Dương Thần

Chương 140: Bước Vào Tiên Thiên!




- Bắt nhị đầu mục hải tặc Cự Kình đảo, chém đầu hai mươi tên Vân Mông Thiết Ma Vệ, tiêu diệt một trăm ba mươi tên hải tặc...Cái chiến công này...

Hồng Huyền Cơ cầm lấy báo cáo của binh bộ, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiến công của Hồng Dịch. Lông mày khẽ nheo lại.

- Nhị đầu mục hải tặc Cự Kình đảo Lục Mi là tiên thiên cao thủ, linh nhục hợp nhất. Võ công hắn luyện là Bát Pháp Dã Hạc Thương của Đại Thiện Tự, những tiên thiên cao thủ thông thường cũng không thể làm gì hắn được, hơn nữa người này còn có thuật điều khiển rắn, dưới trướng có hơn bốn trăm hải tặc tinh nhuệ, kẻ nào cũng là dân bản địa được huấn luyện lâu năm, đều vô cùng man rợ, hung hãn thiện chiến.

- Hai mươi Thiết Ma Vệ, Lục Mi, bốn trăm hải tặc tinh nhuệ, chỉ bằng vào một lục doanh nhỏ bé cũng có thể tiêu diệt bọn chúng sao?

Hồng Huyền Cơ nhìn báo cáo của binh bộ, ý niệm trong đầu chợt lóe lên, sau đó mở mấy phong thư mật ra đọc.

Phong mật thư là của nhị nhi tử Hồng Khang.

- Năm chiếc thiết giáp phi luân chiến thuyền? Bên cạnh còn có một tên tiên thiên cao thủ? Năm tên đỉnh cấp võ sư, hoài nghi còn ẩn dấu thực lực...

Hồng Huyền Cơ nhìn vào thư của Hồng Khang. Sau khi xem qua hồi báo về tình huống của Hồng Dịch, liền đặt bức mật thư xuống, hơi suy tư.

- Tuyền Sơn, ngươi vào đây.

Suy nghĩ trong chốc lát, Hồng Huyền Cơ bỗng gọi lên một tiếng, Ngô lão quản gia mở cửa đi vào, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Hồng Huyền Cơ.

- Ngươi xem qua phong thư này đi, còn cả báo cáo của binh bộ nữa.

Hồng Huyền Cơ chỉ mấy văn thư trên bàn.

Ngô quản gia cúi người, đưa tay cầm lấy văn thư, cẩn thận mở ra xem, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống.

- Dịch thiếu gia tâm cơ thâm trầm. Rời khỏi Hầu phủ liền tựa như ưng bay lên trời cao, như giao long về biển rộng. Bây giờ tay chân đã trưởng thành, lão nô trước đây cũng để ý, nhưng không nghĩ tới Dịch thiếu gia có thể phát triển đến mức này.

- Ngươi để ý thôi sao? Ngay cả ta cũng không ngờ rằng nó lại có tiền đồ như vậy.

Hồng Huyền Cơ trong lúc nói chuyện, vẻ mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.

- Dịch thiếu gia có tiền đồ như vậy, lão gia hẳn phải cảm thấy vui mừng mới đúng.

Ngô lão quản gia mí mắt khẽ động, thân thể càng cúi thấp xuống.

- Khoe khoang tài năng, không biết chết sống! Những loại chuyện tranh đoạt quyền vị thế này mà cũng dám nhúng chân vào.

Hồng Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng.

- Ta viết một phong thư, ngươi tự mình mang đến tay Khang nhi. Sau khi ngươi đến nơi đó, không cần vội vàng trở về, tìm cơ hội phế võ công của Hồng Dịch, rồi mang nó về đây.

- Lão gia muốn cho Dịch thiếu gia cả đời sống trong phủ sao?

Ngô lão quản gia thân thể chấn động, sau đó dò hỏi.

- Hy vọng hài tử sinh ra được sống một cuộc đời bình an, đó cũng là nguyện vọng từ chính miệng Băng Vân nói ra.

Ánh mắt Hồng Huyền Cơ đưa lên nhìn vách tường trống rỗng phía trước, nơi từng treo một bức tranh hoa mai.

- Ngươi đi đi.

- Vâng, lão gia.

Ngô quản gia vâng một tiếng, rồi từng bước từng bước lùi ra khỏi thư phòng.

.....................

- Công văn báo cáo lên binh bộ không biết viết ra sao đây? Nhưng công lao lần này của ta chắc cũng đủ để ta lên tướng quân rồi. Hơn nữa lần này trên lý lịch quân công chắc cũng có một số điểm nghiêm trọng. Điều trọng yếu chính là Vệ Lôi chết khiến cho thống soái Tĩnh Hải Quân cùng Vệ Thái Thương trở mặt, ngược lại không khéo sẽ đầu nhập dưới trướng Ngọc thân vương...Nhiệm vụ cấp bách hiện này chính là tăng cường thực lực.

Trong đại doanh của Tĩnh Hải Quân, Hồng Dịch đứng ung dung đứng giữa sân.

Sau khi trừ phiến loạn trên Cự Kình đảo, lộ đại quân này tiếp tục tiến về trung tâm Mê Hồn Loan cùng mấy lộ đại quân khác hội hợp. Một đường tiêu diệt tất cả hải tặc, nhưng Hồng Dịch cũng không đi theo, mà báo lên cấp trên là do thương vong quá nhiều, xin phép trở về doanh nghỉ ngơi hồi sức.

Thống lĩnh của lộ đại quân là Đặng Nguyên Thông cũng phê chuẩn cho thượng báo của Hồng Dịch, cho phép lục doanh thu xếp nhiệm vụ đốc thúc lương thảo ở hậu cần.

Bây giờ ở trong lộ quân, chỉ cần là người tinh ý cũng biết được thực lực của Hồng Dịch thâm sâu khôn lường, ai cũng không muốn cùng hắn tranh giành quân công.

Mà Hồng Dịch cũng không muốn làm cho danh tiếng của mình quá nổi. Huống hồ những thu hoạch từ Cự Kình đảo cũng cần có thời gian tiêu hóa.

Mấy ngày sau khi trở về doanh trại, Hồng Dịch xử lý tất cả hậu sự cho binh lính chết trận. Cuối cùng cũng được rảnh rỗi, liền gia tăng thao luyện cho bính lính, bên cạnh đó cũng ban thưởng cho thủ hạ của mình.

Thủ hạ của Hồng Dịch hiện tại, ngoại trừ Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, Kim chu thì không cần phải nói. Còn có Bạch Vân ngũ lão, ba huynh đệ Hắc Diêu, Ngân Nguyệt bát vệ, và Hoành Luyện Thái Bảo vừa mới thu phục, tất cả đều được ban thưởng.

Mỗi người một thanh loa văn cương đao, một phần linh dược của Đại Thiện Tự. Lôi Liệt còn được ban thưởng nửa chén canh sắc từ Nguyên Tẫn Thiên Châu, cộng thêm một bộ Ngân Sa giáp, khiến cho hắn cảm kích rơi nước mắt. Luôn mồm nói nguyện ý vì Hồng Dịch làm thân khuyển mã.

Ngày đó tiêu diệt Bạch Vân sơn trang, Hồng Dịch được phân năm bộ Ngân Sa giáp. Bản thân, Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, mỗi người một bộ. Bây giờ ban cho Lôi Liệt là bộ cuối cùng.

Nhưng thật ra Hồng Dịch ban thưởng cho thủ hạ của mình cũng khiến cho chiến lực của đội ngũ hắn tăng lên gấp mười lần.

Lần trước, khi đối phó với cung thủ Thiết Ma Vệ, Hồng Dịch có thể nhận ra sự lợi hại của Ngân Sa giáp, thiết mộc ô cốt cung mạnh như vậy lại không thể xuyên thủng nửa phân.

Quan trọng hơn là Ngân Sa giáp khi mặc vào không hề ảnh hưởng đến hành động của bản thân, chẳng khác nào mặc một bộ y phục làm bằng tơ lụa.

Đáng tiếc, loại Ngân Sa giáp này quá trân quý, có tiền cũng không mua được. Kể cả là bản thân các quốc gia ở hải ngoài sản xuất ra loại Ngân Sa giáp này cũng khó có được một bộ.

- Đại Thiện Tự năm xưa nổi danh với năm trăm Kim Thân la hán, thật ra những người này đều mặc áo cà sa được diệt từ Điểu Kim Ti mà thành. Loại áo cà sa này tính phòng ngự so với Ngân Sa giáp còn xuất sắc hơn. Chỉ tiếc Điểu Kim Ti khó có thể trui luyện, sau khi trui luyện thành tơ, muốn dệt thành vải lại càng khó khăn hơn.

Hồng Dịch vừa tản bộ vừa nhớ lại .

Những ngày vừa rồi, hắn đọc qua Đấu Phật Bút Lục, nghĩ tới Ngân Sa giáp rồi từ đó nhớ tới những ghi chép về năm trăm kim thân la hán trong cuốn bút lục.

- Năm trăm tiên thiên cao thủ! Trên người mặc Điểu Kim Ti cà sa, đao thương bất nhập! Đội quân này nếu ở trên chiến trường, chỉ sợ có thể dễ dàng phá tan mấy vạn đại quân! Lực lượng như vậy, muốn tiêu diệt toàn bộ thì không biết Đại Kiền ta phải điều động bao nhiêu lực lượng, bao nhiêu sức mạnh đây?

Hồng Dịch đột nhiên có chút kinh hãi.

- Nhân tiên. Nhân tiên, Ấn Nguyệt hòa thượng là nhắm vào cảnh giới Nhân tiên, nghênh chiến nhiều cao thủ đạo pháp như vậy mà chưa từng thất bại, cũng giống như đao thánh Công Dương Ngu, từng chém giết không biết bao nhiêu cao thủ cảnh giới quỷ tiên. Xem ra cảnh giới võ thuật cũng chưa chắc thấp hơn cảnh giới đạo thuật. Trước mắt ta tu luyện đạo thuật đã đến bình cảnh, còn về phần tu luyện võ đạo, hiện giờ ta có được Nguyên Tẫn Thiên Châu làm phụ trợ, có Đấu Phật Bút Lục, Lôi Ngục đao kinh, Lông Tượng Pháp Ấn, thế nhưng vẫn chưa có dịp nghiên cứu kĩ càng. Mấy ngày nay rảnh rỗi, cũng là cơ hội tốt để tìm hiểu. Nếu đột phá một bước tiến được vào cảnh giới tiên thiên, thì bằng vào cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm mà ta lãnh ngộ ra, một khi thi triển Lôi Ngục đao kinh thì chẳng lẽ không lợi hại hơn Vệ Lôi sao? Đến lúc đó lực sát thương của ta chỉ sợ rằng còn vượt lên trên đạo thuật.

Hồng Dịch đang suy nghĩ thì bỗng nhiên trong lòng nỗi lên dục vọng luyện võ công mãnh liệt. Vốn lần này trừ phiến loạn, hắn lấy đạo thuật thi triển thân thủ, cao thủ võ thuật ở trước đạo thuật của hắn đều không chịu nổi một kích. Trong tâm tư Hồng Dịch có chút không muốn lãng phí thời gian tu luyện võ công, nhưng thấy Lôi Ngục đao pháp của Vệ Lôi, lại đọc qua Đấu Phật Bút Lục, những suy nghĩ không muốn luyện võ công của hắn bỗng chốc bị cuốn đi sạch sẽ.

- Công tử đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ lo lắng về phản ứng trong Ngọc kinh thành khi tin Vệ Lôi chết được truyền về? Vệ Thái Thương làm Tổng đốc ở Nam Châu ba mươi năm, thế lực lớn đến mức bất kì ai cũng không thể tưởng tượng được. Vệ Lôi này là mãi đến khi hắn bốn mươi tuổi mới sinh ra được. Đến lúc già mới sinh được nhi tử cho nên Vệ Lôi được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bây giờ lại bỏ mạng như vậy, Vệ Thái Thương nhất định chịu để yên như vậy đâu. Công tử cần phải phòng ngừa cẩn thận.

Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt ôm Toái Diệt đao lặng lẽ đứng ở góc sân, thấy Hồng Dịch suy tư hồi lâu, không nhịn được cất giọng hỏi

- Đưa đao đây!

Hồng Dịch giơ tay lên, ánh mắt lóe lên:

- Ta sao phải hao tổn tinh khí để lo lắng những điều này? Ta đang nghĩ xem làm thế nào để tăng cường thực lực, có thực lực rồi thì sao phải sợ những âm mưu quỷ kế như thế kia nữa?

Keng!

Toái Diệt đao thân to như ván cửa được Lôi Liệt rút ra đưa đến tận tay Hồng Dịch.

Hồng Dịch cầm thanh đại đao nặng một trăm lẻ tám trong tay, nhìn thiên thê văn vân lưu chuyển trên thân đao, tầng tầng lớp lớp láp lánh. Đao phong rung động giống như vật sống, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi. Vung lên một hai cái, đao phong cắt ngang không khí, khí lưu xoáy tròn, phát ra tiếng ô ô rất nhỏ.

- Hung sát khí của thanh đao này so với phá hồn tiễn thì đậm đặc hơn gấp mười lần!

Hồng Dịch dùng thần niệm trong đầu cảm ứng một cách cẩn thận, hắn cảm nhận thấy quấn quanh trên thân đao là một cỗ hung sát khí vô cùng vô tận, tụ mà không tán. Hình như đã dung hợp làm một thể với thanh đao, trở thành hồn phách của thanh đao.

Có thể tưởng tưởng được, một đao này khi chém lên âm thần, thì có thể tạo cho âm thần tổn thương lớn đến mức nào.

Bỗng nhiên Hồng Dịch nghĩ tới một vấn đề.

- Lôi Liệt, đao thánh Công Dương Ngu hẳn cũng là có truyền nhân, thanh Toái Diệt đao và Lôi Ngục đao kinh này cũng là di vật của hắn, tại sao lại có thể rơi vào tay Vệ Lôi được?

- Công Dương Ngu không có truyền nhân, nghe nói một trăm năm trước hắn đột nhiên mất tích. Đao và đao kinh cũng không biết hạ lạc nơi nào. Ba mươi năm trước nam phương loạn lạc, người Vân Mông cũng tham gia, tình thế lúc đó khá phức tạp, Vệ Thái Thương không biết tại sao lại có được thanh đao và đao kinh này.

Lôi Liệt lắc đầu:

- Vệ Thái Thương có rất nhiều bí mật, sâu không thể đo được. Ta chỉ biết một số tình huống bên ngoài của hắn, còn những điều cơ mật bên trong hắn không hề tiết lộ với một ngoại nhân như ta. Mặc dù ta hầu hạ Vệ gia ba mươi năm nhưng chung quy vẫn là người ngoài.

- Thôi!

Hồng Dịch lắc đầu, không hỏi nữa. Cầm đao đứng dậy, dựa theo tư thế Hổ Ma Luyện Cốt Quyền diễn thành một bộ đao pháp, thi triển ra. Cả sân lấp lánh đâ ảnh, liên miên không dứt, hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng cuồng phong gào rít.

Sao khi múa xong một bộ đao pháp, Hồng Dịch thở hổn hển, nhíu mày, dường như cũng không hài lòng.

- Công tử, bộ đao thuật này của người cũng là một bộ võ công thượng đẳng, nhưng trong lúc thi triển, hô hấp cùng gân cốt, da thịt không nhịp nhàng, có chút ngưng trệ. Ta thấy công tử cũng phải nhanh bước vào cảnh giới tiên thiên thôi, ta lúc ấy đột phá cảnh giới tiên thiên chính là nhờ luyện đao trong nước biển. Nín nhịn hô hấp, vận chuyển nội tạng, cuối cùng mới có thể đột phá được.

Lôi Liệt đột nhiên nói.

- Hả? Kinh nghiêm của ngươi hẳn là không sai rồi.

Hồng Dịch đột nhiên nhận ra Lôi Liệt này cũng là tiên thiên cao thủ đỉnh phong, kinh nghiệm so với Xích Truy Dương thì phong phú hơn rất nhiều, có hắn nhắc nhở thì mình có thể rút ngắn không ít thời gian.

- Đi! Đi đến bờ biển nào!

Nói luyện là luyện, Hồng Dịch mang theo Toái Diệt đao đi đến bờ cát ven biển. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống biển, nhất thời cảm thấy nước biển từ bốn phía xung quanh ép lên người.

Lần này là thể xác trực tiếp nhảy vào biển, không giống như âm thần, áp lực khổng lồ của nước biền giống như muốn mang toàn bộ không khí tích trữ trong phổi ép hết ra ngoài, khiến cho hắn khó chịu vô cùng.

Vụt!

Miễn cưỡng vung lên vài đao, hắn nhận thấy đao ở trong nước phóng ra căn bản không có cách nào điều khiển được lực lượng, so với việc luyện tập trên đất liền thì khó khăn hơn gấp mười lần. Một bộ đao thuật của Hồng Dịch không thi triển được trọn vẹn, hắn không kiên trì được lâu, liền vội vàng ngoi lên mặt nước, hồng hộc hít từng ngụm khí lớn.

Nhưng Hồng Dịch vốn ẩn nhẫn lâu trong Hồng phủ nên đã sinh ra một ý chí mạnh mẽ. Sau khi thở gấp một lúc, hắn lại nhảy vào biển múa đao. Hắn nín thở, để khí tức của nội tạng trong cơ thể sôi lên ùng ục, toàn thân có cảm giác khó chịu vô cùng, như muốn nổ tung ra.

Trong thứ cảm giác như vậy, Hồng Dịch tỉ mỉ cảm thụ sự biến hóa trong nội tạng.

Cứ như vậy suốt một ngày, cả người hắn đau nhức ê ẩm, nhất là nội tạng và cổ họng. Chỉ hơi hô hấp một chút liền cảm thấy như có một luồng lửa thiêu đốt nội tạng, giống như bị nội thương trầm trọng, thỉnh thoảng ho khan một tiếng khiến cho ruột gan phế phổi rát lên từng hồi, nhổ nước miếng ra cũng toàn là tơ máu.

Khuya hôm đó Hồng Dịch chỉ có thể ngậm một ngụm canh Nguyên Tẫn Thiên Châu trong miệng, rồi từ từ hòa cùng nước bọt nuốt xuống. Dùng Linh Quy Thổ Tức pháp thong thả nuốt vào nhả ra, một hồi sau mới ngưng được thương thế của nội tạng.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư....Liên tiếp chín ngày, Hồng Dịch ban ngày đều ở trong biển, nín thở luyện đao, luyện quyền, lĩnh ngộ phương pháp vận động của phủ tạng, ban đêm dùng Linh Quy Thổ Tức pháp tĩnh dưỡng.

Hôm nay, mặt trời tỏa nắng chói chang. Hồng Dịch hiện đang ở trong biển vung đao, đao tách đôi dòng nước ra, nước biển xung quanh cuồn cuồn chảy. Hồng Dịch liên tiếp bổ ra mấy đao, xung quanh thân thể liên tục tạo thành cả một vùng nước xoáy, cuốn cát biển bay lên tới tấp.

Hồng Dịch càng luyện càng thoải mái, cảm thụ đao lướt tới lướt lui trong nước.

Đột nhiên hai, ba con rắn biển từ trong đám rong biển bị quấy rầy liền phóng ra. Toàn thân đám rắn biển này rực ro màu sắc, vừa nhìn liền biết đây là độc vật. Bọn chúng bất thình lình lao tới cắn Hồng Dịch, Hồng Dịch lúc này ở trong nước cảm giác rất rõ ràng. Hắn bỗng nhiên vung ra một đao.

Phụt phụt!

Rắn biển ở trong nước thân thể rất linh hoạt tránh sang một bên, nhưng một đao của Hồng Dịch trong nháy mắt chém đám rắn thành mấy mảnh.

Một đao sau khi giết chết đám rắn biển, Hồng Dịch đột nhiên cảm thấy khí tức cùng lục phủ ngũ tạng trở nên thông suốt, thậm chí còn cảm thấy rõ ràng mồn một, có thể vận dụng một cách tự nhiên.

Rào!

Hồng Dịch lao lên khỏi mặt nước, hít thở một hơi thật sâu, nuốt ngụm khí vào bụng, trong bụng lập tức vang lên lục cục, sau khi vang lên đúng chín tiếng, một ngụm khí đục ngầu theo hơi thở bắn ra ngoài, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Toàn thân dễ chịu thoải mái tựa như lá cây mới được nước mưa rửa sạch.

Giờ phút này Hồng Dịch mới chính thức cảm nhận được hàm nghĩa sâu xa của câu "Bỏ cũ lấy mới".

Cảm thụ được cảm giác như vậy, Hồng Dịch ngửa mặt lên trời huýt dài một tiếng, tiếng huýt gió chọc thẳng lên chín tầng mây, tựa như tiếng tiên hạc hót trên núi tiên, vang vọng ngoài khơi thật lâu mới dứt.

- Chúc mừng công tử đã bước vào tiên thiên bí cảnh! Hô hấp thông suốt nội tạng! Bỏ cũ lấy mới, hít thanh khí, xuất phế khí, tạng phủ trở nên thanh khiết, thể lực bền bỉ dai dẳng.

Lôi Liệt đứng trên bờ nghe thấy tiếng huýt sáo của Hồng Dịch, vành tai khẽ động, sau đó tiến lên một bước, khom người nói.

Hồng Dịch nghe thấy những lời này, biết mình cuối cùng đã bước chân vào cảnh giới tiên thiên võ sư. Cũng là lúc nên luyện Lôi Ngục Đao Kinh rồi.