Dương Thần

Chương 276: Bàn Tính Như Ý




Bàn tay do bảy tôn thần linh ngưng tụ thành hung hăng tóm lấy bức tượng gỗ giống trẻ sơ sinh cao bảy tấc kia, rồi bóp chặt lại, niết mạnh đến mức đứa tiểu hài nhi này phát ra những tiếng kêu ục ục, cái miệng nhỏ xíu của nó mở ra, để lộ cái miệng đầy răng bằng chất gỗ.

- Chắc chắn đây là kiện pháp bảo thần bí nhất mà Đại La phái cướp được của Đào Thần đạo, Liệt Thần ngẫu! Không ngờ rằng nó lại có hình dạng như vậy! Thật mạnh mẽ! Quả thực lực lượng sánh ngang với một võ thánh! Không nghĩ tới chỉ bằng một thương đã phá được Thần Mộc Ban chỉ của ta! Nếu như không phải ta luyện được bảy tôn thần linh này thì ngày hôm nay không khéo đã bị một thương của thứ pháp bảo này đâm chết rồi!

Hồng Dịch sau khi thi triển Chân Không Đại Thủ ấn ra, tóm được bức tượng gỗ tiểu hài nhi xong, hắn liền cảm thấy nó đang giãy dụa kịch liệt trong lòng bàn tay. Hơn nữa từ trên thân thể của bức tượng gỗ này còn truyền đến một thứ lực lượng cường đại vô cùng, thậm chí còn mạnh hơn cả Tinh Nhẫn hoà thượng, Ngô đại quản gia. Điều này thực sự khiến cho Hồng Dịch kinh ngạc không ít!

Đúng vậy, nếu như vừa nãy không phải có bảy tôn thần linh hộ thân, một thương bất thình lình đâm tới như vậy, thì thân thể của Hồng Dịch chắc chắn sẽ bị xuyên thủng, không chết cũng trọng thương.

Bức tượng gỗ này tuy rằng chỉ cao bảy tấc, trông chẳng khác gì một món đồ chơi, thế nhưng đột nhiên xông tới, tốc độ lẫn sức mạnh không thua gì một đỉnh cấp võ thánh, ẩn núp ngay sát cạnh ngươi, bất thình lình thi triển sát chiêu tập kích! Khi đó đừng nói là quỷ tiên, cho dù là lôi kiếp cao thủ thì thể xác cũng chắc chắn sẽ bị đâm chết, chịu thiệt thòi rất nhiều.

- Ta đã từng hàng phục được Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn! Chẳng lẽ lại không hàng phục được thứ Liệt Thần ngẫu như ngươi sao?

Hồng Dịch đã đoán ra được rằng vừa rồi tông chủ Đại La phái chịu thua thiệt, biết được mình là đối thủ lợi hại liền thả Liệt Thần ngẫu ra để đánh chết mình. Lúc này Hồng Dịch thực sự tức giận, một thứ căm ghét khó tả dâng lên trong lòng, hắn quyết tâm thi triển toàn bộ lực lượng thu phục thứ Liệt Thần ngẫu này!

Kiện pháp bảo bài danh đệ nhất trong Đào Thần thất bảo là Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn còn bị hắn thu phục được, vì thế đối với thứ Liệt Thần ngẫu này Hồng Dịch cũng để tâm lắm.

- Thứ Liệt Thần ngẫu này có thực lực của võ thánh, hơn nữa còn có thể bay lên trời, so với Thi Hoàng do Vu Quỷ đạo luyện chế thì cường đại hơn gấp trăm lần! Không biết nó có thể dùng đạo thuật công kích không nhỉ? Không ngờ trong thụ tâm của đào thần mộc vạn năm lại có hình dạng giống như đứa trẻ sơ sinh như thế này. Thiên hạ rộng lớn, quả thật vô cùng thần kỳ! Trước đây ta từng đọc Dị Vật Chí, cũng nghe nói rằng ở trong lòng đá có thể sinh ra thai nhi, mà ở trong cây cối lâu ngày cũng xuất thai nhi, tiếc là từ trước đến giờ chưa từng gặp qua. Hiện giờ cuối cùng cũng gặp được! Tiểu bảo bảo, ngươi đừng mong chạy thoát được nữa!

Hồng Dịch lần thứ hai gia tăng lực lượng.

Bàn tay bảy màu trở nên đậm đặc một cách dị thường, gắt gao nắm chặt bức tượng gỗ tiểu hài nhi lại, cùng lúc đó một khe nứt mang theo luồng ánh sáng trong suốt hiện ra.

Đó chính là một khe nứt mở ra tiểu thiên thế giới trong Càn Khôn Bố Đại.

Rất dễ nhận thấy Hồng Dịch muốn nhân lúc đang tóm được bức tượng gỗ hình người này lôi vào trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại rồi trấn áp trong đó.

Nếu như bức tượng gỗ hình người này bị lôi vào trong tiểu thiên thế giới thì mọi việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

- Cho dù ngươi có thực lực của võ thánh thì có thể là đối thủ của ta sao? Ngươi không thể giống như cao thủ võ đạo chân chính, ngưng tụ thành quyền ý, cũng không có cỗ khí huyết dương cương nồng hậu, lại càng không có luồng tinh khí lang yên bức nhân, cùng lắm chỉ có lực lượng lớn hơn một chút. Chỉ có vậy mà cũng dám đến đây ám sát ta sao! Chẳng lẽ ta không thể hàng phục được ngươi hay sao?

Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng rồi nói.

Tựa như để đáp lại câu hỏi của Hồng Dịch, bức tượng gỗ tiểu hài nhi thét lên một tiếng chói tai!

Cùng lúc đó cây hồng anh thương của nó chớp động, thân thể bằng chất gỗ đầy hoa văn phát ra những tiếng răng rắc răng rắc, ngay lập tức một cỗ huyết khí dương cương dữ dội

tựa như mặt trời chói chang từ trong cơ thể của nó bắn ra.

- Liệt Hoả Liêu Nguyên!

(Lửa cháy hừng hực thiêu đốt cả đồng cỏ)

Từ trong miệng của bức tượng gỗ tiểu hài nhi truyền ra bốn chữ này, sau đó mũi thương trong tay khẽ chuyển, thế thương mở rộng công kích.

Huyết khí dương cương mạnh mẽ tản ra, hơn nữa âm thanh từ miệng chấn động vang lên, cộng thêm với thế thương dữ dội, tựa như ngọn lửa đang cháy bừng bừng thiêu đốt cả đồng cỏ, trong nháy mắt bộc phát ra thứ uy thế kinh người đến vậy!

- Ngay cả là Tinh Nhẫn hoà thượng khi bạo phát cũng không dữ dội như thế này!

Trong nháy mắt khi bức tượng tiểu hài nhi bạo phát, Hồng Dịch cảm giác được một cỗ nguy hiểm dữ dội bùng lên!

Sau đó bảy tôn thần linh của hắn tiếp tục ngưng tụ lại, ánh sáng bảy màu sáng rực lên gấp bội phần.

- Chư pháp chân không, vô sinh vô lượng!

Lần này bàn tay không bóp chặt vào nữa mà trực tiếp đánh thẳng ra! Thế chưởng như dời núi lấp biển, công kích dữ dội!

Đây chính là lực lượng cực mạnh từ một kích toàn lực của Chân Không Đại Thủ ấn.

Bộp!

Lấy Hồng Dịch là trung tâm, tuyết đọng trong chu vi hơn mười trượng xung quanh hắn đều bị cuồng phong thổi tung bay, chừa lại một khoảng đất sạch bóng.

Một chưởng do Chân Không Đại Thủ Ấn xuất ra va chạm trực diện với hồng anh thương của bức tượng gỗ tiểu hài nhi, phát ra một tiếng bịch sầu muộn, sau đó tiểu hài nhi kia kêu nhỏ một tiếng rồi bay thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt liền biến mất giữa không trung, chỉ còn lại Hồng Dịch đang đứng trên một khoảnh đất trống không.

Hồng Dịch vội vàng mang thần niệm phóng thẳng lên trời, dò xét bốn phía, thế nhưng không tìm ra tung tích bóng dáng của bức tượng gỗ tiểu hài nhi kia.

- Một kích Chân Không Đại Thủ Ấn mãnh liệt mà ta vừa xuất ra ban nãy dường như cũng khiến cho Liệt Thần ngẫu hơi chút tổn thương! Đáng tiếc nó trốn thoát nhanh quá!

Hồng Dịch tự nhủ trong lòng, rồi thu hồi thần niệm lại, cũng không tìm kiếm nữa.

Bởi lẽ từ cổng phủ đệ của Ngọc thân vương, một vài người thấy được động tĩnh nơi này liền có bảy tám binh sĩ mặc võ trang đầy đủ, sau lưng khoác áo choàng chạy đến đây.

Tuy rằng ban nãy Hồng Dịch có thi triển hư không ảo ảnh, người thường khó có thể nhìn thấy được, thế nhưng lúc bức tượng gỗ tiểu hài nhi kia thi triển một chiêu Liệt Hoả Liêu Nguyên, bộc phát ra một cỗ huyết khí dương cương dữ dội, khiến cho hư không ảo ảnh bị phá huỷ hoàn toàn, làm cho những hộ về đứng ở cửa phủ đệ của Ngọc thân vương nhìn thấy.

- Ngươi là ai? Vì sao lại gây rối trước cửa vương phủ?

Bảy tám vệ sĩ đều là đỉnh cấp võ sư, nhãn quang tinh tường, lập tức chạy đến quát hỏi, đồng thời loáng thoáng dàn thành một đội hình ma trận, công thủ toàn diện.

Hồng Dịch mơ hồ thấy được ở trên những tháo nhỏ xung quanh tường vây của vương phủ có mấy nỗ thủ đã nhắm thẳng vào mình.

- Tình hình của Ngọc kinh thành đã căng thẳng đến mức này rồi sao?

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng, rồi cởi áo choàng ra.

- Ta là Hồng Dịch, đến để gặp vương gia, các ngươi vào thông báo cho người một tiếng.

- À, hoá ra là Dịch công tử. Bắt đầu từ ngày hôm qua vương gia đã phân phó chúng ta chờ ngoài cửa, lúc này vương gia thậm chí còn muốn phái người đến Lục Liễu sơn trang mời công tử, không nghĩ tới ngài lại đến đây sớm như vậy. Vừa nãy là chuyện gì xảy ra vậy?

Mấy tên binh sĩ vừa nghe thấy Hồng Dịch xưng tên, liền đưa mắt quan sát một chút, sau đó lập tức khom người xuống hành lễ.

- Cũng không có gì cả!

Hồng Dịch coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra. Đối với những binh sĩ này hắn không tiện giải thích, cũng chẳng nhất thiết phải nói nhiều.

- Đưa ta vào yết kiên vương gia đi.

Mấy binh sĩ này đều là nhân vật nhanh trí, cũng không hỏi nhiều, vội vàng mời Hồng Dịch vào trong, đồng thời phân phó mấy nô bộc.

- Quét sạch tuyết đọng xung quanh đây, việc này phải chôn chặt ở trong lòng!

Cùng lúc đó, ở phía xa xa, trên đường lớn trước cổng Võ Ôn Hầu phủ, trong một cỗ kiệu lớn, tông chủ Đại La phái Phi Nhi đang nhắm mắt lại, lặng lẽ ngồi đợi, khuôn mặt khẽ mỉm cười.

- Cho dù ngươi là cao thủ gì đi chăng nữa, một khi Liệt Thần ngẫu của ta xuất động, nhất định sẽ huỷ diệt thân thể của ngươi, khiến cho thần hồn của ngươi bị trọng thương! Không ngờ ngươi dám huỷ diệt một tia thần niệm của bản tông chủ, bản tông chủ sao có thể tha cho ngươi được? Hừ! Ngọc kinh thành hiện giờ rồng rắn hỗn tạp, tất cả đều là cường long vượt trường giang mà! Ta phải giúp Huyền Cơ diệt trừ mấy con cá lặt vặt mới được!

Nàng ta lạnh lùng cười, đưa mắt nhìn chăm chú vào bàn tay trắng nõn của mình, tự lẩm bẩm vài câu.

- Hả! Chuyện gì vậy?

Đúng lúc này, mành che đại kiệu khẽ động, bức tượng gỗ tiểu hài nhi Liệt Thần ngẫu vừa mới phóng ra ban nãy giờ đã trở về, hạ xuống lòng bàn tay của nàng, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kiệt sức.

- Rốt cuộc hắn là ai vậy? Không ngờ ngay cả Liệt Thần ngẫu tấn công cũng không thể làm gì được hắn! Hơn nưa còn đánh trọng thương nguyên khí của Liệt Thần ngẫu nữa! Sao có thể như vậy được!

Tông chủ Đại La phái Phi Nhi nhìn thấy bộ dạng của Liệt Thần ngẫu, ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc.

Ngón tay khẽ vung lên, từ đầu ngón tay thấm ra một giọt máu tươi, nhỏ vào miệng của Liệt Thần ngẫu. Bức tượng gỗ tiểu hài nhi cao bảy tấc liền mút lấy, sau khi ăn xong liền khép mí mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ, một tiếng ngáy thật nhỏ khẽ vang lên.

Bộ dáng của Liệt Thần ngẫu lúc này trông chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh được ăn no liền lăn ra ngủ.

- Một chiêu liền huỷ diệt thần niệm của ta, hơn nữa ngay cả Liệt Thần ngẫu tập kích ám sát cũng không thành công, còn đánh cho Liệt Thần ngẫu kiệt sức như vậy! Nếu như Liệt Thần ngẫu không phải là thụ nhân (người gỗ) do đào thần vạn năm dựng dục mà thành, không thứ gì có thể huỷ diệt được, cùng lắm là bị kiệt sức, thì sợ rằng lúc này cũng đã bị phá huỷ rồi! Kẻ này e rằng là một cao thủ tuyệt đỉnh trong thiên hạ! Rốt cuộc là cao nhân nào đây? Nên tra hay không nên tra đây? Tuy nhiên nếu như ngay cả Liệt Thần ngẫu cũng không làm gì được hắn thì e rằng muốn tra tìm cũng không tra ra được thứ gì! Bỏ đi! Tốt nhất là chờ Huyền Cơ thượng triều trở về, mang chuyện này nói với chàng một câu, nhắc chàng cẩn thận hơn một chút mới được. Xem ra Huyền Cơ nói không sai, kinh thành bây giờ đúng là rồng rắn lẫn lộn, cao thủ như mây, ta cũng phải hết sức cẩn thận mới được.

Liệt Thần ngẫu là kiện pháp bảo mà ngay cả bằng vào lực lượng của nhân tiên cũng không hủy diệt được, cùng lắm chỉ bị kiệt sức, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khôi phục lại.

- Xoay kiệu lại! Hồi phủ!

Suy nghĩ một hồi, ánh mắt của vị tông chủ Đại La phái này chợt loé lên rồi cất giọng phân phó.

- Tông chủ, không đi Tán Hoa lâu nữa sao?

Người hầu đang đứng bên ngoài hỏi.

- Không đi nữa! Về phủ!

Tông chủ Đại La phái Phi Nhi hừ một tiếng, người khiêng kiệu bên ngoài vội vã xoay đầu kiệu lại, trở về phủ.

- Hừ! Mụ tông chủ Đại La phái này xem ra cực kỳ thận trộng, so với tên tên tử quỷ (quỷ chết) trượng phu Yến Chân Tông của ả ta thì thận trọng hơn gấp trăm lần! So với Triệu Phi Dung kia thì lão luyện hơn rất nhiều! Ta còn tưởng rằng thần niệm của ả bị ta tiêu diệt thì nhất định sẽ liều mạng sống chết giao đấu với ta một phen. Nhưng thật không ngờ ả ta lại có thể xuất ra Liệt Thần ngẫu đuổi theo tập kích, thử thử lực của ta!

Hồng Dịch đi theo mấy người hộ vệ, trong lúc tiến vào trong phủ đệ của Ngọc thân vương, trong lòng lặng lẽ suy tính.

- Tuy nhiên kể cả ngươi có Liệt Thần ngẫu thì về cơ bản cũng chẳng làm gì được! Ta sau khi luyện thành công một trăm lẻ tám huyệt khiếu, thân thể liền luyện thành võ thánh, khí huyết khổng lồ, hồn phách song tu, vượt qua lôi kiếp! Lúc đó giết ngươi dễ dàng chẳng khác nào giết gà! Lúc này tạm thời cho ngươi sống thêm vài ngày nữa!

Vương phủ của Ngọc thân vương vẫn giản đơn chất phác như trước, trong phú quý giàu sang lại mang theo khí thế to lớn, phóng khoáng, không chút gò bó nào.

- Hồng Dịch! Thế huynh cuối cùng đã trở về! Thời gian gần đây, ta quả thực là một ngày dài đằng đẳng chẳng khác nào một năm, chân tay luống cuống. Giờ có một tâm phúc như thế huynh trở về trợ giúp ta, vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều rồi!

Ngay khi Hồng Dịch tiến vào hành lang dẫn đến phòng khác của vương phủ, hắn liền nghe thấy âm thanh đầy mừng rỡ của Ngọc thân vương truyền đến.

Ngọc thân vương mặc áo mãng bào (áo bào thêu hình rắn), hông đeo ngọc đái, trên đầu đội tử kim quan, trên chóp tử kim quan có gắn một viên minh châu, vội vàng bước ra đón tiếp hắn.

- Tại hạ về Ngọc kinh một thời gian rồi, cũng biết được Ngọc kinh thành hiện giờ rồng rắn hỗn tạp, cao thủ ẩn tàng, dường như sắp nổi lên một trận sóng gió rất lớn thì phải? Không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hồng Dịch nhìn thấy Ngọc thân vương trong lúc bước ra lộ ra vẻ đầy lo lắng, liền gật gật đầu một cái, sau đó cất giọng hỏi.

- Là việc Vô Địch hầu trở về Ngọc kinh nhận phong thưởng! Lần này trên biển hắn đánh thắng trận lớn, ngay cả đại hạm trấn quốc của Vân Mông là Mông Thần hiệu cũng bắt giữ được, thứ công lao này từ xưa đến này vô cùng hãn hữu. Phụ hoàng ban thưởng cho hắn được mang họ Dương, còn muốn phong thưởng cho thủ hạ tướng sĩ của hắn nữa! Đó là nguyên nhân tại sao khiến cho Ngọc kinh thành hiện tại bị không biết bao nhiêu cao thủ cư trú. Ta vốn còn không biết tên Vô Địch hầu này không ngờ lại là con tư sinh của phụ hoàng với một nữ tử mà người gặp ở biên cương năm đó. Đến khi phụ hoàng phong cho hắn họ Dương ta mới biết được chuyện này.

Ngọc thân vương trong lúc nói, ánh mắt hơi loé lên, tướng sĩ bên cạnh lập tức lui ra ngoài, sau đó hắn mới hạ thấp giọng nói.

- Vô Sinh lão mẫu ta đã áp giải về Ngọc kinh rồi, hiện giờ đang bị nhốt trong phủ đệ của ta. Tuy nhiên nếu muốn dùng mụ ta để công kích thái tử thì sợ rằng còn chưa đủ. Chỉ trích công kích thái tử không phải là việc nhỏ, phải từ từ tiến hành, rồi giáng một gậy chết tươi! Bằng không cả thế huynh lẫn ta sẽ gặp phải phiền phức rất lớn!

- Tất nhiên rồi, công kích thái tử là việc khiến vua tôi và bách tính kinh động, thậm chí là đại sự kinh động cả thiên hạ. Huống hồ hiện giờ tâm ý của hoàng thượng e rằng cũng không phải là muốn chỉnh sửa thái tử. Nếu như chúng ta cứ như vậy đưa Vô Sinh lão mẫu ra ánh sáng, chỉ sợ tai hoạ sẽ lập tức giáng xuống đầu! Vô Sinh lão mẫu hiện giờ vẫn phải nuôi dưỡng, như vậy trên tay chúng ta lúc nào cũng có chứng cứ đích xác, bất cứ lúc nào cũng có thể tung đòn trí mạng lên thái tử! Cũng có thể thoả hiệp với hắn, chờ cho thế lực chúng ta lớn mạnh hơn là có thể đối đầu trực tiếp với hắn.

Ánh mắt của Hồng Dịch loé lên, đưa ra đề xuất của mình.

Thật ra trong lòng hắn đã có một biện pháp, đó là để cho Ngọc thân vương thoả hiệp với thái tử, mang Vô Sinh lão mẫu đổi lại một ít điển tịch của Tạo Hoá đạo! Ngọc thân vương dù sao cũng không phải là thái tử, sợ rằng khó có thể có được thiên thư chân chính của Tạo Hoá đạo.

- Hay! Thái tử bên người có Lam đại tiên sinh, bát đệ Hoà thân vương có Chu đại tiên sinh, trong Võ Ôn Hầu phủ có Ngô đại tiên sinh, thế huynh chính là đại tiên sinh của ta rồi!

Ngọc thân vương nghe thấy đề xuất của Hồng Dịch liền cúi đầu trầm tư suy nghĩ, sau đó cất giọng cười.

Hắn vốn là hạng người suy nghĩ kín kẽ thấu đáo, trong tâm tư của hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc hiện giờ lại có thể nắm giữ được thứ bằng chứng có thể công kích thái tử như Vô Sinh lão mẫu.

Hai người trao đổi một cái nhìn đơn giản, lập tức mang những kế hoạch định sẵn trong đầu trao đổi với nhau.

- Hồng Dịch, có phải thế huynh thực sự đã trở thành lôi kiếp cao thủ phải không?

Ngọc thân vương chợt thấp giọng hỏi.

- Tất nhiên rồi, về điểm này vương gia không cần hoài nghi. Tuy nhiên, vương gia, người làm thế nào mang Vô Sinh lão mẫu về Ngọc kinh thành nhanh đến vậy?

Hồng Dịch lại hỏi.

Sở dĩ Hồng Dịch không đích thân áp giải Vô Sinh lão mẫu về Ngọc kinh thành cũng là muốn xem xem thực lực của vị Ngọc thân vương này ra sao. Không ngờ hiện giờ vị vương gia này lại làm được! Điều này khiến cho Hồng Dịch vô cùng tò mò!