Dương Thần

Chương 207: Tung Tích Bố Đại!




Một loạt binh lính đang đứng đầy trên sàn thuyền của chiếc đào thần Nộ Kình đại hạm khổng lồ.

Những binh lính, thủy thủ này ngày thường đều uy vũ hùng tráng. Bây giờ tuy bọn họ đang đứng chỉnh tề ngay ngắn, nhưng bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra từ sâu trong ánh mắt, sự sợ hãi, sự bất an đã bán đứng vẻ ngoài cứng cỏi kiên cường của bọn họ.

Tổng cộng có gần một nghìn binh lính, thủy thủ; xếp thành ngay ngắn thành hàng ngũ, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía long kỳ ở chính giữa boong thuyền.

Long kỳ đại biểu cho sự uy nghiêm, cho quyền lực chí cao vô thượng, bây giờ lại nằm lăn lóc trên sàn thuyền chẳng khác nào một thứ rác rưởi.

- Mọi người, ta cũng không phải là muốn mọi người khởi binh tạo phản. Lần này tập kích khâm sai, mặc dù mắc vào tội lớn tru di cửu tộc; thế nhưng hiện giờ chúng ta đang ở giữa đại dương mênh mông, không có bất cứ ai biết được, chỉ cần tin tức không bị tiết lộ ra ngoài, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa ta cùng mọi người còn có thể có được một lượng tài phú cực kỳ lớn.

Hồng Dịch ngồi trên một chiếc ghế bành đặt giữa sàn thuyền, bên cạnh là các cao thủ thân tín.

Ánh mắt của hắn quét đến đâu, thì mắt của binh lính nơi đó đều cụp xuống, không ai dám đối mắt với hắn.

Lúc này Hồng Dịch đã có một thứ uy nghiêm cũng như lực lượng tuyệt đối, không một binh lính nào có thể phản kháng được.

Trên suốt cuộc hành trình, đạo thuật kinh thiên động địa mà Hồng Dịch thi triển ra đã khiến cho những binh lính, thủy thủ này tôn sùng chẳng khác nào một ma thần bất bại; cho dù bọn họ có ý định phản kháng thì cũng không đủ sức mạnh để hành động.

Nếu như nói trước kia Hồng Dịch dùng tiền tài để mua chuộc lòng người, thì bây giờ hắn chính thức lấy sức mạnh để thị uy, chấn nhiếp thuộc hạ.

Những lời này của Hồng Dịch vừa phát ra, đám binh sĩ, thủy thủ trên thuyền đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hiện giờ, điều mà tất cả binh bính lo lắng nhất chính là Hồng Dịch khởi binh tạo phản. Gia đình, thân quyến của đám binh lính này đều còn sinh sống ở Đại Kiền, nếu đi theo Hồng Dịch tạo phản, chỉ sợ toàn gia đình bị chém đầu phơi thây. Lúc này hắn tuyên bố không tạo phản, chẳng qua chỉ tìm cách che dấu chuyện này, lập tức được sự đồng tình của nhiều người.

Một người khi phạm vào trọng tội, ý nghĩ đầu tiên của hắn cũng là tìm cách che dấu lỗi lầm.

Hơn nữa, với số tài phú khổng lồ như thế này cũng khiến cho lòng người lay động.

- Tuy nhiên, hiện giờ long kỳ đã bị xé, khâm sai đã bị giết, tài bảo cũng đã cướp đoạt rồi; thế nhưng người nhiều chuyện vốn không thể yên ổn làm được phú ông; một khi tin tức này lộ ra ngoài, bản thân ta đã tu thành quỷ tiên, có thể lên trời xuống đất, không nhập luân hồi, hoàng quyền không thể làm gì được ta; thế nhưng mọi người có thể gặp họa sát thân đấy!

Ánh mắt Hồng Dịch lóe lên, quét xung quanh một lượt!

- Công tử! Chuyện này là chuyện liên quan đến núi thây biển máu, chúng ta nhất định giữ miệng giữ mồm, không dám tiết lộ nửa lời. Tại sao người còn nói những câu như vậy?

Đúng lúc này, một đô đầu võ quan tâm tư nhanh nhạy liền bước ra, rất rõ ràng là muốn thể hiện suy nghĩ của mình.

- Tốt lắm! Mọi người chúng ta, có vinh cùng hưởng có nạn cùng chia! Sự sống cái chết đã thành một mối, từ nay về sau, các ngươi chính là tâm phúc của ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi đâu! Chúng ta, tại nơi này, vào thời khắc này, cùng nhau hướng lên trời mà minh thệ, tuyệt đối không tiết lộ bất cứ bí mật nào; nếu không sẽ bị thiên lôi giáng xuống đầu, vĩnh viễn không siêu sinh.

Ánh mắt của Hồng Dịch đột nhiên lóe lên, chỉ vào long kỳ nằm ở chính giữa sàn thuyền rồi nói:

- Mọi người, chúng ta hướng lên trời mà lập minh thệ, tuy vậy cũng cần có một vật làm chứng; chiếc long kỳ này chính là thứ vật chứng tốt nhất. Cầm hồng ấn chu sa đến đây! Mỗi một người khi lập minh thệ thì đều phải ấn một dấu tay lên phía trên long kỳ! Sau khi để lại dấu tay xong, tất cả mọi người đều lập tức trở thành huynh đệ, không còn bất cứ sự ngăn cách nào nữa, cũng không phải lo có người tiết lộ chuyện này ra ngoài! Ta dặn trước một câu, chuyện hôm nay có liên quan cực lớn, trăm triệu lần không thể để lộ ra ngoài, bất cứ ai không để lại dấu tay, thì kẻ đó chính là địch nhân của mọi người; khi đó ta chỉ còn cách quăng kẻ đó xuống biển làm mồi cho cá mập mà thôi!

Dứt lời, một chiếc hộp đựng hồng ấn chu sa được mang lên!

Một ngàn binh lính, thủy thủ đang đứng trên thuyền, dưới hoàn cảnh như vậy đều không còn sự lựa chọn nào khác, lần lượt luân phiên nhau run rẩy chấm tay xuống, để lại dấu tay chu sa ở phía trên long kỳ.

Kể ra cũng lạ, lúc mọi người để lại dấu tay trên long kỳ, tất cả đều lo ngại khiếp sợ, chẳng khác nào những con heo chuẩn bị đưa vào lò mổ. Thế nhưng sau khi đặt dấu tay xong, ai ai cũng biến đổi hoàn toàn, khí chất trở nên uy mãnh, mắt toát lên hung quang sát khí, tay đặt lên chuôi đao, khôi giáp dựng thẳng lên, dường như muốn rút đao xuyên thủng cả bầu trời.

- Hay! Chiêu này của Hồng huynh thật cao tay, so với biện pháp của ta thì hay hơn nhiều! Ta vốn muốn cho những binh lính này nhổ đờm, đi tiểu lên long kỳ; mặc dù biện pháp này có thể khống chế lòng người, khiến bọn họ đoàn kết thành một khối huyết nhục, thế nhưng lại quá thô tục; không thê sánh bằng phương pháp để bọn họ in lại dấu tay như của Hồng huynh. Hạ dấu tay xuống long kỳ một cái, người người đều biến đổi, không thèm đếm xỉa bất cứ sự tình gì khác, trên dưới một lòng, từ nay về sau, kể cả là con cháu của bọn họ cũng đều coi Hồng huynh là chủ nhân.

Xích Truy Dương vô cùng khâm phục cách làm này, liền giơ ngón tay cái lên với Hồng Dịch.

- Tốt lắm, bây giờ cho thuyền áp sát vào bên kia! Các ngươi bắt trói toàn bộ binh lính trên thuyền, thu gom tất cả tài bảo, vũ khí, khôi giáp rồi chất lại trên sàn thuyền, sau đó ta sẽ phân phát cho mọi người sau! Ngoài ra, tất cả các loại văn thư phải trình lên để ta đích thân xem qua.

Nhìn thấy một trăm Nhân Hùng vệ cũng bị ép buộc hạ dấu tay xuống, Hồng Dịch cảm thấy thư thả đôi chút, sau khi sai Trầm Thiết Trụ thu lại Long kỳ, hắn liền hạ lệnh tịch thu thanh tra đội thuyền của đối phương.

Rầm!

Chín con thuyền của Hồng Dịch trong thoáng chốc liền áp sát vào đội thuyền của Phục Ba quân, một loạt hành động rầm rập thanh tra liền được tiến hành.

Từ trước tới giờ đều là khâm sai thanh tra tịch thu tài sản, chưa từng có điều ngược lại bao giờ. Lúc này nhìn thấy một ngàn binh lính hùng hổ lao đến thuyền của khâm sai tiến hành kiểm kê tịch thu tài sản, trong lòng Hồng Dịch cũng cảm thấy có chút hưng phấn.

Đây có thể nói là một cuộc thanh tra quy mô rất lớn, tiến hành suốt một thời gian dài mới xong.

Một lượng rất lớn khôi giáp, binh khí, vàng bạc, châu báu được tích lại thành đống ở trên sàn thuyền của đào thần Nộ Kình đại hạm. Từng binh lính bị Hắc Ma Ô Nha trận trấn áp thần hồn đều bị lột sạch khôi giáp y phục, sau đó bị trói lại một cách thô bạo, trông chẳng khác gì những chiếc bánh trưng lớn nằm lăn lông lốc trên sàn nha hạm.

Bốn chiếc đại nha hạm.

Toàn bộ vật phẩm trên bốn chiếc đại nha hạm bị thu gom không còn sót một thứ gì. Tất cả nô lệ, thủy thủ, đầu bếp, và hơn hai mươi nha hoàn, thị nữ đều bị lôi lên thuyền.

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng nghiêm cấm thủ hạ dưới trướng làm chuyện xấu, hắn ra lệnh mang hơn hai mươi nha hoàn, thị nữ giao cho thủ hạ của Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh là Ngân Nguyệt Bát Vệ trông nom.

Ngoài những binh lính bị Hắc Ma Ô Nha trận của Hồng Dịch trấn áp, thì trên thuyền còn có một bộ phận vẫn tỉnh táo; sau khi áp sát vào đội thuyền đối phương, hắn cũng gặp phải sự chống cự; phải mất một thời gian chém giết mới có thể hàng phục tất cả bọn chúng.

- Bốn chiếc đại hạm, tổng cộng có năm trăm binh lính! Sáu trăm thủy thủ điều khiển thuyền! Đầu bếp, nô lệ, thủy thủ, tạp dịch tiểu công, nha hoàn sĩ nữ, tổng cộng có ba trăm năm mươi người!

Sau khi kiểm kê xong, nhân viên quản lý liền lập tức hồi báo lại.

- Ngoài ra còn có ba vạn lượng hoàng kim, năm mươi vạn lượng bạc trắng; bạc trắng là ngân phiếu, hoàng kim là hiện vật. Trong đó còn tìm thấy một số giấy tờ mua bán giao dịch với Thần Phong quốc, ước chừng những thứ vàng bạc này đều là tiền dùng để buôn bán làm ăn với Thần Phong quốc.

Đại Kim Chu cũng đi theo kiểm kê, lúc này đang quơ chân nói.

- Không sai, thủ lĩnh của bảy tên Ngạn doanh kia chính là đến Thần Phong quốc để kinh doanh buôn bán.

Hồng Dịch gật đầu.

- Đám người kia thì xử lý thế nào bây giờ? Một ngàn ba trăm năm mươi người này không thể lưu lại bất cứ kẻ nào cả.

Thiện Ngân Sa nhìn Hồng Dịch:

- Thế nhưng nếu giết chết toàn bộ bọn chúng thì lại không phù hợp với tính cách của người; lưu lại hay bán làm nô lệ cũng là cả một vấn đề nan giải.

Đám tù binh này đều là binh lính của quan khâm sai, không thể bán đi làm nô lệ được thế nhưng giết chết toàn bộ hơn một ngàn ba trăm người này thì lại quá mức đẫm máu. Hồng Dịch không phải là kẻ thích người, một khi có thể không giết người thì hắn tận lực tránh giết người.

- Đám người này, không thể bán đi được, đành phải thu nhận thôi. Hiện giờ bốn chiếc đại hạm này cũng đang thiếu nhân thủ. Chọn lựa những võ sư, võ sĩ trong đám người này ra, ban thưởng cho các thủ hạ của ta để làm nô lệ, người hầu. Những thủ hạ binh lính này, ta cũng chuẩn bị tìm một nơi ở hải ngoại để cho bọn họ dừng chân một thời gian. Sau khoảng ba năm, khi sóng gió qua đi, lúc đó ta cũng tu luyện thành công, sau khi vượt qua lôi kiếp, lúc đó sẽ triệu hồi bọn họ lại. Huống chi ý định của ta vốn là tìm một mảnh đất không người ở hải ngoài, xây dựng một đường lui sau này.

Hồng Dịch nói.

Võ quan có thể có nô lệ theo hầu, đó cũng là quy củ. Sắp xếp những binh lính này ở hải ngoài hai, ba năm, để luyện tập huấn luyện cho tốt, một khi sóng gió qua đi thì có thể triệu tập lại sử dụng.

- Ở trên bốn chiếc đại hạm này phát hiện được bốn chiếc rương đồng màu đen rất lớn, mỗi rương đều có chín ổ khóa. Ngoài ra còn có một chiếc rương lớn khác, bên trong là hỏa dược và các khối cầu sắt. Mặt khác bên trong một thương khố còn phát hiện một lượng hỏa dược lớn, về phần loại cầu sắt này ước chừng có khoảng hai trăm viên.

Xích Truy Dương vội vàng bước tới, trong tay nâng nhẹ một khối cầu sắt lớn.

Khối cầu sắt này đen nhánh, bên ngoài rất cứng, tầng tầng lớp lớp bao bọc, nhìn qua có vẻ như không phải loại ruột đặc, dường như được tạo thành bởi nhiều lớp vỏ làm từ thép tinh chất bao lại.

Hồng Dịch biết đây chính là Thiết Giáp Thần Lôi của Phương Tiên đạo, còn có một tên khác là Lôi Hỏa Thiết Pháo. Đây chính là một loại vũ khí của đội quân thần bí nhất của Đại Kiền, Hỏa Khí doanh, có thể nói đây là thứ vũ khí tuyệt vời để công thành, đánh đâu thắng đó.

Vừa rồi Hồng Dịch cũng biết qua uy lực của loại vũ khí này, so với cung nỗ thì mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.

- Không biết Hỏa Khí doanh thần bí của Đại Kiền còn có thứ vũ khí bí mật nào khác không nhỉ?

Hồng Dịch nhìn viên Thiết Giáp Thần Lôi này, trong lòng nghĩ thầm. Bây giờ hắn càng lúc càng nhận ra lực lượng của triều đình Đại Kiền thật sự là quá hùng hậu, vượt xa nhưng biểu hiện bên ngoài.

Hiểu biết trước kia của hắn về triều đình, quả thực quá nông cạn.

- Bảo quản thật tốt những thứ này, đợi khi có thời gian ta sẽ nghiên cứu tìm hiểu sau. Những thứ này chính là vũ khí rất tốt để công thành cũng như chiến đấu trên biển, là thứ thần vật của nhà binh. Khó trách triều đình không phân phát cho các đội quân; mười vạn hùng binh của Tĩnh Hải quân, ngay cả một viên cũng không có.

Hông Dịch ra lệnh.

- Công tử, phát hiện ra kim bài, lệnh kiếm, ngoài ra còn một hộp ngọc đựng thánh chỉ và một đạo văn thư.

Đúng lúc này, Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt mang theo mấy món đồ lên.

Đây là một chiếc lệnh bài bằng vàng nguyên chất, phía trên điêu khắc hình một con ngũ trảo kim long rất tinh sảo, ngoài ra còn có bốn chữ "Như Trẫm Thân Lâm", thể hiện một thứ quyền uy chí cao vô thượng.

Còn thanh kiếm này có chuôi bằng ngọc, ở trên có buộc những sợi tơ vàng óng ánh, vỏ kiếm là gỗ tử đạn nạm vàng; vừa rút ra liền hiện lên một lưỡi kiếm sắc bén, trên thân kiếm hiện ra hoa văn giống như mảnh băng nứt, quả thực thanh kiếm này là thứ thần binh lợi khí không thua kém gì Trảm Sa kiếm.

Không chỉ như vậy, thanh kiếm này còn là thứ đại diện cho thiên tử, cũng chính là thanh Thượng Phương Bảo Kiếm.

Quan lớn khâm sai có được thanh kiếm này đều có được quyền lực tiền trảm hậu tấu đối với quan viên hàng tam phẩm trở xuống.

Kim bài, lệnh kiếm, long kỳ, có được ba thứ này thì chính là khâm sai.

- Giữ lại, cất thật kỹ vào, không chừng sau này có chỗ cần sử dụng đến.

Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên.

Trong lúc nói chuyện, Hồng Dịch liền cầm lấy chiếc hộp ngọc.

Chiếc hộp ngọc này trong suốt, toàn thân trắng nõn, nhìn qua cũng biết được chế tạo từ loại bạch ngọc thượng đẳng; phía trên hộp ngọc có một ổ khóa tinh sảo bằng ngọc. Mở chiếc hộp ngọc ra, bên trong là một bản tấu chương.

Hồng Dịch cầm bản tấu chương lên, liền nhìn thấy một hàng chữ tràn đầy khí thế hào hùng, tựa như thần long vẫy đuôi.

- Chữ đẹp, trong thiên hạ không ngờ lại có người bút lực hùng hồn như vậy!

Hồng Dịch vừa nhìn những dòng chữ này liền run thầm trong lòng. Nhìn chữ như thấy người, một người đọc sách nhạy bén thấu triệt nhân tình, khi nhìn chữ viết của một người, về cơ bản là có thể xác định ngay được năng lực của đối phương.

Cho tới tận bây giờ Hồng Dịch chưa từng nhìn qua kiểu chữ nào có bút lực hùng hồn như vậy.

Ở phía trên kiểu chữ này dường như có nét của một nhánh thần long, là một nhánh của long mạch xuyên qua lòng núi! Bên trong ẩn chưa một thứ ý cảnh hùng hồn khiến cho người ta hít thở không thông.

Hồng Dịch lấy tay sờ lên, dùng linh hồn để cảm nhận ý cảnh thâm trẩm ẩn chứa bên trong bút họa. Ngón tay vừa mới sờ lên, dường như lập tức cảm nhận được một thứ uy nghiêm ngạo thị thiên hạ.

- Ý cảnh ẩn chứa bên trong những dòng chữ này là ánh sáng. Thứ này có thể sinh ra áp lực lên linh hồn của ta mạnh đến vậy sao? Võ đạo của Vô Địch hầu này cường đại đến thế nào đây?

Hồng Dịch nhìn kiểu chữ trong bản tấu chương này, hắn đã sớm nhận ra đây chính là tấu chương mà Vô Địch hầu viết gửi cho hoàng thượng.

Nội dung của tấu chương là chuyện nhà binh, lương thảo, địa lý, tình hình của địch, vân vân, tất cả đều được phân tích một cách mạch lạc, đơn giản mà vô cùng rõ ràng.

Nhìn nội dung của tấu chương giống như nhìn một bức họa vô cùng chi tiết, nắm bắt được một cách chính xác cụ thể mọi sự việc.

Công phu văn bút có thể hiện một cách rất tỉ mỉ rõ ràng.

- Công phu văn chương của người này, muốn thi đỗ trạng nguyên cũng không có vấn đề gì!

Hồng Dịch thầm kinh hãi.

Tấu chương bao gồm mấy ngàn chữ được viết lên một cách lưu loát, mang toàn bộ tình hình quân sự, vũ khí nói ra một cách rõ ràng; cuối cùng đề tài câu chuyện chuyển dần, bên trong một vài câu có ẩn chứa một số tin tức trọng yếu, đại khái là như thế này:

- Thần đã dò xét ra, chí bảo của Đại Thiện tự ngày trước, Càn Khôn Bố Đại hạ lạc ở vùng lục địa mãng hoang chưa khai phá, vùng lục địa này nằm sâu trong hải vực của vùng biển phía nam. Càn Khôn Bố Đại bị Tinh Nhẫn hòa thượng lén mang đi, người này là một trong một trăm lẻ tám bồ tát, là dư nghiệt của Đại Thiện Tự. Bên trong Càn Khôn Bố Đại có cất dấu bí điển chí cao cũng như vô số tài bảo, vàng bạc, thần binh lợi khí mà Đại Thiện Tự tích lũy ngàn năm qua. Nếu như có thể lấy được thứ bảo vật này, bổ sung quốc khố, thì có thể miễn thuế cho thiên hạ mười năm; khiến cho Đại Kiền ta dân giàu nước mạnh, không ngừng sinh sôi phát triển, nhất cử thống nhất thiên hạ, chấn nhiếp man di khắp bốn phương tám hướng. Thần được biết Vân Mông quốc chủ cũng nắm được tin tức này, đã bí mật phái cao thủ đi đến mãng hoang trước để tầm bảo, mong hoàng thượng sớm hạ lệnh xuống.

- Cái gì? Thật sự có loại đồ vật như Càn Khôn Đại Bố này sao?

Sau khi xem xong đoạn tấu chương này, Hồng Dịch cảm thấy kinh hãi không tưởng tượng được.

Càn Khôn Bố Đại, bản thân là một vùng thiên địa. Một chiếc túi nho nhỏ có thể chứa đựng được vô số đồ vật. Trong dân gian thậm chí có truyền thuyết rằng, một ngàn năm trước, lúc triều đình Đại Hằng khai quốc, hai mươi vạn đại quân khi đó thiếu hụt lương thảo, Đại Thiện Tự liền phái một người mang theo Càn Khôn Đại Bố đến trợ giúp; không ngờ bên trong lại có thể chứa một lượng lương thảo khiến cho hai mươi vạn đại quân ăn một cách dư dả trong nửa năm! Là ăn một cách dư dả trong nửa năm đấy!

Lương thảo mà hai mươi vạn đại quân một ngày tiêu hao là một số lượng cực lớn, có thể chất thành một ngọn núi. Cho dù tất cả đại hạm hiện giờ của Hồng Dịch, toàn bộ đều chất đầy lương thảo, thì e rằng cũng chưa tới một phần mười lượng lương thảo đó. Muốn ăn trong nửa năm, đây là thứ khái niệm gì?

Trước kia Hồng Dịch cũng đọc qua bút ký thần linh, hắn vẫn cho rằng những loại truyện này là do hòa thượng bịa ra để làm ngu muội dân chúng; dân chúng càng truyền thì câu chuyện càng thần kì. Người đọc sách chân chính tuyệt đối sẽ không tin tưởng những thứ này. Thế nhưng bây giờ xem ra những thứ truyền thuyết, thần thoại như vậy cũng không phải là không có thật.

Một nửa còn lại là đích thân Kiền đế phê chuẩn.

Phần phê chuẩn của Kiền đế có màu huyết hồng, chữ viết sắc bén như đao khắc trên ngọc đá, hiện hiển lời vàng ý ngọc của hoàng đế.

Đại ý là thế này:

- Mãng hoang ở ngoài hải lý vạn dặm, yêu thú hoành hành, còn có tà giáo Vu Quỷ đạo năm xưa từng mê hoặc dân bản địa. Khi tiến về phía trước tìm bảo vật phải hết sức cẩn thận. Tuy nhiên trẫm đã sớm có an bài. Ngươi mang phần tấu chương này truyền xuống các đại thống lĩnh thủy quân, để bọn họ lần lượt xem qua, riêng Nhan Chấn của Tĩnh Hải quân thì không cần phát cho xem. Kẻ này năng lực không đủ, chưa thể đảm được được việc lớn lần này. Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu, Trấn Hải tướng quân Nhạc Đoạn Hành, Định Hải tướng quân Kỷ Băng Dương, Bình Hải tướng quân Liễu Quân Đao, bốn người này ngươi đều có thể chỉ huy, tùy tình hình mà làm việc.

- Thì ra Càn Khôn Đại Bố thật sự ở Mãng Hoang! Hoàng đế đã sớm biết được rồi. Lúc trước phái Tĩnh Hải Quân trừ phiến loạn chẳng qua chỉ để dọn đường mà thôi! Thế nhưng nhìn qua bản phê chuẩn này, dường như Nhan Chấn của Tĩnh Hải quân là người yếu nhất trong ngũ đại thống lĩnh hải quân thì phải. Trong bản cơ mật này hoàng đế có nơi hắn không đủ năng lực hành sự.

Hồng Dịch ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa.

- Mãng Hoang sao?

Mãng Hoang chính là một lục địa khổng lồ ngoài hải ngoại, là nơi đất cằn sỏi đá, nơi đó yêu thú hoành hành, từ lâu đã bị yêu nhân của Vu Quỷ đạo chiếm cứ, mê hoặc dân chúng bản địa, so với thế giới văn minh hoàn toàn là hai vùng khác biệt.

Nếu như nói Vân Mông là thiếu văn mình thì đại lục Mãng Hoang là nơi không có văn minh, không ai biết Mãng Hoang rộng lớn đến mức nào, cũng chưa từng có ai thăm dò qua vùng đất này, trong tài liệu lịch sử càng không có ghi chếp gì cả.

Còn về phần Vu Quỷ đạo, đây từng là một đạo phái dùng việc tế luyện người chết, nuôi dưỡng ác quỷ, huyết tế tu luyện mà đầu, hút máu ăn xương tủy của con người làm chủ. Đạo phái này tất nhiên là khiến cho người trong thiên hạ không dung tha. Kể cả là tà giáo như Vô Sinh đạo, Chân Không đạo cũng không làm cái chuyện hút máu ăn xương tủy con người như vậy. Chính vì thế Vu Quỷ đạo đã sớm bị diệt tuyệt, thế nhưng vẫn còn sót lại một chút truyền thừa sau này, tuy nhiên không được lưu truyền vào các quốc gia văn minh; chỉ có thể tồn tại ở vùng đất cằn sỏi đá như Mãng Hoang mê hoặc dân bản địa mà thôi.

- Dường như tung tích của Càn Khôn Đại Bố cũng lọt ra ngoài khiến cho rất nhiều cao thủ đều đổ dồn về Mãng Hoang tìm bảo vật? Ta có nên đi hay không nhỉ? Thế nhưng Mãng Hoang quá rộng lớn, chẳng khác nào bầu trời, vô cùng vô tận lại cực kỳ nguy hiểm. Ở trong hải vực rộng mấy vạn dặm, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, hơn nữa mấy tháng nữa, khi trời sang xuân, ta còn phải về Đại Kiền nữa.

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.

- Càn Khôn Bố Đại à? Loại bảo vật này, loại bảo vật này nhất định phải có được!

Thiện Ngân Sa nhìn thấy bản tấu chương cùng phần chuẩn tấu của Kiền đế cũng cảm thấy kinh hãi.

- Hồng Dịch, ngươi bây giờ đã tu luyện thành quỷ tiên, hai người chúng ta liên thủ, lại có được nhiều pháp bảo như vậy, thực lực đủ để đoạt bảo đấy! Nghe đồn rằng bên trong Càn Khôn Bố Đại kia có ba cuốn vô thượng kinh thư Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai của Đại Thiện tự! Hiện Thế Như Lai kinh và Vị Lai Vô Sinh kinh thì không nói làm gì, thế nhưng Quá Khứ Di Đà kinh chính là vô thượng đạo thuật tu luyện thần hồn đấy. Sau khi tu luyện, thần hồn không tiêu tan, cơ hội đạt thành dương thần nắm chắc đến sáu, bảy thành đấy! Nếu như ta có được bộ kinh thư này, cho ta một khoảng thời gian mấy chục năm, chắc chắn sẽ tung hoành thiên hạ, ngay cả là Mộng Thần Cơ cũng không làm gì được ta đấy!

Giọng nói của Thiện Ngân Sa có chút run run.

- Trong Càn Khôn Bố Đại làm gì có cái gì là Quá Khứ kinh; Quá Khứ kinh đang ở trong tay ta đây này!

Hồng Dịch nghĩ thầm nhưng không nói ra miệng.

Những kẻ đoán ra hắn có được Quá Khứ kinh là Triệu Phi Dung, Yến Chân Tông đều hồn phi phách tán cả rồi. Bây giờ trong trời đất này không một ai biết được hắn có bản kinh thư này.

Đây mới đích thực là chí bảo, không thể dễ dàng để người đời thấy được. Những thứ bảo vật như Hám Thiên cung, Vô Cực kiếm, Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch Kiếm, Thần Mộc Ban Chỉ, thậm chí là Tiên Đô Ngọc Hoàng, mặc dù trân quý nhưng đều là vật ngoại thân, đưa cho Thiện Ngân Sa cũng không vấn đề gì, thế nhưng Quá Khứ Kinh hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ một ngày nào đó, khi Hồng Dịch tu luyện đến cảnh giới tuyệt đỉnh, sau khi vô địch thiên hạ, hắn có thể nói cho Thiện Ngân Sa biệt, thế nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.