Dương Thần

Chương 252: Thái Thượng Đạo Xuất Hiện!




Hoàng cung Đại Kiền.

Ngọc kinh.

Trong đông cung thái tử ở phía đông hoàng thành.

Một người đầu đội ngọc quan, xung quanh mũ trang trí nhiều bông hoa màu xích kim, đang ngồi trên một chiếc ghế nằm sâu trong cung điện. Tại vùng trên hai lông mày của người này lúc nào cũng được bao phủ bởi một cỗ khí lưu màu tím, tựa như khói tựa như sương, khiến cho người ta cảm thấy một loại khí chất cao quý thần bí.

Nếu như có một cao nhân đạo thuật sở trường về thuật "vọng khí" đến xem, thì có thể nhận thấy người này cao quý không thể tưởng tượng được, lộc mệnh sung túc đến lạ thượng, toàn thân không có một chút nào gọi là "bại tướng" hay "phá tướng", gần như mang một loại ý vị như "tử khí đông lai"(1).

Người này chính là thái tử Đại Kiền Dương Nguyên, hiện giờ đã ba mươi sáu tuổi, được lập làm thái tử được hai năm. Thế nhưng bởi vì hoàng đế Đại Kiền vẫn còn tại vị cho nên vẫn phải ẩn cư nơi Đông cung, lúc bình thường cũng không lộ diện ra bên ngoài, cũng không tham gia quản lý quốc gia, chỉ lặng lẽ ẩn núp.

Triều đình Đại Kiền vốn ổn định, bên ngoài tuy có cường địch là Vân Mông, Hỏa La, thế nhưng lại bị hai cường giả, một người là Thần Uy vương Dương Thác, một người là Vô Địch hầu. Có hai đại danh tướng "chiến thần" này thì vương triều Đại Kiền thực sự có thể chống đỡ được giặc ngoại xâm, thậm chí còn có cơ hội mở mang bờ cõi. Hiện giờ quốc gia cũng được coi như là thái bình thịnh thế, vô cùng vững chắc. Nếu như tình hình cứ tiếp tục như vậy, thái tử chỉ cần cam chịu chờ đợi thì một ngày nào đó nhất định sẽ được vinh đăng đại bảo.

Nhưng sự nín nhịn chờ đợi này ít nhất cũng kéo dài mấy chục năm, thậm chí là ba mươi hay năm mươi năm cũng không nói trước được.

Vì thế trong toàn bộ triều đình Đại Kiền, chỉ cần là người tinh tường cũng biết được thái tử quyết không cam lòng, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng biết thái tử không cam lòng. Chính vì vậy mà ra sức đề bạt thân vương, trọng dụng mấy người con khác, tạo thành một thế lực khác giữ cân bằng trong triều đình, khiến cho thái tử cùng với mấy vị thân vương tranh đấu, còn bản thân hoàng đế lại vững như thái sơn.

Lúc này, vị thái tử Đại Kiền Dương Nguyên đang ngồi ở trong cung điện, trên người mặc một bộ cẩm bào rộng thùng thình, hay tay đặt trên tay vịn, bốn bề yên tĩnh, tản ra một loại khí thế nắm giữ giang sơn.

- Hả?

Thái tử hiện đang ngồi vững trên ghế, mí mắt rũ xuống, giống như không suy nghĩ chút gì, cũng không làm bất cứ thứ gì. Bên trong đại điện mênh mông, không một thái giám, hộ vệ hay cung nữ nào dám lên tiếng.

Bởi lẽ những cung nữ, thái giám, hộ vệ này đều không biết lúc này thái tử đang suy nghĩ điều gì, vì thế tuyệt đối không dám quấy rầy hắn.

Một lúc lâu sau, đột nhiên thái từ hừ ra một tiếng từ trong mũi, không ngờ cả đại điện bỗng chốc hơi tối sầm lại. Tiếp đó ở giữa đại điện xuất hiện một nữ tử.

Nữ tử này toàn thân trắng toát, ống tay áo tung bay, làn mi lá liễu, mắt hạnh tai đào, dưới chân mang một đôi vân lý (hài hình mây) màu trắng nhạt, hai tay chắp sau lưng. Sau khi xuất hiện liền lơ đãng đánh giá qua một lượt tình huống bên trong đại điện, tiếp đó đưa mắt hạ xuống trên người của thái tử đang ngồi ở trung tâm đại điện.

- Vô Sinh, ngươi lại dám dùng chân thân để tiến vào hoàng cung sao? Ngươi phải biết rằng sư phụ của ta đã tu luyện thành nhân tiên rồi đấy, huyết khí che phủ kinh thành, chúng thần quy tụ. Cao thủ đạo thuật của cả Ngọc kinh này không lúc nào không cảm nhận được áp bách, thậm chí ngay cả ta, gần đây cũng tu luyện có thành tựu mà thần hồn cũng có chút vận chuyển không suông sẻ, tên nô tài Lam Cửu kia còn mượn cớ để xuất kinh nữa.

Thái tử nhìn nữ tử vừa xuất hiện này, giương ánh mắt lên, từ trong ánh mắt vĩnh viễn không đổi lại lóe lên một tia thần thái dị thường.

- Không cần ngươi phải nói, ta cũng biết được điều này. Ban nãy, khi cách mười dặm bên ngoài Ngọc kinh thành, ta cũng cảm nhận được cỗ khí huyết dương cương nồng đậm thúc ép ta, khiến cho ta vô cùng khó chịu. Đạo của nhân tiên, sinh tử huyền quan, là cây cầu bắc qua thiên hạ, cuối cùng hắn cũng nghiên cứu được điều này. Nhất khiếu thông, trăm khiếu thông, ngày sau muốn đối phó với hắn sẽ càng thêm khó khăn rồi.

Nữ tử được thái tử gọi là "Vô Sinh" cất giọng nói.

Trong lúc nàng nói chuyện, không ngờ lại gọi thẳng thái tử là "ngươi", trong ngôn ngữ không có chút kính sợ nào, từ đó có thể thấy được thân phận của nàng cực kỳ phi thường.

- Hắn là sư phụ của ta, ta tất nhiên biết được sự lợi hại của hắn. Nếu không phải năm đó đạo tâm của hắn bị phá, thì ngay từ hai mươi năm trước đã đạt được thành tựu như bây giờ rồi.

Thái tử cười cười.

- Không sao, lần này tuyết lớn rơi rất nhiều, chỉ sợ đây chính là thứ ông trời ban cho ngươi thôi.

Vô Sinh chậm rãi nói:

- Lần này tuyết lớn rơi lâu như vậy, thiên hạ gặp phải đại nạn, đúng là lúc thích hợp phát triển đạo giáo, thu thập hương hỏa. Khi trời đông qua đi, ta dùng lực hương hỏa của thiên hạ là có thể trợ giúp ngươi ngưng tụ thành phân thân thứ chín, Đấu Mỗ Huyền Linh, là chân không của Bất Hủ Nguyên Thần. Sau khi cửu cửu quy nhất, hắn cũng chưa chắc có thể làm gì được chúng ta!

- Tình hình phát triển đạo giáo ở Trung Châu cũng không tệ lắm, thế nhưng việc này cũng chỉ có thể phát triển trong thoáng chốc, tạm thời lợi dụng lực lượng của bọn chúng để luyện thành thần thông mà thôi. Một khi thành công rồi phải lập tức xóa bỏ.

Thái tử từ tốn nói.

- Tất nhiên. Sau khi ngươi lên ngai vị, hai đại giáo phái này nhất định phải phế bỏ, cho dù ngươi không lên ngôi, chờ sau khi bản lĩnh của chúng ta đại thành, cũng phải lập tức phế bỏ. Ngươi ra tay chủ trì chính vụ, lấy thế sấm vang chớp giật mà tiêu diệt, để cho tất cả sĩ đại phu triều đình nhìn thấy thủ đoạn của ngươi, từ đó mà chiếm được sự ủng hộ của bọn họ.

Vị tuyệt đại mỹ nữ được gọi là Vô Sinh này gật đầu.

- Đạo lý bên trong chuyện này ta tất nhiên là hiểu. Ta sẽ không lưu luyến với quyền bính của giáo môn. Quyền bính của tà giáo sao có thể sánh được với thần khí của thiên hạ xã tắc được?

- Tất cả cứ giao cho ngươi hành sự vậy.

Thái tử thở ra một hơi thật dài. Luồng khí lưu này tại không khí lạnh như băng trong đại điện không ngờ lại ngưng tụ thành một làn sương trắng, mãi không tiêu tán, trông chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc sơn thủy lờ mờ, hóa thành đủ loại hình bóng.

Tuyệt đại mỹ nữ "Vô Sinh" nhướng mày, nhìn luồng khí trắng biến hóa thành đủ loại hình bóng, tán ra rồi tụ lại, tụ lại rồi tan ra, khuôn mặt trở nên trầm tư.

- Ngươi nói không sai, quyền bính của xã tắc thần khí tất nhiên tốt hơn rất nhiều với lãnh tụ giáo môn. Ngươi không nhận thấy sao? Tương lai, tương lai, không ai biết nó ra sao, ngay cả ta cũng tìm hiểu không ra, không nhận thức được rõ ràng lắm.

Sau khi nói xong, thái tử phất tay một cái, làn sương trắng trước mắt hoàn toàn tiêu tán.

- Tuy nhiên, Vô Sinh! Nếu như có tương lai như vậy, ta tất nhiên sẽ nạp ngươi làm phi, sau đó phế bỏ hoàng hậu, ủng hộ ngươi làm hậu, ngươi sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Hai người chúng ta chắc cũng có thể noi theo thượng cổ thánh hoàng, song tu bất diệt, cưỡi rồng thăng thiên, ngao du thái hư.

- Những lời này không cần nói ra. Ta mặc dù không lưu luyến quyền bính của đạo môn, thế nhưng cũng chưa chắc có kẻ khác không lưu luyến. Nếu như trong tương lai ngươi muốn nuôi heo thật béo rồi giết, khi đó rất có thể sẽ có kẻ liều chết phản kháng đấy.

Trên khuôn mặt của "Vô Sinh" lộ ra một bộ dáng tươi cười.

- Ngươi đang nói đến bên Chân Không đạo sao? Hắn có dã tâm, điều này ta tất nhiên là biết. Ta chính là thích những kẻ có dã tâm như vậy, kẻ nào càng có dã tâm thì năng lực lại càng lớn, cũng sẽ làm được rất nhiều chuyện. Tuy nhiên dã tâm này vẫn nằm trong lòng bàn tay của ta, nếu như hắn không nhìn thấy được tương lại, chỉ cần ta bóp tay một cái là có thể khiến cho hắn tan thành mây khói.

Thái tử khe khẽ cười lạnh một tiếng rồi nói.

- Gần đây ta nhận được tin tức tình báo, tuần phủ Ngô Uyên tỉnh là Hầu Khánh Thần đã bày tỏ thái độ, ra lệnh cho thủ hạ của hắn hợp tác với người của giáo đàn cứu trợ thiên tai. Xem ra hắn cũng là kẻ thức thời đấy.

- Thức thời? Kẻ này gian hoạt như quỷ! Xảo trá như hồ ly! Hôm nay ta đến đây chính là muốn nói với ngươi về chuyện này! Ngay ngày hôm qua, Hầu Khánh Thần đã tung ra chiêu bài sát thủ, hủy toàn bộ giáo đàn bên trong Ngô Uyên tỉnh! Tất cả đầu mục cũng bị bắt lại, tống giam vào trong đại lao, không một người nào có thể chạy thoát được! Bây giờ hắn đã giăng lưới càn quét, thu được rất nhiều chứng cớ, chuẩn bị dâng tấu chương lên triều đình xin chỉ thị!

"Vô Sinh" lạnh lùng nói.

- Cái gì? Làm sao hắn lại lớn mật như vậy? Với lại từ đâu mà có được năng lực lớn như vậy được chứ?

Thân thể của thái tử đang ngồi trên ghế bỗng cựa quậy một cái, thế nhưng vẫn không đứng lên, dùng một loại ngôn ngữ dị thường nói.

- Lần trước hắn hủy đi giáo đàn, không phải là bị một chiêu Chân Không Đại Thủ Ấn công kích vào người hay sao? Nếu không phải là Cơ Thường Nguyệt cứu hắn thì giờ này hắn đã là người chết rồi! Lần này sao lại dám lớn mật như vậy được? Ngươi hôm nay đến gặp ta chắc hẳn đã điều tra được rồi phải không? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

- Chuyện này rất đơn giản! Hắn có viện binh!

Tuyệt thế mỹ nữ được gọi là "Vô Sinh" nói.

- Viện binh?

Ánh mắt thái tử chợt lóe lên:

- Viện binh nào?

- Ta còn chưa tra ra được, hiện giờ đang muốn đi tìm hiểu, lúc này đến đây để thông báo cho ngươi một tiếng.

"Vô Sinh" nói.

- Nếu đã như vậy, hay là cứ giao chuyện này cho ta làm, ta nhất định lo liệu thỏa đáng!

Thái tử nói.

- Tất nhiên rồi, tự ta cũng biết chừng mực!

"Vô Sinh" cười một tiếng, thân thể bước lên một bước, chẳng khác nào loài ma quỷ huyễn ảo biến mất giữa hư không, vô ảnh vô tung.

Trong nháy mắt khi "Vô Sinh" biến mất, thái tử đứng dậy, từ trong đôi mắt bắn ra một tia sáng màu tím, lập tức nhìn thấy lúc "Vô Sinh" biến mất, nàng ta dùng một làn sương mù nhàn nhạt bao bọc quanh người, sau đó khẽ nhún chân một cái, bay thẳng lên trời.

Loại sương mù nhàn nhạt này chính là một thủ đoạn dùng để đánh lừa thị giác của con người, sau khi bao phủ lấy thân thể liền tạo thành ảo ảnh giữa hư không, cho dù phi hành trước mắt người khác thì cũng không ai có thể nhận ra được, chính vì vậy mà nàng ta phi hành không để lại chút dấu vết nào.

- Hạc Vô Sinh, tiểu hạc nhi, hy vọng ngươi không nên tự cho mình là thông minh.

Thái tử nhìn tuyệt thế mỹ nữ "Vô Sinh" ẩn núp trong sương mù, sau khi bay lên trời, biến mất không chút dấu vết, liền khẽ lắc đầu.

- Thì ra thái tử gia đã sớm nhận ra lai lịch của Vô Sinh này rồi!

Ngay khi thái tử vừa thở dài một tiếng, từ bên cạnh đại điện, một lão bà tay cầm quải trượng bước ra.

- Hạc Vô Sinh lúc đầu là môn hạ của lão thân. Tuy trong lòng lão thân có hoài nghi, thế nhưng nàng ta lĩnh ngộ đạo thuật quá nhanh, mà ngay cả lão thân cũng không nhịn được mà chọn nàng làm thánh nữ của Vô Sinh đạo, huống chi, thái tử gia vẫn có ý tứ với nàng ta.

Vị lão bà này nói.

- Vô Sinh lão mẫu, ngươi trực tiếp đến Ngô Uyển tỉnh một chuyến xem sao, mang đầu của tên Hầu Khánh Thần này về đây, đồng thời mang cả đầu của kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện lần này nữa.

Thái tử ngồi lại xuống ghế rồi nói.

................

Ngọc kinh thành, Tán Hoa lâu.

Tán Hoa lâu chính là đệ nhất đại danh lầu, là thánh địa phong nhã. Lúc này, đệ nhất tài nữ Ngọc kinh thành, Tô Mộc, đang ngồi bên khung cửa sổ tại tòa lầu cao nhất.

Cả gian phong được treo màn trướng bằng cẩm thạch, nhuyễn ngọc ôn hương, vừa nhìn vào liền có thể cảm nhận được sự dịu dàng hòa nhã.

Bên ngoài cửa sổ, hoa tuyết trắng muốt như lông ngỗng lả tả rơi xuống.

Tuyết lớn ở Trung Châu Ngô Uyên tỉnh mặc dù đã ngừng rơi, thế nhưng Ngọc kinh thành nằm về phía bắc đại lục, sát với Tuyết Châu, khi trời vừa vào đông, tuyết lớn rơi rất nhiều đồng thời cũng khó mà ngừng lại được.

Ngay khi Tô Mộc tinh tế cắm hoa, thì một luồng gió nhẹ từ bên ngoài cửa sổ len qua màn trướng, tiến vào trong phòng.

- Là tiểu hạc nhi phải không? Gần đây Ngọc kinh rồng rắn hỗn tạp, cao thủ như mây, ngươi vận dụng đạo thuật nên cẩn thận một chút.

Tô Mộc không quay đầu lại, vẫn tiếp tục cắm hoa.

Làn gió nhẹ ngừng lại, hiện ra thân hình của một nữ tử tuyệt đẹp, đó chính là nữ tử "Vô Sinh" vừa mới gặp thái tử ban nãy.

- Bái kiến thánh nữ.

Hạc Vô Sinh sau khi hiện hình, nhìn bóng lưng của Tô Mộc đang cắm hoa, liền khom người xuống cung kính nói.

- Tiểu hạc nhi, hiện giờ ngươi cũng là trưởng lão của Thái Thượng đạo ta. Thái Thượng đạo ta đứng trên hết thảy các đạo môn trong thiên hạ, hoàng quyền trong mắt chúng ta chẳng qua cũng chỉ là thứ quyền bính luân chuyển giữa các thời đại, coi xã tắc thần khí như thứ đồ vật dùng để chơi đùa mà thôi.

Tô Mộc nói.

- Ngươi còn chưa dưỡng thành loại khí chất này. Chúng ta khi gặp nhau, toàn bộ lễ nghi cũng không cần thiết.

- Loại khí chất này cũng chỉ có tông chủ và thánh nữ mới có thể dưỡng thành được. Ta càng tiếp xúc với hoàng quyền, càng cảm thấy được sự kinh khủng của lực lượng hoàng quyền.

Hạc Vô Sinh khẽ mỉm cười, ngồi xuống một chiếc ghế.

Bên cạnh chiếc ghế là một chậu đồng lớn hình phượng hoàng, bên trong chậu đồng đốt thú thán.

- Thánh nữ, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, đã tạo thành tai họa rồi. Một khi loại tai họa này giáng xuống, thế lực của hai đạo tà giáo Vô Sinh, Chân Không mà thái tử âm thầm lập nên càng lúc càng lớn mạnh. Cứ như vậy thì thần thông của thái tử e rằng sẽ luyện thành mất! Một khi hắn luyện thành, thì khó có thể khắc chế được nữa. Ta vô cùng vất vả mới có được sự tín nhiệm của thái tử, không khéo tại thời điểm mấu chốt này lại thất bại trong gang tấc mất thôi.

Ánh mắt của Hạc Vô Sinh ngưng lại, nhìn đống than đỏ rực không một chút khói bên trong chậu đồng, ngược lại còn thoang thoảng tản ra một luồng hương thơm mát dịu.

Loại than này, chính là loại than do đốt "kim ti hương nam mộc" mà thành. Kể cả là trong nhà của vương gia cũng khó mà có được loại than này để đốt.

- Cho dù hắn luyện thành Cửu Đại Chân Không pháp thân thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Sư tôn tự có chủ trương, luyện thành thì càng tốt, sau khi luyện thành, cha con bọn chúng tỷ thí với nhau, triều đình sẽ tán loạn, càng giúp cho sư tôn dễ dàng chọn lựa nhân hoàng.

Tô Mộc nói.

- Hiện giờ tông chủ chọn được người thích hợp với hoàng vị rồi sao?

Hạc Vô Sinh nói.

- Tất nhiên là có.

Tô Mộc khẽ nói.

- Ai?

Hạc Vô Sinh đưa mắt nhìn Tô Mộc, yên lặng lắng nghe.

Làn môi của Tô Mộc khẽ mở ra, nói lên ba chữ:

- Vô Địch hầu!

- Vô Địch hầu!

Hạc Vô Sinh kinh ngạc kêu lên một tiếng:

- Tại sao sư tôn lại lựa chọn hắn?

- Hắn là người thích hợp để chọn lựa. Thân là võ thánh, không tu luyện võ thuật, cũng không phải là quỷ tiên chuyển thế luân hồi.

Tô Mộc lẳng lặng nói.

- Hơn nữa lần này hắn đến Mãng Hoang, sư tôn cũng gặp qua hắn một lần, cùng hắn nói chuyện một hồi, từ đó mới xác định kẻ được lụa chọn làm nhân hoàng chính là hắn!

- Tông chủ từng gặp qua Vô Địch hầu ở Mãng Hoang sao?

Hạc Vô Sinh khẽ lộ vẻ xúc động.

- Không sai. Hơn nữa Vô Địch hầu còn là con tư sinh của Kiền đế Dương Bàn. Sau khi triều đình phát sinh nội loạn thì sẽ do hắn bình định, tiếp đó sẽ lên ngôi, cả thiên hạ khi đó cũng không đến mức phát sinh hỗn loạn gì lớn lắm. Còn về phần hai cha con Dương Bàn, Dương Nguyên này, thân là hoàng thượng cùng thái tử, thế mà lại tu luyện đạo thuật, mưu đồ trường sinh, hưởng phúc thọ lâu vĩnh viễn, chiếm hết mọi thứ tốt đẹp trong thiên hạ. Làm sao có thể để loại người như vậy tồn tại được?

Tô Mộc nói.

- Vô Địch hầu, bằng vào bản lĩnh mười lăm tuổi đã luyện thành võ thánh, vốn ta cũng cho rằng hắn là quỷ tiên chuyển thế. Thế nhưng sau khi sư tôn gặp hắn, liền phát hiện hắn không phải là quỷ tiên chuyển thế, vì vậy mới hạ quyết định này.

- Nếu như hắn là con tư sinh của Dương gia, chỉ sợ cũng là cá mè một lứa! Tuy nhiên nhãn quang của tông chủ chắc chắn không thể sai lầm được!

Hạc Vô Sinh khẽ nói.

Chú thích:

(1)Tử khí đông lai: truyền thuyết Lão Tử trước khi vượt qua Hàm Cốc quan, Duẫn Hỉ nhìn thấy khí tím từ phương đông tràn đến liền biết có thánh nhân đến tuần sát. Quả nhiên là thấy được Lão Tử cưỡi thanh ngưu mà đến. Câu này dùng để ví với dấu hiệu cát tường.

Điển cố: Lão Tử là một người rất có học vấn, thời triều đại Chu vương giữ chức vụ quan chủ quản thư sách điển tịch. Ước chừng khi hơn bảy mươi tuổi, thiên hạ đại loạn, trong lúc có xu hướng phát sinh chiến tranh giữa các chư hầu để giành đoạt quyền vị, Lão tử dự liệu được rằng trong tương lai sẽ phát sinh chiến loạn lớn hơn nữa cho nên liền từ quan, cưỡi một con trâu xanh (thanh ngưu), rời khỏi Lạc Dương đi về hướng tây, nhằm sống một cuộc sống an nhàn lúc tuổi già. Một buổi sáng sớm, Quan lệnh Duẫn Hỉ ở Hàm Cốc Quan đột nhiên thấy ở phương đông có một luồng khí tím dày đặc, liền xuất quan nghênh đón. Quả nhiên gạp được một lão giả râu dài trắng như tuyết, tiên phong đạo cốt, cưỡi thanh ngưu đi đến đây, đó chính là Lão Tử. Duẫn Hỉ xin Lão Tử lưu lại, cầu một thiên văn chương. Lão Tử liền viết một thiên văn chương đặc biệt là "Đạo" và "Đức", tầm năm nghìn chữ, về sau mọi người mang thiên văn chương này in thành sách, sách này gọi là "Lão Tử" hay còn được gọi là "Đạo Đức kinh". Lão tử viết xong thiên văn chương này liền tiếp tục cưỡi thanh ngưu về hướng tây, về sau không biết đi về nơi nào. Từ đó ở trong giới thần tiên của đạo giáo, Lão Tử trở thành một vị thần chí cao vô thượng, được gọi là Thái Thành Đạo Đức Thiên Tôn, ở trong dân gian cũng tôn người là Thái Thượng Lão Quân.