Dương Thần

Chương 134: Ngươi Lấy Trứng Chọi Đá Sao?




Vệ Lôi ra lệnh một tiếng, vị cao thủ thành danh ba mươi năm Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt liền lập tức lùi mạnh lại, giơ tay lên chỉ.

- Ngươi, ngươi, ngươi. Ba người các ngươi, mỗi người mang lựa ra mười người rồi đi theo ta!

- Vâng!

Ba người bị Lôi Liệt chỉ vào liền kêu lên một tiếng trầm thấp, lập tức xoay người lại, thân thể lao đi, phóng về phía quan đạo, chuẩn bị chặn giết đoàn người của Hồng Dịch.

Vệ Lôi đứng nhìn Hồng Dịch ở phía xa xa, hừ lạnh một tiếng, giương tay lên, một cao thủ bên cạnh lập tức đưa cho hắn một thanh đao da cá mập, thanh đao này dài chừng sáu thước (2 mét), có chiều cao ngang với một người trường thành hơi lùn.

Thanh đao vừa được Vệ Lôi rút ra khỏi vỏ lập tức lóe lên dưới ánh sáng mặt trời, để ý có thể nhìn thấy thấp thoáng trên thân đao có hoa văn thiên thê đang lưu chuyển, cả thanh đao giống như một vật sống đang chuyển động.

Đồng thời, trên thân đao còn khắc văn tự loằn ngoằn giống như con giun, đây chính là văn tự Vân Mông quốc, uốn khúc vặn vẹo, nhưng thẩm thấu một cỗ sát khí vô cùng hung hãn.

Ngay cả người bình thường, khi nhìn vào thanh đao này cũng cảm thấy kinh tâm động phách, máu huyết trào ra. Đây chính là thiên thê vân văn, nhìn qua cũng biết là một thanh hung đao giết người như ngóe, từng chém không biết bao nhiêu người.

Vân Mông văn tự trông giống như con giun khắc trên thân đao, dịch ra văn tự Đại Kiền có nghĩa là Toái Diệt.

Nếu là danh gia biết nhận thức đao, hẳn sẽ nhận ra thanh Toái Diệt đao này chính là binh khí của Đao Thánh Công Dương Ngu tiếng tăm lừng lẫy của Vân Mộng năm trăm trước.

Đao thánh Công Dương Ngu sau khi chết đi, thanh Toái Diệt đao này không biết lưu lạc nơi nào. Không ngờ lại rơi vào tay Vệ Lôi.

- Theo ta vào thành nào.

Vệ Lôi sau khi rút thanh Toái Diệt đao ra, cầm trong tay vung lên. Hắn cũng không thèm nhìn tới đoàn người Hồng Dịch phía ngoài xa, giống như đám người đó đều thành người chết cả rồi.

Cầm đao phóng đi, Vệ Lôi xuyên qua cổng thành đã vỡ nát lao vào bên trong. Sau cửa thành bỗng xuất hiện hai cây thương xọc ra đâm vào người hắn. Ánh đao chợt lóe lên, hai cây thương bị xẻ đôi giữa không trung.

Tấn công hắn là hai cao thủ mặc thiết giáp, bọn họ núp phía sau cửa thành, vừa rồi xuất thương đánh lén hắn.

Vệ Lôi sau khi chém đứt thương xong, ung dung đi tới. Hai cao thủ vừa đánh lén này đứng ngây ngốc tại chỗ. Qua ba nhịp hô hấp, đột nhiên thiết giáp trên thân thể bọn họ nứt ra, cả người cũng tách thành hai phần.

Một đao vừa rồi của Vệ Lôi chẳng những chặt đứt thương, thậm chí còn phá nát thiết giáp, bổ đôi thân thể bọn họ.

Cứ như vậy, một người một đao xông thẳng vào Cự Kình thành, lao đi băng băng, thỉnh thoàng có tiễn ngầm, thương ngầm, cao thủ từ nhà cửa hai bên đường xông ra chém giết, nhưng đều bị Vệ Lôi dễ dàng phát hiện ra, trường đao vung lên, không phải cổ họng bị đứt thì cũng là thân thể bị chém làm hai phần, thậm chí tay chân còn đứt thành từng mảnh.

Thân binh, cao thủ bên cạnh Vệ Lôi cũng hộ vệ nghiêm mật, tập trung lực lượng, đám người tựa như một con rắn độc, luồn vào trong thành, phá hủy mọi sự ngăn cản, một mạch tiến thẳng vào phủ đệ tráng lệ ở chính giữa thành.

Phủ đệ ở trung tâm thành là một tòa phủ có tường lớn vây xung quanh, phía trước có sư tử đá, cửa lớn sơn son thiếp hồng, có treo một tấm biển khổng lồ, bên trên tấm biển có mấy chữ thật to lấp lánh vàng, mấy chữ đó là Cự Kình quốc hoàng cung!

Điều này ý muốn nói rằng đây là một quốc gia, không phải là sơn trại hải tặc.

Trong lúc binh lính hung hãn của Vệ Lôi xông vào trong thành, chuẩn bị tấn công "hoàng cung" của Cự Kình thành, thì trên quan đạo ngoài thành, Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt dẫn theo ba mươi tên Ám Vệ Tử Sĩ đụng độ với đám người của Hồng Dịch.

- Thật to gan! Đúng là không kiêng nể gì cả! Ngay giữa đường lớn trên bình nguyên cũng dám trắng trợn vây công giết ta sao! Trong quân đội, quý tộc đệ tử tranh công có thể ngấm ngầm hạ độc thủ, nhưng không ngờ tên Vệ Lôi này không chém ngầm sau lưng mà dám trắng trợn công khai hạ đao giết người!

Hồng Dịch trong lúc cấp tốc hành quân liền nhìn thấy đội ngũ của Vệ Lôi kia tách ra một nhóm người, hướng về phía mình lao đến, hắn làm sao không biết chuyện gì xảy ra.

Đối phương đằng đằng sát khí, lao nhanh đến đây, chẳng khác nào hổ lao vào bầy dê, Hồng Dịch cho dù là thằng ngu cũng biết đám người kia phóng về phía mình để làm gì.

Ba mươi người thân mặc ô lân xà giáp, đầu mang thiết khôi, trường đao rút ra, bóng người thấp thoáng, tốc độ cực nhanh, ngang với tốc độ ngựa phi nước đại, bọn chúng lao đi trên quan đạo chẳng khác nào một đội trọng kỵ binh đang chồm lên tấn công. Mặt đất chấn động ầm ầm ầm!

- Đám người kia đều là võ sư đỉnh cấp! Là những nhân vật đẳng cấp ngang với bọn Lãnh Huyết Thập Tam Ưng! Dẫn đầu là Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt, tên này thâm sâu khôn lường, so với Lục Mi thì còn kinh khủng hơn!

Hồng Dịch nhìn thấy khí thế của đám người đang xông tới, trong lòng cũng thấy khiếp sợ.

Ba mươi võ sư đỉnh phong có đẳng cấp ngang với Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, võ trang đầy đủ, còn có một cao thủ thành danh ba mươi năm Hoành Luyện Thái Bảo đang lao qua đây chém giết. Bằng vào đội ngũ hơn hai trăm người của Hồng Dịch hiện tại, e rằng sẽ tán loạn chỉ trong nháy mắt, sau đó toàn bộ bị giết chết một cách dễ dàng.

- Hừ! Nếu như ta không có đạo thuật, Vệ Lôi ngươi có thể bằng vào thế lực mạnh mẽ như thế kia thì tất nhiên có thể giết chết ta! Tiếc thay, ta lại biết đạo thuật, hơn nữa phi kiếm là Đào Thần kiếm! Ta vừa trải qua giao chiến, có không ít kinh nghiệm rồi, lẽ nào để cho các ngươi cứ thế xông lên chém giết?

Hồng Dịch vừa mới có kinh nghiệm giao chiến với Lục Mi, biết được sự kinh khủng của cao thủ, đời nào hắn chịu để đám hung thần ác sát kia xông tới gần. Bọn chúng còn cách xa bảy, tám bước hắn liền hét lớn một tiếng:

- Xích Truy Dương, bảo vệ ta, những người còn lại, cung tiễn chuẩn bị, lấy ta làm trung tâm, tỏa ra xung quanh, kẻ nào tới gần, giết không tha!

Lệnh vừa ban xuống, hơn hai trăm nhân mã chỉnh tề lấy Hồng Dịch làm trung tâm, vây quanh thành tầng tầng lớp lớp vòng tròn, người người giương cung, đối với đám sĩ binh đang lao tới chém giết, bọn họ đều tựa như không thấy.

Trận thế này có tác dụng ngăn cản rất tốt, đối phương không cách nào xông tới chém giết được.

Bên cạnh Hồng Dịch vang lên choeng một tiếng, đào thần kiếm bay lên, rít lên một tiếng phá không, kéo theo một đuôi ánh sáng thật dài phía sau, nhanh như chớp giật phóng thẳng về phía Thái Bảo Lôi Liệt!

- Hả? Phi kiếm? Hừ!

Vị đại cao thủ Hoành Luyện Thái Bảo này, ánh mắt nhìn bóng kiếm ảnh đang lao tới, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phóng ra một thanh trường đao, vô cùng chuẩn xác đón lấy thế lao tới của phi kiếm, đao kiếm giao nhau vang lên âm thanh leng keng chấn động cả ruộng đồng hai bên đường.

Phi đao này phóng ra mang theo cỗ lực lượng cực kì lớn, cũng giống như đào thần kiếm, phi đao phá không lao đi, phía sau kéo theo một đuôi ánh sáng rất dài, phát ra âm thanh xé gió điếc tai nhức óc, thậm chí còn bốc lên mùi khét do sắt thép ma sát mãnh liệt với không khí.

Có thể thấy một đao Hoành Luyện Thái Bảo phóng ra chứa uy lực khủng khiếp đến thế nào.

Keng!

Đao kiếm va vào nhau ở giữa không trung, Lôi Liệt liền huýt lên một tiếng, một thanh đao khác được rút ra, thân thể chớp động, quỷ mị lao lên, ánh đao rung động, vẻ thành những vòng cung lấp lánh, trông chẳng khác nào một khối cầu bạc khổng lồ, hoàn toàn bao vây lấy thế kiếm.

- Sức mạnh đao pháp của lão già này thật lợi hại!

Hồng Dịch mang thân kiếm bay ra ngoài. Lúc trước, khi đối phương phóng đao ra, va chạm chuẩn xác lên thân kiếm, khiến hắn cảm nhận được thân kiếm chấn động kịch liệt. Tiếp đó, đối phương dùng thân pháp quỷ dị lao lên, liên tục chém ra mấy chục đao tựa như vũ bão lên thân kiếm.

- Khá khen cho một Bạo Vũ đao pháp, nếu là phi kiếm bình thường, hoặc nếu chỉ là một cao thủ đạo thuật bình thường, khi bị vòng đao pháp này bao vây, phi kiếm lập tức sẽ bị chém thành từng mảnh! Kiếm thế sẽ bị phá hoàn toàn, thân thể cũng có khi bị chém chết.

Hồng Dịch đã có kinh nghiệm đối chiến với các cao thủ võ đạo như Triệu Phi Dung, Lục Mi, nên hiện giờ hắn thận trọng hơn rất nhiều. Nhìn thấy đao pháp, bộ pháp của Lôi Liệt, hắn liền biết được thực lực công phu của đối phương tuyệt đối không dưới Lục Mi, đối phương khẳng định là một đại cao thủ linh nhục hợp nhất.

Đối phó với một cao thủ như thế, đạo thuật thông thường vốn không phải là đối thủ, cho dù phi kiếm ám sát, đối phương trong nháy mắt có thể phá vỡ kiếm thế, trực tiếp lao tới chém đứt thân thể. Thậm chí dùng cầm nã thủ, tóm lấy phi kiếm, dùng huyết khí cường đại đánh chết âm thần.

Nhưng dù sao Hồng Dịch cũng không phải là cao thủ đạo thuật thông thường, mà hắn là một đại cao thủ tu luyện Quá Khứ Kinh, Đại Uy Thiên Long Kinh, còn có được Đào Thần Kiếm, có được thực lực của Quỷ Tiên. Hơn nữa, tu vi hiện giờ của hắn đã vượt xa so với lúc hắn giao chiến với Triệu Phi Dung trước đây.

- Thiên Lang Khiếu Nguyệt!

Hồng Dịch khu động đào thần kiếm, không thèm tránh né, bất thình lình rung mạnh lên, bộc phát lực lượng khổng lồ trên thân kiếm, kiếm ảnh xanh biếc lóe lên, trong nháy mắt phá nát khối ngân cầu khổng lồ do đao pháp của Lôi Liệt tạo thành.

Keng! Keng! Keng!

Huyền cương chiến đao của Lôi Liệt ngay lập tức bị đào thần kiếm chém gãy thành ba mảnh, rơi leng keng trên mặt đất.

Sau khi Đào thần kiếm ngăn đao của Lôi Liệt, Xoẹt! Một đạo kiếm khí xanh biếc dài đến mười trượng (1 trượng=10/3 mét) từ trên không trung chém ngang xuống. Hơn mười Ám Vệ Tử Sĩ bị chém ngang lưng, cả thân thể lẫn ô lân xà khải giáp ngay lập tức tách thành hai phần.

Mười cao thủ, chỉ dưới một đường kiếm, toàn bộ bị chém ngang eo! Có thể thấy một kiêm nay lợi hại đến mức nào!

Đào thần kiếm vung lên, tạo nên kiếm khí dài hơn mười trượng, nhìn tưởng như là kiếm khí, nhưng thật ra bởi vì tốc độ quá nhanh, ở giữa không trung tạo thành hư ảnh, đánh lừa thị giác của con người.

Cao thủ kiếm thuật, có thể phát ra kiếm khí, phá không giết người, đó cũng bởi vì do tốc độ quá nhanh, kiếm chớp động, người vừa bị chém chết kiếm liền lập tức quay trở lại, ánh mắt của con người chỉ nhìn được kiếm quang lao ra, liền cho rằng trên thân kiếm phóng ra kiếm khí giết người.

Hiện giờ Đào thần kiếm của Hồng Dịch, trong lúc vung ra, tốc độ đã đạt tới hiệu quả khiến cho thị giác nhầm tưởng là kiếm khí.

Hai mươi Ám Vệ Tử Sĩ phía sau nhìn thấy tình huống như về, liền đồng loạt lùi về sau, trấn định tại chỗ.

Bọn họ mặc dù là tử sĩ, nhưng khi đối mặt với loại lực lượng không thể kháng cự như thế này thì sẽ không tùy tiện lao lên chịu chết.

- Âm Dương Đào Thần Kiếm! Ngươi là ai!

Lôi Liệt hai tay trống rỗng, không hề có binh khí. Đối mặt với kiếm thế cường đại như vậy, hắn trừ phi đạt đến cảnh giới võ thánh, còn không chỉ còn nước đứng chờ chết.

Xoẹt!

Lại là một đạo "kiếm khí" vọt tới, Lôi Liệt vội lùi về phía sau, thế nhưng ô lân xà khôi giáp trên người hắn trong nháy mắt bị xẻ làm hai nửa.

Đây chính là kết quả do chiêu kiếm của Hồng Dịch tạo nên.

Một chiêu kiếm này của Hồng Dịch, chính là sát chiêu Ngưng Nguyệt Kiếm Khí Sát trong Lang Nguyệt Kiếm Quyết.

Nghe nói khi võ công đạt tới cảnh giới đại tông sư tuyệt đỉnh, đạt tới cảnh giới võ thánh, một kiếm phóng ra, kiếm thế phóng ra ngoài đến ba mươi bước, kiếm quang lấp lánh giống như ánh trăng.

Lôi Liệt lại có thể tránh thế kiếm, điều này cũng cho thấy thân thủ cường đại của hắn.

- Triệu Phi Dung là ta giết, Đào thần kiếm của nàng tất nhiên ở trong tay ta. Lôi Liệt, đi theo ta, so với đi theo Vệ Lôi thì tốt hơn gấp mười lần! Ta bây giờ cho ngươi một cơ hội, thả lỏng thần niệm trong đầu ra, hướng về ta mà cúng bái, ngươi vì ta mà hương hỏa! Ta sẽ không giết ngươi! Nếu không, võ công ngươi tuy cao nhưng cũng không phải là võ thánh, nhân tiên. Ngươi chống lại ta, chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao!

Một kiếm không giết chết được Lôi Liệt, thanh âm uy nghiêm của Hồng Dịch từ trên thân kiếm truyền ra, nhìn thấy ánh mắt của Lôi Liệt lay động, Hồng Dịch lại quát lớn lên:

- Lôi Liệt, ngươi lấy trứng chọi đá hay sao?