Dương Thần

Chương 277: Lần Đầu Thể Hiện Thế Lực!




Trên đường đến vương phủ của Ngọc thân vương, trong lòng Hồng Dịch ước chừng cũng đã định ra kế hoạch chu toàn cho thân vương.

Tất nhiên hắn cũng muốn nhìn qua thực lực của bản thân Ngọc thân vương, bằng không nếu như đụng phải một bức tường bùn đất còn chưa quét vôi thì cho dù Hồng Dịch có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa cũng chằng có tác dụng gì cả.

Hiện giờ nghe thấy Ngọc thân vương có thể mang Vô Sinh lão mẫu áp giải về Ngọc kinh thành như vậy, hơn nữa còn giam giữ ở trong phủ đệ, trong lòng Hồng Dịch liền khẽ động, hắn biết rằng vị vương gia này thực sự cũng có một chút thủ đoạn bên trong.

Tuy rằng Hồng Dịch mang một tia thần niệm bám vào trên người của Vô Sinh lão mẫu, thế nhưng đó chỉ là một tia thần niệm vô cùng mỏng manh, cùng lắm chỉ có thể áp chế thần hồn của Vô Sinh lão mẫu, một khi Vô Sinh lão mẫu tỉnh táo trở lại thì ngay lập tức Hồng Dịch sẽ biết được, ngoài ra mọi chuyện khác hắn cũng không cách nào nắm rõ hết được.

Điều này không giống như hắn dùng một luồng thần niệm phụ thể lên người của Hồng Khang.

Hồng Dịch mang thần niệm phụ thể trên người của Hồng Khang. Cho dù Hồng Khang cách xa sáu bảy ngàn dặm, núi sông cách trở xa xôi, thế nhưng chỉ cần có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì không đến một nén hương Hồng Dịch lập tức nắm bắt được tất cả.

Nếu như phân ra quá nhiều thần niệm thì cũng ảnh hưởng lớn đến thực lực của bản thân.

- À, thế huynh nhắc đến chuyện này thật đúng lúc, thật ra ta còn muốn dẫn Hồng thế huynh gặp qua một vài nhân vật. Lần này ít nhiều gì nhờ có bọn họ mới có thể đẩy lui những đợt tập kích của thái tử. Ngay cả Lam đại tiên sinh, thủ hạ của thái tử cũng bị thương rất nặng, đến khi đó mới có thể bí mật áp giải Vô Sinh lão mẫu về đây.

Ngọc thân vương cười nói, sau đó đi trước dẫn đường.

Hồng Dịch liền cất bước đi theo sau hắn, cởi chiếc áo khoác bằng da sói ra, bên trong là một bộ cẩm y sạch sẽ, hông đeo ngọc bội, trông rất ra dáng của một vị công tử ca phong lưu.

Trong thoáng chốc, hai người đi qua hai dãy hành lang, bước tới phòng khách sáng sủa đã mở rộng cửa, trong phòng được đốt than sẵn, mang theo luồng không khí ấm áp dễ chịu.

Trong phòng khách có đặt một tấm bình phong bằng châu thạch, vân đá mịn màng, phía trên được điêu khắc một bức tranh sơn thuỷ vô cùng tinh tế. {tác giả: châu thạch ở đây tương đương với đá cẩm thạch}.

Hồng Dịch vừa bước vào trong phòng khách liền thấy ở trên một dãy ghế có hai nam nữ đang ngồi, ngoài ra còn có một trung niên nho sĩ. Phía sau ba người này còn có những thủ hạ mạc nhuyễn giáp, ánh mắt rất sắc bén.

Nhìn qua có thể thấy được hai nam nữ kia không cùng một lộ với trung niên nho sĩ, phục sức của bọn họ cũng không giống nhau. Những võ sĩ đứng sau bọn họ cũng không giống nhau.

Nhất là hai nam nữ này khiến cho Hồng Dịch phải nhìn qua vài lần.

Bởi lẽ đôi nam nữ này, khuôn mặt của nam nhân hẹp dài, mũi cao vót, mắt màu lam, tóc sáng bóng tựa như màu vàng mà cũng không phải vàng, tựa đen mà không phải đen, trông gần giống như ô kim cà sa.

Còn nữ nhân kia trên người khoác một chiếc áo lông chồn màu tím, tóc trên đầu được cột bằng những sợi dây ngũ sắc. Trang phục trên người có màu xanh biếc, nhìn qua có chút tương đồng với Mộ Dung Yến. Đôi mắt của nàng ta có màu lam, trong vắt lộng lẫy tựa như ngọc lưu ly khiến cho người ta vừa nhìn qua liền cảm thấy từ nàng ta tản ra một thứ khí tức thần bí mà cao quý.

Rất dễ nhận thấy đôi nam nữ này không phải là người của Đại Kiền Thiên Châu.

Chỉ có vị trung niên nho sĩ kia, trên cằm để râu ba chòm, thân mặc nho sam, phía sau còn có một thanh niên trẻ tuổi đang cầm cho hắn một thanh trường kiếm, cả người đứng bất động không hề nhúc nhích.

- Người này tu vi võ đạo tinh thâm, có thứ khí chất tương tự với Đoạn đại tiên sinh, rất rõ ràng đây là tông chủ của một phái.

- Vị này chính là vương tử của Nhu Nhiên quốc, Thạch Địch. Còn đây là công chúa Ưu Lộ Lai Đặc. Vị này chính là môn chủ của Tuyết Châu Thiên Kiếm Môn, Cam Thanh Phong tiên sinh. Lần này may mà nhờ có ba vị mà mới có thể áp giải phạm nhân từ Ngô Uyên tỉnh về Ngọc kinh thành!

Vừa bước vào phòng, Ngọc thân vương liền ngồi xuống ghế, rồi giới thiệu qua với Hồng Dịch.

- Ồ? Hai vị này chính là Thạch Địch vương tử và Ưu Lộ Lai Đặc công chúa mà đại kim chu thường hay nhắc đến sao?

Nghe Ngọc thân vương giới thiệu, Hồng Dịch khẽ ngạc nhiên một chút.

Hắn không ngờ tới một nam một nữ nhân sĩ ngoại vực này lại là hai đại cao thủ của Nhu Nhiên đế quốc trên thảo nguyên, đồng thời cũng là những nhân vật mà lúc thường đại kim chu hay nhắc tới.

Gia gia của đại kim chu, Kim Chu pháp vương, là người đứng thứ hai của Nhu Nhiên đế quốc, vị yêu tiên này cũng phải chịu vô số oan ức do Hồng Dịch gây nên. Quốc gia này cũng là đối tượng mà Vân Mông đế quốc luôn lăm le thôn tính.

- Kỳ quái? Tên của những người ở vực ngoại đều khá kỳ quái, tuy nhiên giờ cũng không phải là lúc tìm hiểu kỹ càng.

Cảm thấy cái tên "Ưu Lộ Lai Đặc" này khá kỳ quái, trong lúc Hồng Dịch ngồi xuống cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn qua vị công chúa kia vài lần.

Nhìn thấy ánh mắt của Hồng Dịch đảo qua đảo lại trên người của mình, Ưu Lộ Lai Đặc công chúa chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt tựa như bảo thạch tràn đầy vẻ phóng khoáng, thể hiện phong tình riêng biệt của nữ tử nơi vực ngoại. Trong khi đó vương tử Thạch Địch vẫn ngồi bất động tại chỗ, chẳng khác nào một tảng đá, đối với việc Hồng Dịch bước vào phòng coi như không thấy. Bên hông của hắn từ đầu đến cuối tay của hắn vẫn đặt trên chuôi một thanh loan đao cong cong tựa như trăng lưỡi liềm ở hông.

Vỏ bên ngoài của thanh loan đao này là da của một loài động vật kỳ lạ, trên vỏ đao lấp lánh từng miếng vẩy lớn, không ngờ trông chẳng khác nào loại vẩy ở chân và bụng của Ô Ma Kỳ Lân mã. Hồng Dịch liếc nhìn qua vẫn không thể biết được rốt cuộc đây là loại da gì.

- Chẳng lẽ là da của Kỳ Lân? Đại kim chu từng nói rằng, Thạch Địch vương tử bằng vào một thanh loan đao, tung hoành tây vực, một mình hành tẩu, khổ luyện mười năm trong sa mạc, giết vô số đạo phỉ sa mạc, giết người tựa như cơm bữa, bản thân sáng chế ra một bộ đao pháp độc đáo, đã luyện đến đăng phong tạo cực. Bây giờ chỉ thoáng nhìn qua liền biết không tầm thường chút nào!

Hồng Dịch khẽ nhìn thoáng qua đối phương, hắn lập tức nhận ra vị Thạch Địch vương tử này chính là một tuyệt thế cao thủ say mê võ đạo!

Tư thế ngồi thẳng bất động, vạn vật trong đất trời tựa như không tồn tại trong tâm, giữ chắc tinh thần bên trong, loại cảnh giới này chỉ những cao thủ võ đạo tu luyện đến cực điểm mới có được.

Hơn nữa Hồng Dịch còn mơ hồ cảm nhận thấy được bên trong cơ thể của vị Thạch Địch vương tử này dường như còn ẩn tàng một loại quyền ý tĩnh lặng giữa cơn bão cát điên cuồng của sa mạc.

- Thật là một kẻ đáng sợ. Thảo nào đại kim chu luôn miệng nhắc tới hắn. Vị Thạch Địch vương tử này tu luyện võ công, còn vị Ưu Lộ Lai Đặc kia e rằng là tu luyện đạo thuật.

Hồng Dịch suy nghĩ trong lòng, ý niệm khẽ xoay chuyển, sau đó cũng không lưu tâm đến hai người này nữa.

Bằng vào tu vị hiện giờ của hắn, cho dù là Kim Chu pháp vương cũng chỉ bằng một chiêu Linh Hồn Qua Toàn rồi dùng Chân Không Đại Thủ Ấn là có thể tiêu diệt được, chứ đừng nói đến hàng tiểu bối thế này.

Mặc dù ở trong cự ly gần thì võ giả hoàn toàn có thể bằng vào công phu của bản thân để giết chết cao thủ đạo thuật. Nhất là loại cao thủ tuyệt đỉnh như Thạch Địch vương tử. Tuy nhiên cho dù Thạch Địch vương tử có nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng không thể sánh ngang với Liệt Thần ngẫu mới tập kích Hồng Dịch ban nãy.

Võ công của bức tượng gỗ tiểu hài nhi cao bẩy tấc Liệt Thần ngẫu kia so với Tinh Nhẫn hoà thượng còn lợi hại hơn nhiều.

Vị vương tử Thạch Địch này xem ra hiện giờ chắc cũng chưa tiến được vào cảnh giới võ thánh. Tuy rằng cũng đáng sợ nhưng về cơ bản thì hắn hoàn toàn không tạo ra chút uy hiếp gì đối với Hồng Dịch.

Đảo mắt qua một lượt, sau khi đánh giá xong thực lực của đôi vương tử, công chúa của Nhu Nhiên quốc xong, Hồng Dịch liền ngồi xuống của mình, tiếp lấy chén trà do một thị nữ dâng lên, khẽ nhấp miệng uống một ngụm trà.

Ngay khi Hồng Dịch vừa uống một ngụm trà xong, bên cạnh liền truyền đế một tiếng hừ lạnh rất nhỏ.

Tiếng hừ lạnh này phát ra từ vị trung niên mặc trang phục nho sĩ, tông chủ của Tuyết Châu Thiên Kiếm môn, Cam Thanh Phong.

Quả thật trong lòng Cam Thanh Phong nghĩ rằng vừa nãy người khiến cho thân vương tự mình ra ngoài đón chắc hẳn là một đại nhân vật nào đó, không ngờ chỉ là một thiếu niên, hơn nữa còn uống trà một cách nghênh ngang như vậy. Điều này khiến cho hắn khó chịu vô cùng!

- Hả? Thanh Phong tiên sinh, sao lại hừ lạnh như vậy? Lần này trong đám đầu sỏ hải tặc ở Cự Kình đảo bị ta tiêu diệt, có một tên gọi là Thiên Kiếm Tú Sĩ Cam Lâm, không biết hắn có quan hệ gì với Tuyết Châu Thiên Kiếm môn không nhỉ?

Hồng Dịch nghe thấy tiếng hừ lạnh này liền nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, quay sang nói với Cam Thanh Phong.

Cam Thanh Phong nghe thấy lời này của Hồng Dịch, vốn dĩ đang cười lạnh, định đáp trả lại thì nghe thấy cái tên Thiên Kiếm Tú Sĩ Cam Lâm, không khỏi giật nảy mình, nói:

- Tên súc sinh Cam Lâm này đã sớm bị Thiên Kiếm môn chúng ta trục xuất ra khỏi sưu môn. Lần này Vô Địch hầu gia xuất quân ra biển, người của Thiên Kiếm môn chúng ta cũng đi theo người để lùng bắt hắn.

- Ồ, là vậy sao? Kiếm thuật của Thiên Kiếm môn chính tuyệt học đệ nhất. Điều này ta đã sớm nghe qua. Thanh kiếm này chắc hẳn là Ngân Xà kiếm, lệnh tiễn của chưởng môn Thiên Kiếm môn? Không biết có thể cho tại hạ xem qua để mở rộng tầm mắt một chút được không!

- Cái gì? Cam Trì! Ngươi cho hắn mở rộng tầm mắt một chút đi!

Cam Thanh Phong quả thật không ngờ rằng tên Hồng Dịch kia chỉ vì một tiếng hừ lạnh bất mãn của mình ban nãy lại kiếm cớ gây sự! Hơn nữa trong ngôn ngữ đầy vẻ khiêu khích.

- Không cần, để ta tự đến lấy cho!

Đột nhiên thân thể Hồng Dịch chợt loé lên như thiểm điện, không ngờ xuất ra vài hình bóng mờ ảo, khiến cho mắt của con người cũng không nhìn theo kịp, phóng đến trước mặt của thanh niên đang ôm kiếm đứng ở phía sau Cam Thanh Phong, trong lúc hai tay của Hồng Dịch khẽ động, từ trên thân thể của hắn bất thình lình tản ra một cỗ quyền ý dữ dội.

Rắc rắc!

Cỗ quyền ý này vừa phóng xuất ra, chưởng môn Thiên Kiếm môn Cam Thanh Phong vội vàng đứng dậy, nhanh chóng điểm ra một ngón tay phóng thẳng về phía yết hầu của Hồng Dịch.

Thế nhưng thân thể của Hồng Dịch đột nhiên dừng lại, rồi lập tức quay về chỗ ngồi, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm. Sau đó hắn đưa tay rút mạnh ra, một luồng ánh sáng bàng bạc tựa như thiểm điện lóe lên, thân kiếm như rắn, thế nhưng đường cong trên thân kiếm lại uốn lượn lưu chuyển mềm mại không gì sánh được. Ngân quang lấp lánh tựa như không lớp da người nào không thể cắt đứt được.

Hồng Dịch nhìn qua thanh kiếm một chút rồi đút lại vào trong vỏ. Thanh kiếm khẽ bay lên, môn chủ Thiên Kiếm môn Cam Thanh Phong vội vàng đưa tay đón lấy, sau đó hắng giọng một tiếng.

- Tốc độ thật nhanh! Công phu thật lợi hại!

Thạch Địch vương tử ngẩng đầu lên nhìn Hồng Dịch, ánh mắt loé lên một tia kinh ngạc.

- Cam môn chủ, đây chỉ là tại hạ muốn chứng minh thực lực của mình mà thôi. Nói cho cùng các hạ cũng không nên tức giận. Tất cả mọi người ở đây đều giúp sức cho vương gia mà thôi.

Hồng Dịch đưa tay lên ngăn vị môn chủ Thiên Kiếm môn sắc mặt mỗi lúc một trầm trọng kia, rồi cười nói.

Tất nhiên là hắn nhận ra vị môn chủ Thiên Kiếm môn này tu luyện đạo thuật, về phương diện võ công cũng đạt tới cảnh giới đại tông sư. Thế nhưng bằng vào chút võ công đó cũng không phải là đối thủ của hắn. Hồng Dịch vừa xuất thủ, Cam Thanh Phong liền nhìn ra thực lực võ đạo của đối phương, vì vậy nói một tiếng "Hảo công phu" rồi ngồi xuống, sắc mặt khôi phục lại như thường.

- Chúng ta cũng không phải là làm việc cho vương gia. Chúng ta chỉ là nhận tiền hành sự mà thôi.

Đúng lúc này vị công chúa có cái tên cổ quái Ưu Lộ Lai Đặc liền cất giọng nói.

- Võ công của ngươi cũng không tệ, tuy nhiên về sau nhất định sẽ có những việc khó giải quyết được, chỉ cần ngươi cấp tiền cho chúng ta, chúng ta sẽ giải quyết mọi việc cho ngươi. Đây là danh thiếp của ta.

Vừa nói Ưu Lộ Lai Đặc liền vung tay lên, một tấm thiệp màu vàng kim bắn tới. Hồng Dịch đưa tay lên đón lấy, liền nhìn thấy trên mặt của tấm thiếp có viết một hàng vài văn tự của Đại Kiền, bên dưới còn có thứ văn tự vặn vẹo của Vân Mộng, văn tự của Hoả La, nhìn qua không ngờ lại là một loại danh thiếp khá lạ lẫm.

Bởi lẽ những danh thiếp thông thường, ở bên trên đều có tính danh, lý lịch của người chủ. Thế nhưng trên tấm thiếp này lại viết tên của một thương hiệu là"Thiên Cơ thương hành"! Đồng thời còn ghi rõ tiếp nhận những thứ giao dịch nào, liên hệ với ai, địa điểm liên hệ ở đâu.

Điều này so với hình thức làm ăn của các tiêu cục quả thật có rất nhiều điểm giống nhau.

Điểm kỳ lạ khiến cho Hồng Dịch chú ý chính là phía trên tấm danh thiếp này không ngờ còn khắc một con kỳ lân đen tuyền, nhìn kỹ lại thấy giống hệt như ký hiệu mà Kỳ Lân quân của Vô Địch hầu thường dùng.

- Hai vị chính là vương tử, công chúa của Nhu Nhiên quốc, ta cũng từng nghe qua về điều này. Các ngươi tiến hành một vài loại sinh ý bảo tiêu, nhưng mà trước đây các ngươi là đội bảo tiêu Phong Bạo binh đoàn ở Tây Vực, bây giờ sao lại đổi lại tên như vậy?

Hồng Dịch hỏi.

- Ồ? Ngươi đúng là không đơn giản chút nào. Võ công cao cường như vậy, không ngờ còn biết đến một Phong Bạo binh đoàn trên thảo nguyên tây vực như chúng ta.

Đôi mắt xanh như bảo ngọc của Ưu Lộ Lai Đặc khẽ chớp lên.

- Tuy nhiên hiện giờ Phong Bạo binh đoàn đã đầu nhập vào dưới trướng của Vô Địch hầu, đổi tên thành Thiên Cơ Thương Hành. Lần ngay là do Ngọc thân vương mời chúng ta xuất thủ áp giải phạm nhân. Đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Thân vương, phạm nhân đã được áp giải an toàn về đây, ta và Thạch Địch xin cáo từ, không cần phải tiễn.

Nói xong, Ưu Lộ Lai Đặc và Thạch Địch đứng dậy, nhìn qua Hồng Dịch một cái thật sâu rồi xoay người bước đi.

Đầu nhập dưới trướng Vô Địch hầu sao? Thực lực của kẻ này quả thật trải rộng khắp bốn phương tám hướng rồi.

Nhìn thấy Ưu Lộ Lai Đặc cùng Thạch Địch vương tử rời đi, trong lòng Hồng Dịch bỗng sinh ra một loại cảnh giác mạnh mẽ.

Thảo nguyên Nhu Nhiên nằm ngay sát Tây Vực. Nơi này là một vùng địa vực thênh thang rộng lớn không cách nào tưởng tượng nổi, có sa mạc, có thảo nguyên, có ốc đảo, có những dãy núi khổng lồ bát ngát, có những con sông dài liên miên không ngớt, có những vùng đất vô cùng màu mỡ, thậm chí còn có cả những phiến sông băng, những đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết. Nơi này có rất nhiều quốc gia lớn nhỏ tồn tại, hàng năm có hơn nghìn thương nhân đến đây trao đổi buôn bán, số lượng thương nhân này càng lúc càng tăng lên.

Lịch sử các triều đại trước đây đều có những thương nhân Đại Kiền mang đồ gốm sứ, tơ tằm, trà, cũng như nhiều thứ khác đến Tây Vực buôn bán. Đồng thời một ít thương nhân Tây Vực cũng mang đá quý, hương liệu, da lông, ngọc thạch, phỉ thuý, vân vân, vận chuyển đến Thiên Châu buôn bán kiếm lời. Đó là chưa nói đến hiện nay bên trong Ngọc kinh thành còn có một khu phố của người Hồ diện tích lên đến hơn mười dặm, nơi này có rất nhiều người từ Tây Vực đến đây tiến hành buôn bán. Thậm chí còn có Hồ Cơ quán, nói theo cách khác thì đây là kỹ viện của các nữ tử Tây Vực, là một nơi mà rất nhiều sĩ phu trong triều đình rất ưu thích, thường lén lút tới để mua vui.

Có sinh ý thì có đạo phỉ, có đạo phỉ thì có bảo tiêu. Hồng Dịch đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết bút ký ghi lại phong tình nơi Tây Vực. Trong đó đều ghi lại sự tích về một đội bảo tiêu có tên là Phong Bạo binh đoàn. Đây là một thương đoàn hành nghiệp bảo tiêu lớn nhất từ trước đến giờ, có lịch sử khá lâu đời. Thậm chí còn được một giáo phái rất cổ xưa ủng hộ sau lưng, chỉ là hiện giờ đã bị Tinh Nguyên Thần miếu chèn ép quá mức mà lụi tàn.

Thậm chí lần này Hồng Dịch ra biển cũng từng có suy nghĩ mang tiền thuê một ít cao thủ như vậy. Thế nhưng tại Thần Phong quốc lại gặp rắc rối vì thế ý định thuê người của đội thương hành này tạm thời phải gác lại. Nhưng không ngờ rằng hiện giờ binh đoàn thương hành này lại đầu phục dưới trướng của Vô Địch hầu!

- Vương gia, hành động lần này của người chẳng khác nào đùa với hổ. Tuy nhiên, tên Vô Địch hầu này....

Hồng Dịch cầm tấm danh thiếp trong tay, sau đó ngồi xuống. Ngay lập tức Ngọc thân vương liền mở miệng nói.

- Tên Vô Địch hầu này quả thật có một mạng lưới buôn bán cực kỳ khổng lồ, trải rộng khắp cả nước, thậm chí còn vươn ra tận vực ngoại! Ta quên nói qua, dưới trướng của hắn có hơn mười vạn đại quân, cho dù triều đình không cung ứng lương thảo cho hắn thì hắn cũng đủ khả năng chống đỡ hơn mười năm đấy! Thậm chí hoàn toàn có thể không cần triều đình tiếp tế quân nhu nữa cơ!