Dương Thần

Chương 282: Uy Chiến Thần!




Người ta thường nói rằng quân tử báo thù, mười năm không muộn. Tuy nhiên không nên nín nhịn sự oán hận trong lòng, tốt nhất phải tìm mọi cách phát tiết ra ngoài, như vậy mới thống khoái, khiến cho mọi ý niệm trong đầu trở nên thông suốt, công đức viên mãn!

Ban nãy Hồng Dịch vừa giáng một cái bạt tai vào mặt Hồng Hi, thế nhưng lại bị lão thái giám Âm Liên Hoa kia đánh tổn thương tâm mạch. May mà bản thân mặc nhiều lớp áo phòng hộ cho nên không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên loại chuyện này hắn không thể nào chấp nhận được. Bản thân đường đường là một tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ, không ngờ lại bị một tên thái giám đánh bị thương, như vậy Hồng Dịch sao có thể nuốt trôi cục nghẹn này được?

Hiện giờ hắn đang phụ lên thân thể của môn chủ Thiên Kiếm môn Cam Thanh Phong, trực tiếp trả thù, nhất định phải khiến cho lão thái giám Âm Liên Hoa mất mặt.

Tuy rằng không có khả năng giết chết tên thái giám này, thế nhưng tuyệt đối có thể khiến cho hắn sống không yên thân!

Hồng Dịch tuy rằng không phải là kẻ nhỏ nhen, thế nhưng cũng không thể để cho một tên thái giám khi nhục bản thân như vậy được.

Quả thực, trong lòng của Âm Liên Hoa, hạng nhân vật như Hồng Dịch chẳng khác gì một con kiến, sống hay chết cũng chẳng khiến hắn bận tâm. Một đại tông sư, muốn giết thì giết, thái độ như vậy khíên cho Hồng Dịch cực kì thống hận.

Đó cũng là nguyên nhân ngay trong khoảnh khắc đó Hồng Dịch liền thi triển ra thủ đoạn lợi hại nhất, ngưng tụ Chiến Thần Thiên Ma trong Chiến Thần Ma Kinh nhằm cắn chết lão thái giám kia.

Hồng Dịch vừa xuất thủ, quỷ khí âm trầm toát ra, khắp nơi bị khí đen bao phủ, ma vân cuồn cuộn nổi lên, bao phủ khắp thân thể, mang theo một cỗ khí tức cổ đại hồn hậu, thê lương, trầm trọng, tạo thành một cỗ áp lực cực lớn khiến cho mọi người trong phòng đều cảm thấy khó chịu vô cùng.

Tựa như lúc này một tôn ma thần ngang tàng từ thời cổ đại đang giáng phủ xuống nhân gian! Muốn phá vỡ mọi xiềng xích của đạo lý và sự sống trên thế gian này.

Không chỉ cả người của Hồng Dịch bị mây đen bao phủ, hơn nữa ngay trước mặt Hồng Dịch còn hiện ra cái đầu lớn bằng đầu người bình thường. Đây chính là đầu của chiến thần, phía trên có cặp sừng hình xoắn ốc, trên miệng thò ra hai chiếc răng nanh sắc bén.

Ban đầu chiến thần tượng vốn chỉ là một cái đầu cực kì lớn. Thế nhưng hiện giờ Hồng Dịch đã đặc biệt thu nhỏ lại.

Tuy rằng bị thu nhỏ lại thế nhưng uy lực được nâng cao gấp bội phần.

Ma tượng càng nhỏ nghĩa là càng được ngưng tụ tinh thuần, uy lực cũng càng lớn hơn.

Tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng quan tưởng ra chiến thần ma tượng to như một căn phòng. Vì thế mà uy lực xuất ra mới không đủ, từ đó mà bị tông chủ Phương Tiên đạo Tiêu Ảm Nhiên xuất ra Nguyên Dương Khai Thiên Cự Phủ chém thành hai nửa.

Thế nhưng pho ma tượng chiến thần mà Hồng Dịch hiện tại ngưng luyện ra có uy lực lớn gấp ba lần!

Khi Thiện Ngân Sa ép hỏi ra được ý nghĩa của Chiến Thần Ma Kinh từ tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng, Hồng Dịch cũng từng nhìn qua bản dịch của bộ kinh văn này, trong lòng từ từ kết hợp với những đồ hình, rồi từ đó phỏng đoán ra chân nghĩa bên trong.

Đặc biệt là Hồng Dịch còn được phục dụng máu Tà Thần, cảm ngộ được những dòng thần niệm tinh hoa của thượng cổ chiến thần lưu lại trong đó.

Đó là vì sao pho tượng chiến thần trong Chiến Thần Ma Kinh mà hắn quan tưởng ra lúc này lại có sức mạnh cường đại đến như vậy, thậm chí ngay cả tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng có sống lại e rằng cũng còn kém hắn.

Một chiêu này Hồng Dịch quả thực đã vượt hơn hắn tông chủ Vu Quỷ đạo.

- Hả!

Mắt thấy sắp tiếp cận với thân thể của Hồng Dịch, chỉ còn cách năm xích nữa thôi là có thể đâm chết Hồng Dịch! Vậy mà trên thân thể của đối phương đột nhiên tản ra một làn sương mù ma quái đen nhánh dày đặc, đồng thời xuất hiện một chiếc đầu của yêu ma to bằng đầu người lao về phía hắn, vì thế không khỏi biến sắc, lập tức dừng lại, cùng lúc đó thu nhanh tay về.

Hắn rút tay về cũng vừa lúc thoát khỏi một cú ngoạm của cái đầu chiến thần kia.

Đầu chiến thần ngoạm một cái vào khoảng không phát ra một tiếng 'bồng' cực lớn giữa không trung! Nghe chẳng khác nào tiếng kình phong do một quyền mãnh liệt mới nện vào hư vô, phát ra một tiếng xé vỡ không gian.

Một cái ngoạm này làm cho không khí như bị ngưng đọng lại thành ngọc lưu ly, sau đó mãnh liệt nghiền nát thành mảnh vụn.

Từ đó có thể thấy rõ được uy thế của một cú cắn này của đầu chiến thần, kể cả là thép tinh chất thì phỏng chừng cũng bị cắn một cái mà nát bấy!

Tuy rằng cái đầu của tôn chiến thần này chỉ là do ý niệm của Hồng Dịch quan tưởng mà thành, thế nhưng bằng vào tu vi hiện tại của Hồng Dịch, thần hồn thuần dương, từ hư hoá thực, uy lực vô cùng, đã hoá thành một thứ vật chất vô cùng chân thực!

- Khá khen cho một cao thủ đạo thuật!

Âm Liên Hoa nhanh chóng lùi về phía sau, thân thể chớp lên như thiểm điện, rồi trong lúc đó đột nhiên bổ ra ba chưởng mãnh liệt, mỗi một chưởng đều tuôn ra một cỗ quyền ý, vừa ào ạt như sông lớn biển rộng, cuồn cuộn lao tới, lại vừa trầm trọng tựa như đại chuỳ, mang theo sát ý lạnh thấu xương!

Rầm rầm rầm!

Ba chưởng này làm cho không khí nổ tung lên, khí lưu bị dồn ép đập thẳng vào giữa trán của đầu chiến thần. Thoáng chốc liền đánh cho đầu chiến thần kia nổ tan tành, biến thành những luồng khói đen.

- Chưởng lực của lão thái giám Âm Liên Hoa này không ngờ lại hùng hậu đến như vậy! Huyết khi cũng đậm đặc hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt khi Âm Liên Hoa xuất chưởng, Hồng Dịch liền cảm thấy không khí xung quanh thần hồn của mình chao đảo dữ dội, cùng lúc đó trên người của Âm Liên Hoa tản ra một cỗ khí cương liệt, tựa như những luồng ánh sáng gay gắt bao xung quanh mặt trời, khiến cho Hồng Dịch cảm thấy bản thân giống như sắt thép đang bị nung trong lò lửa vậy.

Ngao ngao ngao!

Ngay khi ba chưởng của Âm Liên Hoa xuất ra, đánh cho đầu chiến thành nổ tan thành từng cụm khói đen, thì trong nháy mắt, những cụm khói đen bị đập vỡ này hạ xuống mặt đất, rồi bỗng nhiên ngưng tụ thành một pho tượng cao bằng một người bình thường, đây chính là một chiến thần hoàn chỉnh.

Một pho tượng thượng cổ chiến thần tay cầm đại chuy, cả người toát ra một cỗ đấu khí cường liệt.

Ngay khi pho tượng này ngưng tụ thành hình, gần như tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có một cảm giác rằng, trước mặt mình chính vị chiến thần thời thượng cổ rốt cục đã sống lại, giáng xuống nhân gian!

Khí tức uy áp chấn kinh toàn trường, ngay cả thái tử Dương Nguyên cũng hơi biến sắc, ngón tay khẽ cử động, giống như muốn đứng bật dậy.

Pho tượng thượng cổ chiến thần này vừa hạ xuống nhân gian liền đưa chân bước tới một bước, mặt đất rung lên dữ dội. Cùng lúc đó cây cự chuỷ trong tay hắn lập tức nện mạnh về phía trước, bằng vào thế ưng kích trường không (chim ưng tấn công giữa trời cao), bổ thẳng xuống đầu Âm Liên Hoa!

Một chiêu này quả thực có khí phách của một vị võ thánh! Không! Nói về phương diện võ đạo thì còn huyền ảo hơn nhiều! Phải nói đây là quyền thế của nhân tiên! Tuy rằng không có uy lực như nhân tiên!

Tôn chiến thần này mang võ đạo chuỷ pháp đơn giản từ thời thượng cổ thi triển ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

- Chuỷ pháp hay! Kình đạo tốt!

Âm Liên Hoa vừa nhìn thấy một chuỷ đang bổ xuống như vậy lập tức rít lên một tiếng chói tai. Thân thể chợt loé lên, đồng thời hai tay biến ảo, xuất ra một ngón tay điểm thẳng vào đầu cây cự chuỷ đang lao xuống.

Rầm!

Chuỷ và chỉ va chạm, gạch đá lát sàn trong gian phòng bay dựng ngược lên, nền đá bị chấn nát bét, huyết khí dương cương cường liệt bắn phá bốn phía xung quanh, ai ai cũng cảm thấy nóng hừng hực.

Một trận giao đấu liều mạng giữa võ thuật và đạo thuật này quả thực giống như hai cao thủ cùng đẳng cấp võ thánh đang giao thủ!

Chiến thần lúc này là ma thần, thế nhưng cũng không thi triển ra những thứ đạo thuật hoa lệ quỷ bí, mà là dùng thuần tuý võ đạo, thi triển một thứ chuỷ pháp đơn giản mà lăng lệ, huyền ảo mà dữ dội công kích đối phương!

Lối công kích như vậy, so với bất cứ thứ đạo thuật gì đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, đồng thời đạt được hiệu quả cao hơn!

Trong một cái chớp mắt, tượng chiến thần cùng Âm Liên Hoa giao thủ hơn mười hiệp, trong lúc hai bên giao thủ, kình phong bạo liệt, khí dương cương rung động, bất phân thắng bại!

Tên thái giám võ thánh Âm Liên Hoa này thân pháp di chuyển liên tục như gió cuốn, luôn muốn lách qua chiến thần để tập kích Hồng Dịch, thế nhưng chiêu thức võ đạo của chiến thần lại quá mức tinh diệu, quấn gắt gao lấy hắn, khiến cho hắn không cách nào thoát ra được!

- Ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể đánh tan đầu chiến thần sao? Thứ suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm! Chiến Thần Ma Kinh là một trong những điển tịch từ thời thượng cổ, so với Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh thì tinh thâm hơn rất nhiều. Ý chí của thượng cổ chiến thần không thể coi thường được. Lúc này ta mới biết được rằng bản Chiến Thần Ma kinh này quả thực là một pháp môn vô thượng! So với Quá Khứ kinh chỉ sợ rằng không hề thua kém! Tiếc là đám người của Vu Quỷ đạo kia đều bỏ gốc lấy ngọn, lại đi luyện thi, dưỡng thi! Pho tượng chiến thần này cường đại gấp trăm ngàn lần so với đám thi hoàng, phi thi gì gì kia! Nếu như lúc ta vượt qua lôi kiếp thì pho tượng chiến thần này xem ra cũng không kém Liệt Thần Ngẫu.

Ban đầu Hồng Dịch cũng không cảm thấy Chiến Thần Ma kinh lợi hại cho lắm, thế nhưng lúc này cuối cùng hắn đã biết được thượng cổ chiến thần lợi hại đến mức nào.

Nghĩ không ra bản thân ngưng tụ thành thượng cổ chiến thần, không ngờ lại có thể giao đấu với một thánh giả võ đạo như Âm Liên Hoa, không hề thua kém chút nào, cũng không hề sợ quyền ý của đối phương, lại càng không sợ tiếp xúc với khí huyết dương cương của đối phương.

Thứ võ đạo mà pho tượng thượng cổ chiến thần này thi triển chính là những gì mà Hồng Dịch cảm ngộ được từ ý chí, thần niệm được lưu lại trong giọt máu tà thần, từ đó áp dụng lên thân thể chiến thần.

Bởi vậy võ công pho tượng chiến thần đang thi triển chính là võ công của vị chiến thần trong máu Tà Thần, vô cùng tinh diệu!

Vốn dĩ Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh của Hồng Dịch cũng cực kỳ lợi hại, thế nhưng đối chiến với một võ thánh mà nói thì Đại Uy Thiên Long Bồ Tát cũng không đỡ nổi một kích.

Thế nhưng pho tượng chiên thần này lại hung mãnh hơn rất nhiều, không ngờ lại có thể trực diện đối chiến với võ thánh.

Tuy nhiên thứ lực lượng này cũng phải bỏ ra một cái giá lớn mới có được.

Giá lớn ở đây chính là chín thành tinh thần của Hồng Dịch đều phải tập trung trên thân thể của pho tượng chiến thần này, duy trì sự ngưng tụ của thượng cổ chiến thần, nếu không chỉ cần hơi sơ xảy, động tác trì trệ, lập tức sẽ bị Âm Liên Hoa đánh tan.

Một thành tinh thần niệm còn lại đương nhiên là Hồng Dịch tập trung chú ý vào thái tử Dương Nguyên.

Trong lòng Hồng Dịch, thái tử Dương Nguyên là một nhân vật cực kì lợi hại, so với tên thái giám võ thánh này còn kinh khủng hơn nhiều.

Bởi lẽ hắn vừa phát hiện ra, phía sau gáy của thái tử Dương Nguyên có những vòng hào quang ánh sáng, đây chính là loại ánh sáng thần linh do hương hoả tín ngưỡng ngưng tụ lại mà thành, một thứ đạo thuật trong Vị Lai Vô Sinh kinh.

Điều khác biệt ở đây chính là khi bản thân hắn đoạt pháp lực của Vô Sinh Lão mẫu, chỉ có bảy tôn thần lính, vì thế khi hiển hoá cũng chỉ có bảy vòng ánh sáng sau gáy của hắn. Trong khi đó phía sau của thái tử Dương Nguyên không ngờ lại có chín vòng!

Đúng vậy, thái tử Dương Nguyên luyện thành chín vòng ánh sáng, là chín đại thần linh!

Đây gần như chính là cực hạn của Vị Lai Vô Sinh kinh, chỉ cần tiến thêm một bước cuối cùng nữa là có thể đạt tới thành tựu Bất Hủ Nguyên Thần!

Điều này cũng không phải là điều trọng yếu, mà quan trọng nhất chính là bên người của thái tử khẳng định rằng còn có một tên tông chủ của Chân Không đạo. Tên thái giám Âm Liên Hoa kia nhất định không phải là tông chủ Chân Không đạo.

- Tứ đệ, thì ra trong phủ của đệ còn có một cao thủ đạo thuạt như vậy! Thảo nào đệ lại có thể bắt được đầu mục của tà giáo như Vô Sinh lão mẫu! Xem ra ta thực sự phải ban thưởng cho đệ một chút gì đó, coi như là cẩn thận cân nhắc một chút! Đệ đưa ra điều kiện đi!

Ngay trong mấy nhịp hô hấp khi Âm Liên Hoa cùng chiến thần giao thủ, thái tử Dương Nguyên liền đứng bật dậy, rồi đột nhiên cong ngón tay lại, ngay lập tức một tia sáng chín màu bắn thẳng về phía Hồng Dịch.

- Không ngờ thái tử lại liên thủ cùng tên thái giám này đối phó với bản chân nhân sao? Bản chân nhân phải sợ các ngươi sao?

Nhìn thấy tia sáng chín màu bắn tới, ý niệm của Hồng Dịch khẽ động, phía sau đầu liền xuất ra hào quang bảy màu. Từ trong bảy vòng ánh sáng này lập tức ngưng tụ thành một thủ ấn, phóng thẳng về phía tia sáng chín màu của thái tử, hai luồng ánh sáng va chạm dữ dội giữa không trung, phát ra những tiếng xì xì, sau đó đồng thời tan biến mất!

- Chân Không Đại Thủ Ấn! Ngươi.

Đột nhiên ánh mắt của thái tử trở nên vô cùng sắc bén.

- Đúng vậy, Vô Sinh lão mẫu rơi vào tay ta, bảy tôn thần linh trên người mụ ta đương nhiên là bị ta thu lại rồi luyện hoá! Thái tử hiện giờ đã biết bản lĩnh của ta rồi chứ!

Hồng Dịch nói một cách âm hiểm.

- Âm tổng quản, dừng tay!

Đột nhiên thái tử Dương Nguyên quát to một tiếng!

Nghe thấy giọng nói của thái tử, Âm Liên Hoa lập tức tung người về phía sau, trong lúc đó hai chưởng xuất ra liên tục, mang theo kình phong đánh liên miên vào cây đại chuỷ của chiến thần. Chuỳ chưởng va chạm, mỗi một lần va chạm là vang lên một tiếng, liên tục vang lên ba mươi sáu tiếng thì ầm ầm, pho tượng chiến thần biến thành một luồng khói đen, quấn quanh lấy thân thể của Hồng Dịch. Còn lão thái giám Âm Liên Hoa kia cũng phải há mồm thở dốc, lùi về phía sau lưng thái tử.

Thở dốc, điều này chứng tỏ rằng lão thái giám võ thánh kia vừa rồi đã tiêu hao một lượng thể lực rất lớn.

- Thật lợi hại! Xem ra ta còn đánh giá thấp lão thái giám này! Trong khoảnh khắc cuối cùng không ngờ hắn có thể đánh tan chiến thần!

Hồng Dịch nhìn thấy Âm Liên Hoa lùi về phía sau, cũng không tiếp tục thi triển đạo thuật nữa.

Lúc này đối với võ công của Âm Liên Hoa, Hồng Dịch cũng nắm bắt được vài phần.

- Tên hoạn quan này, vừa rồi không ngờ dám bất thình lình ra tay với bản chân nhân! Ngươi cẩn thận đấy! Bản chân nhân có thể cho ngươi sống không quá mùa xuân này, ngươi có tin không?

Hồng Dịch chỉ thẳng vào mặt Âm Liên Hoa nói.

- Đạo thuật của ngươi đúng là cao thâm, không ngờ lại vượt qua lôi kiếp! Tuy nhiên ngươi muốn giết được bản công công cũng không đơn giản đâu, nếu dám nói như vậy, thì ra tay thử xem nào!

Lão thái giám Âm Liên Hoa nghe thấy Hồng Dịch uy hiếp trắng trợn như vậy, miệng giật giật liên hồi, cuối cùng cất giọng đáp trả lại.

Hiện giờ lão thái giám ngông cuồng tự đại này cũng không thể coi thường sự uy hiếp trắng trợn của Hồng Dịch được, liền đáp trả đầy sát ý. Dù sao việc một lôi kiếp cao thủ muốn giết người quả thật đúng là một việc vô cùng kinh khủng.

- Lôi kiếp quỷ tiên thì sao nào? Ngươi dám vào hoàng cung động thủ sao?

Thái tử Dương Nguyên cười cười.

- Thái tử lo lắng cho thủ hạ của mình sao! Ta thì không nói làm gì, nhưng Mộng Thần Cơ thì sao nào? Giáo chủ Thái Thượng đạo, Mộng Thần Cơ, thiên hạ đệ nhất nhân! Hắc hắc, tu vi của ngươi, bản chân nhân có thể kết luận rằng thái tử ngươi đã tu thành quỷ tiên! Tu thành quy tiên, lại là thái tử, vậy là phạm vào điều tối kỵ của Thái Thượng đạo, chỉ sợ rằng ngươi cũng giống như thái tông, cao tông mà chết trong tay Mộng Thần Cơ mà thôi! Ngươi cần phải lưu ý một chút.

Lúc này Hồng Dịch đã mang một thân phận khác, tự nhiên có thể nói năng thoả mái, đóng giả phong phạm của một cao thủ thế ngoại được Ngọc thân vường mời đến.

Nghe thấy tên của Mộng Thần Cơ, từ sâu trong lòng thái tử cũng khẽ động một cái, ánh mắt liền hơi thu hẹp lại.

Rồi đột nhiên hắn cười ha ha hai tiếng, vừa ngưng cười liền nói.

- Không nói đến Mộng Thần Cơ. Còn về thân phận của ngươi ta cũng đoán ra được. Rốt cục ngươi là ai, chắc hẳn ngươi dùng thần hồn để phụ vào thân thể của môn chủ Thiên Kiếm môn phải không! Thật ra ta rất có hứng thú giao thủ với ngươi, để xem xem vì sao ngươi có thể hàng phục được bảy tôn thần linh kia!

- Thái tử là người kế vị của một quốc gia. Nếu như giao thủ với một đạo nhân sơn dã như ta thì khó tránh khỏi để mất thân phận! Tốt nhất là không nên!

Hồng Dịch cười hắc hắc.

- Ngọc thân vương chẳng qua chỉ để tự bảo vệ bản thân mà thôi, Vô Địch hầu mới là địch nhân lớn nhất của thái tử! Thái tử chắc không biết, giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ đã từng âm thầm gặp mặt Vô Địch hầu rồi!

- Ngươi nói cái gì?

Hồng Dịch vừa nói ra câu này, thái tử Dương Nguyên lập tức biến sắc!