Dương Thần

Chương 263: Thần Bí Kinh Thư!




Tuy nói rằng thần hồn là một cỗ thần niệm vô hình tạo thành, có thể bay lên trời, chui xuống đất, không hề bị thứ gì ngăn cản. Thế nhưng lúc bay lên trời hay chui xuống đất thì thực sự có rất nhiều điều khác biệt.

Thần hồn trên không trung là thoải mái nhẹ nhàng nhất.

Còn khi tiến vào nước thì sẽ gặp phải lực cản sền sệt, càng tiến xuống phía dưới, lực cản càng lớn.

Kể cả là quỷ tiên thì giỏi lắm cũng chỉ có thể lặn xuống độ sâu ước chừng ngàn trượng dưới đáy biển mà thôi, không thể tiến sâu hơn được nữa.

Còn khi chui xuống lòng đất, lực cản gặp phải cực kỳ lớn, so với khi tiến vào trong nước biển thì không chỉ lớn hơn mười lần. Thần niệm lúc xuyên qua vách tường còn tiêu hao một lượng lớn thần hồn lực, huống chi là chui xuống lòng đất?

Bằng vào tu vi hiện giờ của Hồng Dịch, bản thân hắn tự ước chừng rằng, giỏi lắm cũng chỉ có thể chui xuống độ sâu khoảng mấy trăm thước mà thôi, không thể xuống sâu hơn. Bằng không thần hồn lực sẽ khó có thể chống đỡ nổi, rất có khả năng bị vây hãm dưới lòng đất, vĩnh viễn không chui lên được.

- Chắc hắn bên dưới Đại Thiện tự không có thứ Địa cung gì cả. Cho dù có, nhiều năm như vậy, cũng nhất định đã bị người khác phát hiện rồi. Tuy nhiên tất cả truyền thuyết đều không phải là những tin đồn không căn cứ, nếu như Tinh Nhẫn hòa thượng đã nói như vậy, ta phải tìm kiếm qua một lượt thử xem sao.

Sau khi chui xuống lòng đất ước chừng mười trượng, Hồng Dịch mang thần hồn của bản thân vận chuyển đến lớn nhất, cố gắng thăm dò tình hình xung quanh.

Bốn phía toàn bộ đều là cát sỏi, bùn đất, xung quanh là một mảng mịt mờ, đục ngầu.

Lúc Hồng Dịch chui xuống lòng đất, trong lúc dạo chơi xung quanh, tại độ sâu khoảng mấy trượng, có một số nơi hắn cũng phát hiện ra rất nhiều hầm ngầm cất dấu đồ vật, thế nhưng cũng bị vơ vét sạch sẽ, không còn một thứ gì.

Ngoài ra bên dưới còn có rất nhiều chuột chũi, tê tê, rắn ngủ đông, cùng với một số loại động vật rất kỳ lạ cổ quái mà hắn không biết tên.

- Dưới lòng đất ta chỉ có thể cảm ứng được tình huống trong chu vi ước chừng mười trượng mà thôi. Một mảng di tích của Đại Thiện tự lớn như vậy, muốn tìm kiếm một Địa cung gì gì đó chẳng phải là mò kim đáy biển hay sao? Không được, phải dụng toàn lực tìm kiếm thôi.

Sau khi chui xuống chừng năm, sáu chục trượng dưới lòng đất, Hồng Dịch liền cảm thấy thần hồn di chuyển tìm kiếm trở nên cực kỳ khó khăn. Điều này cũng giống như một người ở giữa đêm tối, xung quanh không có một chút ánh sáng nào, đứng trong một tòa nhà cực kỳ lớn mò mẫm tìm kiếm một cây kim. Như vậy thì đến lúc nào mới tìm ra đây?

Thần hồn chui xuống lòng đất, phạm vi cảm ứng thu hẹp lại rất nhiều, chẳng khác nào một người mò mẫm giữa đêm đen. Loại tình trạng này khiến cho Hồng Dịch có chút khó chịu.

Tuy nhiên đây là lần đầu tiên Hồng Dịch vận dụng đạo thuật tiến vào lòng đất thế nên cũng cảm thấy mới lạ dị thượng. Chính vì thế hắn dự định sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng để tìm kiếm một phen.

- Thế nào, Hồng Dịch, có tìm được manh mối gì không?

Tinh Nhẫn hòa thượng cảm nhận được một luồng gió dương cương từ đống gạch vụn nằm trên di chỉ của Tàng Kinh điện chui lên, lão liền biết ngay đây là thần niệm của Hồng Dịch thu trở lại, lập tức hỏi.

- Không phát hiện ra thứ gì. Tuy nhiên đây mới là lực lượng một luồng thần niệm của ta, nên chỉ có thể thăm dò ở độ sâu ước chường năm, sáu chục trượng mà thôi. Bây giờ ta chuẩn bị toàn lực thử một lần, để xem xem có thể thăm dò ở độ sâu bao nhiêu. Người đời thường có một câu mắng chửi cửa miệng: "không biết trời cao đất dầy." Thế nhưng thật ra thiên hạ này làm gì có ai biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu đây?

Ta là kẻ đọc sách truy tìm nguồn gốc của vạn vật, tính ra cũng nên biết đất dày bao nhiêu chứ nhỉ?

Nói xong Hồng Dịch liền trở lại chiếc lều, ngồi xuống.

- Mọi ngươi hộ pháp giúp ta.

Đợi đoàn thủ hạ đứng vây tròn xung quanh bản thân, Hồng Dịch mới mang toàn bộ thần hồn của mình, không giữ lại chút gì, tiến vào lòng đất.

Một cỗ khí dương cương khổng lồ mà ấm áp bỗng chốc tràn ngập khắp quảng trường.

Ai ai cũng cảm nhận được cỗ khí tức này. Khí trời chẳng khác nào mùa xuân đang về. Những đụn tuyết đọng trên quảng trường lập tức tan chảy, gió núi lạnh lẽo dữ dội bên ngoài cũng không thổi đến được khu phế tích này.

Chu đại tiên sinh biến đổi sắc mặt, lúc này hắn mới chân chính cảm nhận được lực lượng khổng lồ cự đại của Hồng Dịch! Trong lòng không còn có một chút ý niệm gì gọi là kháng cự.

Cỗ lực lượng này quá mức cường đại, chỉ cần tùy tiện phân ra một luồng rất nhỏ cũng có thể đánh cho hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.

- Vào!

Trong nháy mắt cỗ lực lượng dương cương khổng lồ này liền tụ tập lại một chỗ rồi mãnh liệt chui xuống mặt đất.

Rầm!

Cả mặt đất khẽ rung lên một cái, sau đó yên tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh cả. Thế nhưng trong cảm nhận của mọi người, dường như vừa có một con rồng khổng lồ, vô hình mà ấm áp chui xuống lòng đất.

Thần hồn của Hồng Dịch vừa tiến vào lòng đất, thoáng chốc gió núi từ bên ngoài phần phật thổi tới, khắp núi rừng vang lên tiếng thông reo, tuyết đọng đổ xuống, tất cả mọi người lại cảm nhận lại thứ lạnh giá như băng vốn có.

- Một khi ta đã toàn lực xuất thủ, mặt đất có thể ngăn cản được ta nữa sao?

Toàn bộ thần hồn của Hồng Dịch tiến vào lòng đất lập tức cảm thấy thoải mái hơn vừa nãy gấp mười lần, quả thực giống như cá gặp nước. Tiến xuống phía dưới từng trượng, từng trượng một, lực cản quả nhiên là giảm đi rất nhiều, đồng thời phạm vi cảm nhận của Hồng Dịch dưới lòng đất cũng tăng lên rất nhiều.

Tầng tầng lớp lớp nham thạch, hơi nước, thậm chí còn có những con suối ngầm, sông ngầm dưới lòng đất cũng đều hiện ra trong cảm giác của Hồng Dịch.

- Dưới lòng đất cũng vô vị thật, tuy nhiên nghe nói tại trung tâm của lòng đất còn có dung nham nóng chảy, nơi đó giống như một mặt trời nhỏ, vĩnh viễn chuyển động không ngừng, không biết điều này có phải là thật hay không? Chắc hẳn cũng là sự thật, bằng không dung nham núi lửa phun ra từ đâu mà có được?

Mặc dù không tìm thấy thứ gì gọi là địa cung, thế nhưng trong lòng Hồng Dịch cũng nổi lên sự tò mò, muốn thăm dò qua tình huống dưới lòng đất xem sao.

Vì vậy hắn vận đủ thần hồn lực, tiếp tục chui xuống lòng đất.

Càng tiến xuống sâu, càng lúc càng gian nan. Cho dù bằng vào thần hồn lực khổng lồ của Hồng Dịch bây giờ, hắn cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng.

- Bây giờ ít nhất ta cũng xuống tới độ sâu hơn năm trăm trượng. Độ sâu bậc này, chỉ sợ đến cả quỷ tiên một lần độ qua lôi kiếp cũng khó có thể xuống tới được, vậy mà còn chưa tiếp xúc với nham thạch nóng chảy ở tâm trái đất. Đúng là không biết đất dày bao nhiêu đây?

Sau khi chui xuống độ sâu hơn năm trăm trượng, ngoài bùn đất, nham thạch thì cũng không còn thứ gì khác, Hồng Dịch hoàn toàn không bắt gặp cái gì gọi là dung nham nóng chảy cả. Vì thế hắn mới cảm thấy lòng đất quả thực là quá dày, bằng vào tu vi đạo thuật hiện giờ của hắn, về cơ bản không thể xâm nhập đến chỗ tận cùng của lòng đất.

- Chắc hẳn không có thứ gì gọi là địa cung cả, hay là trở về thôi. Kể cả là có địa cung đi chăng nữa thì cũng không xây dựng ở độ sâu hơn năm trăm trượng như thế này! Cho dù toàn bộ hòa thượng của Đại Thiện tự đều là nhân tiên chăng nữa thì cũng không thể đào sâu đến năm trăm trượng được, nói chi đến việc xây dựng địa cung.

Hồng Dịch thầm cười cười trong lòng, hắn tự nhủ rằng Địa cung của Đại Thiện tự nhất định là không có. Nếu như có đi chăng nữa cũng không thể xây ở độ sâu năm trăm trượng dưới lòng đất như vậy được.

Xây dựng một cung điện ở độ sâu hơn năm trăm trượng dưới lòng đất, kể cả là mang nhân lực, tài lực của khắp thiên hạ tập trung lại cũng không thể nào hoàn thành công trình to lớn như vậy.

Ngay cả thần hồn của Hồng Dịch cũng khó khăn mới xuống được tận đây, sức lực con người sao có thể xây dựng được địa cung ở chỗ này được?

- Lần này tới Đại Thiện tự, chẳng qua chỉ là tưởng nhớ lại quá khứ, chiêm ngưỡng di tích một thời của Đại Thiện tự, giúp Tinh Nhẫn hòa thượng hoàn thành tâm nguyện, cũng không phải là muốn tìm kiếm bảo vật gì gì đó ở di tích của Đại Thiện tự.

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng, liền chuẩn bị quay trở về.

Tâm trạng của hắn rất bình thản, không vì không tìm được Địa cung mà cảm thấy thất vọng chán nản. Bởi lẽ lần này đến Đại Thiện tự, về căn bản hắn cũng không phải là để tìm bảo vật.

- Hả? Tại sao ở đây lại có một tia pháp lực dao động nhỉ?

Ngay khi Hồng Dịch chuẩn bị trở về, bỗng nhiên hắn cảm nhận được ở phía sâu bên dưới lòng đất loáng thoáng truyền đến một tia sóng dao động của pháp lực mà người tu luyện thần hồn thường có, đây cũng chính là sóng dao động của thần niệm.

Mặc dù cỗ thần niệm này dao động cực kỳ nhỏ, thế nhưng Hồng Dịch vẫn cảm nhận được một cách rất rõ ràng.

- Chẳng lẽ ở sâu trong lòng đất lại có một cao thủ đang tu luyện sao? Sao có thể như vậy được? Ai lại mò xuống độ sâu năm trăm trượng dưới đất mà tu luyện nhỉ? Chẳng lẽ chán sống rồi sao? Phải biết rằng bằng vào tu vi của ta hiện giờ cũng khó có thể xuống sâu hơn nữa. Chậc, không biết có nên xuống thêm chút nữa hay không nhỉ? Nếu như xuống thêm nữa rất có thể thần hồn lực không đủ sức duy trì!

Hồng Dịch sau khi cảm nhận được pháp lực dao động, trong lòng hơi do dự một chút, không biết có nên xuống sâu hơn nữa hay không. Thế nhưng đối với thiên đạo chưa biết ẩn tàng bên dưới đã hấp dẫn trí tò mò của hắn, trong lòng chợt động, một lần nữa phát động thần hồn lực, mãnh liệt chui xuống tiếp.

Hồng Dịch cảm nhận được lần phát động thần hồn lực này đã đưa hắn xuống sâu thêm một trăm trượng. Hiện giờ thần hồn của hắn đang ở độ sâu sáu trăm trượng dưới lòng đất!

Bất thình lình!

Toàn thân trở nên thoải mái vô cùng, mọi sự gò bó của bùn đất sỏi đá, nham thạch đối với thần hồn của Hồng Dịch thoáng chốc bị triệt tiêu hoàn toàn.

Phía trước sáng trưng, một căn phòng đá hiện lên trước mắt hắn.

- Đây là Địa cung sao? Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Ở độ sâu sáu trăm trượng dưới lòng đất, Đại Thiện tự lại có thể xây dựng một Địa cung sao? Sao có thể như vậy được? Không biết cung điện bằng đất đá này có lối thông lên mặt đất không nhỉ? Nếu như thật sự có lối thông lên mặt đất thì những bậc thang trải dài sáu trăm trượng sẽ hùng vĩ đến mức nào đây?

Lúc này Hồng Dịch đã đứng trong một không gian trống trải rộng rãi, lực lượng thần hồn lực thoáng chốc khôi phục lại.

Hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng quan sát qua một lượt.

- Không đúng, đây là một căn thạch thất khép kín, hoàn toàn chìm sâu trong lòng đất, bốn phía không có đường ra.

Hồng Dịch vừa quan sát qua một lượt, trong lòng liền giật mình. Hắn nhận ra toàn bộ căn thạch thất này hoàn toàn khép kín, nằm sâu trong lòng đất, cách bề mặt đến sáu trăm trượng, bốn phía xung quanh không hề có bất cứ bậc thang nào thông lên phía trên. Vì thế có thể nói rằng, căn thạch thất này không phải là do sức lực con người xây dựng nên.

- Chẳng lẽ cũng có cao thủ đạo thuật giống như ta, chui xuống lòng đất, sau đó tay không mà nghiền nát nham thạch, tạo thành một căn thạch thất lớn như vậy sao? Thế nhưng bằng vào tu vi hiện tại thì ta không cách nào làm được như vậy? Chẳng lẽ đây là do thiên nhiên tạo thành?

Căn thạch thất này cũng không lớn, diện tích ước chừng một trăm bộ vuông, về kích thước không thể gọi là Địa cung được, cùng lắm chỉ sánh ngang với một căn phòng lớn mà thôi.

Trong lúc Hồng Dịch quan sát thạch thất, cuối cùng cũng không đoán ra được rốt cuộc đây là do cao thủ đạo thuật xây dựng thành hay là do thiên nhiên tạo ra.

Bên trong thạch thất không ngờ lại sáng choang tựa như ban ngày.

Hồng Dịch đưa mắt tìm kiếm, rốt cục cũng nhìn thấy vật phát ra ánh sáng.

Ở chính giữa thạch thất, trên một bậc tam cấp hình trụ có đặt một tinh thể hình cầu. Tinh thể hình cầu này phát ra ánh sáng chói chang mãnh liệt, chiếu rọi khắp nơi, khiến cho cả căn thạch thất sáng trắng như tuyết.

Từ khối tinh thể hình cầu này, Hồng Dịch cảm nhận được một thứ khí tức an bình vĩnh hằng giống hệt như Quá Khứ kinh. Loại khí tức này cũng là thứ mà Hồng Dịch cảm nhận được khi ở độ sâu năm trăm trượng ban nãy.

Cũng chỉ có hắn tu luyện quá Quá Khứ kinh mới có thể loáng thoáng cảm nhận được thứ khí tức này từ sâu trong lòng đất. Bằng không, kể cả là một cao thủ đạo thuật có tu vi cao gấp đôi hắn cũng khó có thể cảm nhận được.

Thứ ánh sáng mà khối tinh thể hình cầu này phát ra còn rực rỡ gay gắt hơn minh châu gấp trăm lần. Hồng Dịch phát hiện ra bên dưới khối cầu mà một bộ thư tịch. Bộ thư tịch này có màu vàng nhạt, thậm chí dường như có cùng chất liệu giống với Quá Khứ kinh.

- Lẽ nào? Lẽ nào lời của Tinh Nhẫn hòa thượng là sự thật sao? Trong Địa cung của Đại Thiện tự này thật sự có cất giấu Hiện Thế Như Lai kinh sao?

Hồng Dịch cũng không tiến tới đoạt lấy, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào bộ thư tịch bị khối tinh thể hình cầu kia đè chặt bên dưới. Sau đó hắn phân ra một tia thần niệm cuốn qua, hắn muốn nhìn xem cuốn thư tịch này rốt cuộc là thứ gì.

Thế nhưng!

Ngay khi tia thần niệm của Hồng Dịch vừa tiến đến gần khối tinh thể hình cầu này, đột nhiên, phía trên khối cầu bộc phát một chùm ánh sáng mãnh liệt!

Phụt!

Trong thoáng chốc Hồng Dịch cảm nhận thấy luồng thần niệm vừa rồi của mình bị chùm ánh sáng này đánh cho te tua!

Cùng lúc đó, những luồng ánh sáng bên trong khối tinh thể hình cầu bỗng nhiên xuất hiện hình một con rồng đang giương nanh múa vuốt.

Con rồng này uốn lượn bên trong khối cầu, xung quanh có tầng tầng lớp lớp ánh sáng bao bọc, lúc này bên trong khối tinh thể hình cầu trông chẳng khác nào một tiểu thiên thế giới. Hơn nữa ngay khi tia thần niệm của bị đánh tan, bất thình lình ánh mắt của con rồng này lập tức khóa chặt lấy thần hồn của Hồng Dịch, hai mắt nhìn chòng chọc về phía hắn.

Rầm!

Hồng Dịch vừa tiếp xúc với ánh mắt của con rồng này, liền lập tức cảm thấy một cỗ áp lực phô thiên cái địa từ trong hư không vô cùng vô tận không ngừng dồn ép về phía thần hồn của bản thân.

Toàn bộ thần hồn lập tức nổ tan tành!

- Thật lợi hại! Thật lợi hại! So với Cửu Hỏa Viêm Long của Mộng Thần Cơ còn lợi hại hơn gấp mười lần! Đây là vật gì vậy? Không ngờ Đại Thiện tự lại dùng vật này để bảo vệ kinh thư! Tiếc thật, ta không cách nào xem được bản kinh thư kia rốt cục là thứ gì? Là Hiện Thế Như Lai kinh hay là Vị Lai Vô Sinh kinh đây?

Sau khi bị nổ tan, thần hồn của Hồng Dịch liền ngưng tụ lại thành hình.

Cùng lúc đó, con rồng ở trong khối tinh thể hình cầu kia cũng biến mất, dường như nó cho rằng đã đánh tan thần hồn của Hồng Dịch rồi.

Hồng Dịch nhìn khối cầu này, đồng thời đưa mắt nhìn bản kinh thư bị đè bên dưới, sau đó thân thể đột nhiên phóng lên trên, từ trên đỉnh của thạch thất đi ra ngoài, tiến vào trong bùn đất nham thạch, tiếp đó phát động thần hồn lực, dốc hết sức bình sinh mới chui lên được mặt đất.

Hắn cũng không lưu luyến gì khối tinh thể hình cầu kia cũng như bộ kinh thư bị đè ở bên dưới.

Vừa mới ban nãy, khi con rồng từ bên trong khối cầu xuất hiện, áp lực từ ánh mắt của nó bắn ra mang theo một cỗ thần niệm hùng hậu khiến cho Hồng Dịch có một loại cảm giác dường như bị cả mặt đất ép lên thân thể.

Hồng Dịch cũng từng thấy qua Cửu Hỏa Viêm Long của Mộng Thần Cơ. Tuy rằng uy thế của Cửu Hỏa Viêm Long rất cường đại thế nhưng so với con rồng bên trong khối tinh thể hình cầu này về cơ bản không thể sánh ngang được.

Hắn biết rằng bản thân bây giờ tuy có pháp lực cường đại thế nhưng vẫn khó có thể đánh bại được con rồng này.

May mà con rồng này dường như bị phong ấn bên trong khối cầu, cũng không có ý thức, chỉ biết công kích những thứ tồn tại gần nó. Bằng không, cho dù bản lĩnh của Hồng Dịch cao hơn nữa cũng khó có thể thoát được nơi này.

- Thế nào, Hồng Dịch, có phát hiện ra Địa cung hay không?

Mọi người đang đứng xung quanh bảo hộ Hồng Dịch, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí ấm áp khổng lồ từ dưới lòng đất bắn thẳng lên trên.

Tiếp đó toàn bộ đều thu vào giữa mi tâm của Hồng Dịch, sau đó hăn mở mắt ra.

Nhìn thấy thần hồn của Hồng Dịch về xác, Tinh Nhẫn hòa thượng liền vội vàng hỏi.