cung! Vô Địch Hầu của ngươi là hoàng đế sao? Thê thiếp của mình mà lại dám tự xưng là hậu cung! Đúng là muốn chết đây mà. Ta sẽ thanh toàn cho tên nô tài trung thành như ngươi.

Hồng Dịch vừa nghe thấy hai chữ hậu cung, trong lòng thầm cười nhạt một tiếng. Sau đó đột nhiên giương hai tay lên, toàn bộ vòng hào quang sau gáy lập tức phát ra những âm thanh gào thét của Minh Thần.

Tiếp đó một cây bạch cố trường mâu ló ra, đâm thẳng vào trong luồng ánh sáng phía trước.

Phập!

Thân thể của tên võ thánh áo đen này vốn đang bị xoay tròn giữa không trung, hành động bất tiện, lại không ngờ rằng Hồng Dịch bất thình lình hạ độc thủ như vậy, lập tức kêu thảm một tiếng, thân thể bị bạch cốt trường mâu xuyên thủng.

Phốc phốc!

Cây bạch cốt trường mâu này, ngoài lực sát thương cực lớn, bên trong lại mang theo kịch độc, vừa cắm vào thân thể của võ thánh áo đen, đối phương liền lập tức tuyệt khí bỏ mạng, tựa như bị Minh Thần hút đi tất cả sinh cơ.

- Chỉ cần ngươi mang tinh tuý của cái pháp ấn mà Chân Không Đại Thủ Ấn vừa kết thành truyền lại cho bần đạo, bần đạo lập tức đầu nhập vào dưới trướng, cam tâm làm chó ngựa phục vụ ngươi.

Chân Không đạo nhân vừa thấy Hồng Dịch nhấc tay một cái, giết chết võ thánh áo đen, khoé mắt khẽ giật giật, sau đó trấn định cất giọng nói.

- Ngươi còn muốn tu luyện Chân Không Đại Thủ Ấn nữa sao? Thần linh lực của ngươi vừa vặn đủ cho đạo lữ của bản chân nhân sử dụng.

Năm ngón tay của Hồng Dịch co lại thành trảo, cả cơ thể của Chân Không đạo nhân bị hút vào trong vòng hào quang rực rỡ.

Chú Thích

Chữ Vạn (tiếng Phạn: स्वस्तिक svastika) là một biểu tượng chữ thập với bốn đầu mút cong về góc trái và hướng sang bên trái, có hướng xoay ngược chiều kim đồng hồ. Tên gọi svastika (gồm chữ sv và asti ghép lại) hiểu theo tiếng Phạn có nghĩa là "phúc lộc, an khang, thành công thịnh vượng". Biểu tượng chữ Vạn của Ấn Độ giáo, đôi khi còn được trang trí thêm các chấm tròn ở các góc một phần tư.

Đây là biểu tượng của sự may mắn, đã từng xuất hiện lần đầu khoảng 16.000 đến 14.000 trước công nguyên. Biểu tượng này được lấy ý tưởng từ việc quan sát vũ trụ, hệ mặt trời, nó thể hiện nơi phát sinh ra nguồn sống vô tận, và sự vĩnh hằng. Trong tín ngưỡng Ấn Đ giáo, chữ Vạn được đồng hóa với thần Vishnu và được liên kết với thần Shiva và việc thờ rắn thần Nagar.

Chữ Vạn được coi là biểu tượng của Phật giáo, hàm chứa Phật tính. Đây là một trong 80 vẻ đẹp của Phật. Trong truyền thống đạo Bon bản địa của Tây Tạng, chữ Vạn là biểu tượng của sự vĩnh hằng, bất biến. Chữ svastika của đạo này quay ngược chiều kim đồng hồ, hoặc cùng chiều kim đồng hồ

Chữ Vạn được xuất hiện trên ngực hoặc trên lòng bàn tay và gót chân của Phật hoặc các Jinas. Nó còn được dùng làm hoa văn trang trí trên vải, tạo thành đường viền cho mẫu thiết kế.