Dương Thần

Chương 330: Bách Thánh Tề Minh!




- Khoa cử khảo thí lần này, đúng là rồng rắn lẫn lộn. Hoàng thượng lệnh cho chúng ta đến chủ trì, trong lúc hành sự cố gắng tránh để xảy ra sai lầm, trở thành trò hề cho thiên hạ.

Trong phòng quan chủ khảo có rất nhiều quan viên mặc mãng bào quan phục (y phục của quan lại thêu hình rắn, y phục của đế vương mới thêu hình rồng, thường gọi là long bào), đầu đội ô sa, vẻ mặt nghiêm túc ngồi cùng một chỗ. Khi cuộc thi mới bắt đầu, bọn họ yên lặng một lúc lâu, sau đó lại cảm thấy bầu không khí dần dần trở nên nặng nề, vì thế nhịn không được liền ghé đầu vào nhau rì rầm nghị luận.

Khoa thi lần này, chín nghìn cử nhân tập trung cùng một nơi, trong đó có rất nhiều đệ tử của các đại thế gia vọng tộc, cũng có rất nhiều nhân vật tu hành, quả thật là rồng rắn lẫn lộn, hình thức rất phức tạp, nhiều triều đại trước đây cũng khó gặp tình cảnh như vậy.

Những cuộc khảo thí trước đây, các vị quan chủ khảo này đều cao cao tại thượng, tâm tình thoải mái. Dù sao cũng là người nắm giữ số phận của các thí sinh trong tay, sao có thể không thoải mái cho được.

Thế nhưng khoa thi năm nay lại hoàn toàn bất đồng, trong đó có rất nhiều nhân vật mà thậm chí ngay cả hoàng thất Đại Kiền cũng phải cố kỵ, chứ đừng nói đến là đám quan giám khảo này.

Những thế gia cường đại trong thiên hạ, thậm chí là các thế gia hậu nhân của thánh hiền cũng đều phái ra những đệ tử xuất sắc nhất của mình đến tham gia khoa thi. Một vài nhân vật khác lại có uy vọng cực lớn trong giới sĩ lâm thiên hạ, so với những vị quan giám khảo đang ngồi ở đây thì cao hơn rất nhiều.

Đối với những hạng nhân vật như vậy, khi tập trung về một tràng thi, những vị quan giám khảo này làm gì còn cảm giác nắm giữ số phận thí sinh trong tay nữa, trong lòng chỉ cầu bản thân phúc lớn, không có rắc rối xảy ra.

Lúc này, ngay cả quan phó khảo, Lý Thần Quang cũng không nhịn được phải chụm đầu ghé tai nghị luận.

Bởi lẽ bản thân hắn cũng cảm nhận được một cỗ áp lực đang đè xuống.

Quan chủ khảo ngồi ở cao cao phía trên, không nói một lời, nhìn qua liền nhận ra đó chính là thái sư Đại Kiền, Hồng Huyền Cơ.

Một cuộc thi có quy mô lớn như thế này cũng chỉ có Hồng Huyền Cơ, cường giả nhân tiên, Võ Ôn Hầu danh tiếng lẫy lừng, nắm giữ triều chính hai mươi năm mới có thể trấn áp được.

Tuy rằng các đại thế gia, đại hào môn có lịch sử lâu đời, xuất sinh trước Hồng Huyền Cơ từ rất rất lâu, thế nhưng chỉ cần hai chữ "nhân tiên" cũng đã đủ để cho mọi ánh hào quang của các thế gia trở nên mờ nhạt.

Trên phương diện thực lực, uy phong của lịch sử lâu đời hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Có lẽ sẽ có những thế gia hào môn dám dũng cảm cự tuyệt không cưới công chúa của hoàng thất. Thế nhưng, ngày hôm nay, ở trường thi này, tuyệt đối không có một thế gia đệ tử nào dám gây náo loạn trước mặt một cường giả nhân tiên.

Tuy nhiên lúc này Hồng Huyền Cơ vẫn lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế quan chủ khảo ở trên cao, không hề nhúc nhích, tựa như một bức tượng gỗ.

Xa xa ở phía đối diện với vị trí của quan chủ khảo là một miếu thờ. Bên trong miếu hương hỏa nghi ngút. Ở đây thờ phụng những đại tiên hiền thời cổ xưa, dựng tượng của các đại nho sĩ. Những bức tượng này được đắp bằng đất, thế nhưng lại tản ra một cỗ ý chí đường đường chính chính, bất khả xâm phạm. Người vừa liếc qua liền lập tức cảm thấy ở sâu trong linh hồn của hình bỗng dâng lên một cỗ ý niệm tôn kính ngưỡng mộ.

Những vị tiên hiền này đều là những nhân vật có thể được gọi là "Tử".

- Hả?

Lý Thần QUang thấy Hồng Huyền Cơ đang nhìn về phía những bức tượng thượng cổ thánh hiền trong toà miếu ở phía đối diện, trong thoáng chốc bỗng nhiên cảm thấy có chút mối liên kết gì đó, trong lòng không khỏi khẽ rùng mình!

Khụ!

Một tiếng ho khan khiến cho ba mươi sáu quan giám khảo trong phòng giật mình bừng tỉnh, đồng loạt nhìn về phía Lý Thần Quang, tất cả mọi người đều ngừng rì rầm nghị luận. Không ai biết vị lễ bộ thượng thư, nội các đại thần đã từng cùng Hồng Huyền Cơ quát mắng ở cuộc thi hương lúc trước, định làm gì.

- Chư vị đồng liêu, chúng ta thân là quan giám khảo, vì xã tắc tìm hiền tài, quyết định số phận của các cử tử (cử nhân tham gia thi). Nhất là lần này khi chọn lựa văn chương hay, dở, tuyệt đối không được qua loa. Chư vị đều là những người đọc sách dưỡng khí có thành tựu, có thể nghe những điều mà người khác không nghe được, có thể nhìn những thứ mà người khác không nhìn được. Nếu đã như vậy không bằng chúng ta cùng ra ngoài, nhìn xem văn chương tinh hoa của các vị thí sinh cao thâm ra sao?

Lý Thần Quang đứng dậy, chắp tay nói.

- Lý đại nhân, thứ văn chương tinh hoa này, làm sao có thể nhìn thấy được? Tuy chúng ta biết rằng thượng cổ thánh nhân chữ chữ tựa như châu ngọc, hạ bút xuống giấy trắng, văn chương bùng lên ánh sáng rực rỡ, chữ chữ bay vào không gian, cả trời đất sáng loá. Tuy nhiên cũng chỉ có quỷ thần mới thấy được. Chúng ta đâu phải là quỷ thần, mắt người phàm sao có thể thấy được những thứ này?

Một vị quan giám khảo cười cười nói.

- Không phải vậy, văn cũng tựa như võ công. Mỗi chiêu mỗi thức của võ công đều có khí thế. Văn tự cũng vậy. Đức của văn chương dung nhập vào tinh khí thần, hơn nữa còn có cả đạo lý. So với võ công còn sâu sắc hơn một bậc. Nếu như là văn chương của thánh hiền viết ra, cương khí sung mãn tràn ngập thiên địa. Chúng ta là kẻ đọc sách, lúc bài trừ tạp niệm, vận thần lên hai mắt, tuy rằng không nhìn thấy thế nhưng trong lòng cũng cảm nhận được. Chư vị đều là những người đọc sách tinh thâm, chẳng lẽ không loại bỏ được tạp niệm sao.

Lý Thần Quang cười nói.

- Lý đại nhân nói đúng, vậy thì chúng ta liền ra ngoài xem những tinh hoa văn chương của các thí sinh một chút vậy.

Những vị quan giám khảo ở đây cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, mỗi người đều là những nhân vật rất thông minh lanh lợi, từng trải qua nhiều tràng văn chiến, đọc sách vài chục năm, làm gì có ai dễ chọc vào đâu?

Hơn nữa đối với sĩ phu mà nói, ngoại trừ đọc sách dưỡng khí ra cũng chỉ là đọc nhiều sách hơn để cầu trường sinh. Đối với rất nhiều trò đạo thuật chơi đùa, cũng đều hiểu biết một chút. Tuy rằng hiện giờ triều đình cấm đạo, không thể lộ liễu luyện đạo thuật, thế nhưng bài trừ tạp niệm, vọng khí, cảm ứng một vài thứ liên quan đến đạo thuật thì bản thân cũng có thể làm được.

Loại nho giả cực kỳ cao minh này, nhìn một chiếc lá rơi là biết mùa thu đến, nhìn khí tượng của con người là có thể suy đoán sinh tử thành bài. Mọi quy luật của đại thiên thế giới đều tồn tại trong lòng.

Lý Thần Quang ra khỏi phòng chủ khảo, các vị quan giám khảo khác đều nhìn về phía Hồng Huyền Cơ đang ngồi bất động giống hệt như một bức tượng thánh nhân ở phía trên cao, trong lòng ngẫm nghĩ một lát rồi cũng nối đuôi nhau ra ngoài.

- Mọi người nhìn xem, trong phòng thi kia là văn đàn đại tông sư Tạ Văn Uyên đấy, văn khí tinh thần ngút trời, tựa như tinh khí lang yên của võ đạo thánh giả. Chẳng qua tinh khí của võ đạo thánh giả là bá đạo cường liệt, còn tinh khí của đại tông sư Tạ Văn Uyên là đường đường chính chính, trong nhu có cương, đủ để sánh ngang với hào quang của nhật nguyệt. Những người còn lại cũng có chút tài văn chương, từng chữ từng chữ trôi nổi giữa không trung, tuy nhiên cũng chẳng khác nào đom đóm.

Ngay khi Lý Thần Quang vừa bước ra ngoài, ánh mắt khẽ động, nhìn về lên đỉnh một gian phòng thi ở phía tây, sau đó lấy tay chỉ chỉ.

Trên đỉnh gian phòng này hoàn toàn là một mảng trống không, chẳng có thứ gì.

Thế nhưng trong mắt của Lý Thần Quang lại thấy được một cột ánh sáng nhu hoà, cứng cỏi, trắng mênh mông, hướng thẳng lên bầu trời, khiến cho người ta cảm nhận một cỗ khí tức to lớn, chính trực.

Còn ở trên các phòng thi khác, tuy rằng cũng có ánh sáng, thế nhưng chỉ óng ánh toả sáng ước chừng một trượng, có phòng chỉ toả sáng một thước, chẳng khác nào đom đóm.

- Lúc người chuyên tâm viết văn chương, tạp niệm tiêu trừ, tinh khí thần liền hiện ra một cách rõ ràng. Lúc viết văn chương, tinh khí thần dung nhập vào từng câu từng chữ. Mỗi một chữ trong văn chương cũng tương đương với một chiêu thức trong võ đạo. Mỗi chiêu mỗi thức đều phải dung nhập vào trong đó từng cỗ tinh thần cực mạnh. Có như vậy ở trong mỗi chữ viết, mỗi chiêu thức mới có thể bùng phát ra ánh sáng, mới có thể khiến cho quỷ thần, dị nhân nhìn thấy.

Chỉ bằng như vậy, vừa nhìn qua, trong lòng Lý Thần Quang liền thoáng biết được trong chín nghìn thí sinh này, văn chương của ai hay, ai dở, ai cao, ai thấp.

Trên nóc của những gian phòng không có ánh sáng tinh thần, thì chắc chắn thí sinh ngồi trong đó, hoặc là ẩn tàng thực lực, hoặc là chưa chuyên tâm viết văn.

Viết văn chương cũng giống như luyện võ nghệ, nếu không dung nhập tinh thần của bản thân vào trong đó thì không thể nào viết ra một áng văn hay.

- Suy cho cùng vẫn là học vấn của Thần Quang huynh tinh thâm, tâm linh tinh thuần. Chúng ta nhìn không thấy bất cứ thứ tinh khí gì cả, chỉ có thể hơi chút cảm giác được mạch văn phiêu dật. Đại tông sư Văn Uyên quả đúng là tông sư. Trong khoa cử lần này, ngay cả hoàng thượng cũng hạ thánh chỉ cho vào trường thi mà không cần khám người.

Mấy vị quan giám khảo còn lại cũng tham gia phụ hoạ.

- Theo lý mà nói, cho dù là ẩn dấu thực lực thì trong đám thí sinh này chắc hẳn phải có cường giả. Không biết gian phòng của vị tiểu thần đồng của Phương gia có phát sáng không nhỉ? Lẽ nào hắn cũng ẩn dấu thực lực? Còn nữa, Hồng Dịch kia thì sao? Năm ngoái, khi ta là toạ sư của đợt thi hương, người này đỗ thủ khoa. Nghe nói vài ngày trước hắn lại đoạt được cả giải võ trạng nguyên. Theo lý mà nói chắc hẳn sẽ phải thể hiện ra thực lực của bản thân chứ nhỉ? Chẳng lẽ hắn không toàn tâm viết văn?

Lý Thần Quang cũng không để ý đến những vị quan giám khảo đang phụ hoạ bên cạnh. Những giám khảo này, công phu dưỡng khí còn rất xa mới bằng hắn, không thể diệt trừ tạp niệm trong đầu, đạt tới cảnh giới trong suốt như gương sáng, tự nhiên sẽ không nhìn được ánh sáng tinh thần toả ra từ những người dụng tâm viết văn.

- Hả?

Đúng lúc này, Lý Thần Quang đột nhiên nhìn thấy trêb nóc của một gian phòng phía đông bất ngờ toả ra một cỗ tinh quang phiêu dật, xông thẳng lên tận trời xanh! Ở phía trên bầu trời lại ẩn ẩn hiện hiện hình thành một đoá mây, rực rỡ như gấm lụa!

- Cẩm tú văn chương! Cẩm tú văn chương hiện lên ở phòng thi phía đông! Ai ở trong gian phòng này?

Lý Thần Quang biến sắc.

Thấy Lý Thần Quang biến sắc như vậy, đám quan giám khảo xung quanh vội vàng hỏi.

- Ở trong gian phòng thi phía đông là tiểu thần đồng tám tuổi của Phương gia, Phương Viên. Có chuyện gì vậy? Đại nhân? Ngài nhìn thấy cái gì vậy?

- Ta nhìn thấy cẩm tú văn chương.

Lý Thần Quang ngẩng lên nhìn bầu trời, ở phía trên là một đoá mây gấm rực rỡ, không khỏi lẩm bẩm nói.

- Tốt lắm tiểu thần đồng, văn khí tinh thần, phiêu dật không tiêu tán, từ trong cơ thể thẩm thấu ra bên ngoài, không ngờ lại dệt thành ánh sáng tựa như gấm lụa. Đúng là cẩm tú văn chương mà!

…………

- Tạ Văn Uyên quả nhiên không thể coi thường được. Ngay cả tên Phương Viên kia, tuy rằng tuổi còn nhỏ mà lại có thể viết lên một áng văn chương tựa như cẩm tú, tranh huy cùng với Tạ Văn Uyên. Cho dù hắn được Mộng Thần Cơ bồi dưỡng thì cũng không làm được như vậy. Quả thực là kẻ có tư chất trời sinh! Hồng Dịch, tên nghịch tử này, tự cho rằng bản thân có tài văn chương, ngày hôm nay chứng kiến hai đại nhân vật kia, chắc hẳn ngươi cảm thấy tức giận trong lòng, không khéo khiến cho cả tu vi suy giảm.

Hồng Huyền Cơ không cần nhìn, từ trong linh cảm cũng có thể bao quát toàn bộ trường thi, nắm rõ trạng thái tinh thần của tất cả mọi người.

- Hiện giờ, hoàng thượng và thái tử cùng đám người Cơ Thường Nguyệt chắc hẳn đang ở trên Phong Hoa lầu để vọng khí rồi.

……….

Hoàng thành, Phong Hoa lầu.

Kiền đế Dương Bàn, thái tử Dương Nguyên, ngoài ra còn có Hoà thân vương, Ngọc thân vương, thậm chí ngay cả mấy quận vương cùng Cơ Thường Nguyệt cũng đang ở trên toà lầu cao nhất hoàng thành này. Đứng trên toà lầu này có thể bao quát toàn bộ Ngọc kinh thành khổng lồ. Mỗi sáng sớm, khi vầng thái dương nhô lên, có thể đứng ở đây ngắm nhìn từng đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, từng đợt gió xuân lướt nhẹ qua mặt.

- Thường Nguyệt, trẫm hôm nay gọi khanh đến đây là để cùng khanh xem văn khí của Đại Kiền ta. Văn khí liên quan đến sự hưng suy của triều đại, văn khí càng nồng đậm, triều đại càng hưng thịnh. Trong khoa cử ngày hôm nay, rồng rắn lẫn lộn, ta và khanh, hai quân thần chúng ta cùng nhau nhìn xem văn khí của Đại Kiền ta thế nào.

Kiền đế đưa tay chỉ về trường thi ở phía xa xa nói.

- Hơn hai mươi năm trước thần được tiên đế cân nhắc, trong khoa khảo đỗ trạng nguyên. Thế nhưng hôm nay nhìn văn khí của trường thi, quả nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng. Văn chương tinh thần của Văn Uyên tông sư thông suốt tận chân trời, cùng tranh huy với nhật nguyệt, thần tự thấy không thể sánh bằng.

- À! Thường Nguyệt, khanh hiện giờ thân là tông chủ của Chính Nhất đạo, tu đạo hai mươi năm, tuy rằng Tạ Văn Uyên năm đó là sư phụ của khanh, thế nhưng lúc này cũng là từ thanh xuất lam rồi. (trò giỏi hơn thầy)

Kiền đế Dương Bàn nói.

- Đọc sách minh tâm, tu đạo cũng là minh tâm. Mấy năm gần đây thần chỉ là tu một vài thứ tiểu thuật bàn môn, khắc chế gian tà, hàng yêu trừ ma, tính ra cũng có chút thủ đoạn, thế nhưng nếu luận về sự lĩnh ngộ đối với đại đạo tâm linh thì còn rất xa mới bằng được sư phụ.

Cơ Thường Nguyệt cũng đưa mắt nhìn về khoảng không phía trên trường thi ở xa xa, ngữ khí bình thản mà kính cẩn.

- Ấy? Cẩm tú văn chương!

Ngay sau đó, Kiền đế Dương Bàn thoáng giật mình, nhìn lên phía trên của trường thì, sau đó lại nhìn về phía chân trời.

Cơ Thường Nguyệt cũng động dung.

………

- Tạ Văn Uyên tuy rằng là văn đàn tông sư, thế nhưng ta sẽ không bị hắn đánh bại! Tinh thần của hắn dung nhập trong chữ viết, từng chữ từng chữ phát ra ánh sáng, xuyên thẳng lên trời cao. Còn tinh thần trong câu chữ của ta lại rực rỡ như cẩm tú, bao trùm, chế trụ tinh khí của người.

Trong thoáng chốc khi Phương Viên tạm gác bút, hơi ngừng lại, một hàng chữ viết cứng cỏi linh động xuất hiện trên trang giấy.

Vị tiểu thần đồng tám tuổi này trong lúc hạ bút xuống, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ hưng phấn vô cùng.

- Thiên hạ rộng lớn, luận về văn thải cũng chỉ có Tạ Văn Uyên mới có thể cùng ta tranh phong. Đáng tiếc, trong cuộc thi này, hắn đến đây làm một áng văn cũng chỉ là hướng về hoàng thượng mà khuyên can. Nhất định sẽ không lọt vào pháp nhãn của hoàng thượng. Chức trạng nguyên lần này không phải là ta thì còn ai vào đây nữa.

- Thế gia trong thiên hạ, chín nghìn cử nhân, tất cả đều là lũ tài trí tầm thường.

Phương Viên mỉm cười, tiếp tục hạ bút viết.

………….

- Người có vĩnh viễn làm thầy giáo của muôn đời. Mỗi một câu nói của người này đều là pháp tắc của thiên hạ. Đây mới là thánh nhân, mới là thánh đạo mà "Tử viết".

Hồng Dịch viết một câu phá đề "Thất phu nhi vi bách thế sư. Nhất ngôn nhi vi thiên hạ pháp" xong. Bỗng nhiên ý văn dạt dào tuôn ra, tựa hồ nắm bắt được được tinh thần của "Chư tử" (những tiên hiền, thánh nhân được người đời xưng là "Tử" ) thời thượng cổ, nắm bắt được khí thế, nắm bắt được sự vĩ đại của bọn họ!

Có thể làm thầy giáo muôn đời của mọi người, mỗi một câu nói đều là pháp tắc được cả thiên hạ tôn sùng.

Người như vậy còn có thể dùng thứ ngôn ngữ nào để diễn tả sự kính ngưỡng, sự sùng bái của thiên hạ đối với hắn nữa đây?

Trong lúc múa bút thành văn, bản thân tinh thần của Hồng Dịch tựa như cảm thụ được sự lĩnh ngộ cùng sùng kính trong thánh đạo của các bậc "Chư tử" thời thượng cổ.

Tinh thần khí chất, các loại thần niệm chậm rãi ngưng luyện lại, cũng không phát tán ra bên ngoài.

Thế nhưng, dần dần, dần dần, dưới ngòi bút của Hồng Dịch, lời văn cuồn cuộn tung bay, mỗi một câu, mỗi một chữ đều dường như khiến cho những bậc "Chư tử" đang được cung phụng trong miếu thờ có một sự đồng cảm.

Hồng Dịch mỗi khi viết ra một chữ, đều giống như gột rửa qua linh hồn thần niệm của bản thân một lần.

Đột nhiên, hắn cảm thấy văn chương của chính mình tựa hồ đã đến đoạn kết, vì thế bất chợt nhấc bút lên.

Ầm ầm!

Một luồng tinh khí mang theo một cỗ áp lực khổng lồ bất thình lình xông lên thẳng trời xanh!

Ông ông ông, ông ông ông!

Ngay trong nháy mắt khi Hồng Dịch nhấc bút viết xong đoạn kết, bài vị, tượng đất của các bậc "Chư tử" được cung phụng trong miếu thờ, đều rung lên một cách dữ dội!

Thanh âm rung động vang vọng khắp cả trường thi!

- Bách thánh tề minh! (trăm thánh cùng kêu lên)! Sao có thể như vậy được! Là ai làm ra áng văn chương này! Chỉ có văn chương phù hợp với thánh đạo mới có thể khiến cho bách thánh tề minh! Đây là thứ văn chương gì vậy? Ta muốn xem, ta muốn xem!

Lý Thần Quang vừa vào phòng, liền cấp tốc chạy lao ra bên ngoài, không để ý hình tượng của bản thân.

- Hả?

Hồng Huyền Cơ cũng đứng lên.

Cùng lúc đó, ở phía xa xa, trên Phong Hoa lầu, Kiền đế Dương Bàn cùng Cơ Thường Nguyệt cùng lúc đứng bật dậy, tỏ ra vô cùng kinh hãi!

.............

- Bách thánh tề minh! Là ai có thể làm ra áng văn chương nhu vậy? Không thể nào! Không thể nào! Những bức thần tượng Chư Tử này được cung phụng nhiều thế hệ, bên trong có ẩn chứa một tia thần lực, tuy rằng không có ý thức nhưng bản thần cũng có đạo lý. Chỉ cần một ánh văn chương nào đó có đạo lý tinh thần tiếp cận với thánh đạo lập tức sẽ khiên cho bọn họ cộng hưởng!

Phương Viên liền dừng bút lại, thất thần trong giây lát. Một giọt mực suýt nữa rớt xuống bài thi, may mà đưa tay hứng kịp.

Thế nhưng ý văn của hắn lúc này gián đoạn, khó mà viết tiếp được.