Dương Thần

Chương 127: Thoát Thai Hoán Cốt!




- Thế giới rộng lớn, không gì là không thể có, tạo vật của thiên địa thật thần kỳ, tuyệt không phải là thứ ta có thể tưởng tượng được...

Hồng Dịch nhìn viên trân châu của Hổ Bạng, nồi nước đang sôi lên sùng sục, lấp lánh ánh kim giống y như vàng nguyên chất được nấu chảy ra. Trong lòng cảm khái thốt lên.

Rốt cuộc, võ công đạo pháp của Hồng Dịch luyện cũng đạt chút thành tựu, lại là chỉ huy sứ trong quân đội, thống lĩnh mấy trăm binh mã. Nhưng nói cho cùng hắn vốn chỉ là một thư sinh, đối với những thứ kỳ lạ trong thiên địa cũng chỉ biết qua bút ký mà thôi, được tận mắt chứng kiến cũng không nhiều.

Nửa tháng trước, trong lần du ngoạn dưới đáy biển, gặp được con trai lớn như một chiếc thuyền, phát ra tiếng gầm tựa như lão hổ, từ đó trong tâm niệm của Hồng Dịch sinh ra lòng hiếu kỳ, muốn tìm hiểu thiên tài địa bảo trong trời đất.

- Nếu ta có bản lĩnh cao cường như quỷ tiên, nhất định phải nhìn qua thế giới đại ngàn này một phen. Trong thiên địa có vô số bí mật, rộng lớn vô cùng, có ngàn vạn thứ kì quái, không chỗ nào là không có. So với việc người người chém giết, hục hặc đấm đá thì thú vị hơn rất nhiều. Thảo nào từ xưa đến nay, những thần tiên ẩn sĩ kia đều nguyện ý ở nơi thâm sơn biển rộng, lưu lạc hải ngoại. Nhưng bây giờ ta cũng không thể làm được điều đó, công đạo của mẫu thân còn chưa đòi được, làm gì còn thời gian nhắc đến chuyện tiêu dao du ngoạn nữa?

Nhìn nồi canh màu vàng này, trong lòng Hồng Dịch hiện lên rất nhiều ý niệm.

- Nguyên Tẫn Thiên Châu thang.....Nguyên Tẫn Thiên Châu thang...đây chính là thánh dược thoát thai hoán cốt! Một viên ngọc trai lớn như vậy, đúc kết từ những gì tinh túy nhất, không biết khi đun sắc lên thì có thể xuất ra bao nhiêu nước đây. Mấy ngày sắc thuốc gần đây, ta đều ở bên cạnh tu luyện thổ nạp, cũng cảm thấy nội tạng trở nên chắc chắn, hiệu quả hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia. Nửa tháng luyện tập có thể so sánh với thời gian khổ luyện một năm.

Xích Truy Dương khoanh chân ngồi bên cạnh bếp lò, nhìn kim dịch trong nồi đồng, hô hấp thổ nạp hương thơm từ nồi thuốc. Sau đó hắn ngừng thổ nạp, mở mắt ra, nhìn vào nồi thuốc, nét mặt lặng đi.

Vị cao thủ trẻ tuổi này kể từ khi đi theo Hồng Dịch thì liên tục gặp kỳ ngộ. Quán Hồng cung thần, Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử thần mã, Phá Hồn tiễn, Ngân Sa giáp, các loại linh dược của Đại Thiện Tự. Bây giờ lại canh ngọc trai do máu huyết của Bạng Hổ ngàn năm, trải qua hấp thụ ánh trăng tu luyện mà thành.

Thậm chí trong tương lai hắn còn có thể học được bí kíp võ học thượng thừa Long Tượng Pháp Ấn!

Trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, thực lực của Xích Truy Dương so với trước kia đâu chỉ là tăng lên gấp đôi? Những thu hoạch khổng lồ này khiến cho hắn hoài nghi rằng, mọi thứ sung sướng kích động trong cuộc đời hắn cũng không bằng mấy tháng được đi chung với Hồng Dịch như thế này.

Điều khiến hắn vui mừng nhất chính là được rèn luyện khổ tu.

Xích Truy Dương hoài nghi rằng, nếu bây giờ, những điển tịch võ học để tu luyện thành nhân tiên như Thái Thượng Đan Kinh của Thái Thượng đạo, Hiện Thế Như Lai Kinh của Đại Thiện Tự, Huyền Thiên Ám Hắc Lục của Huyền Thiên Quán, Âm Dương Hỗn Động Kinh của Đào Thần Đạo, Cự Linh Cương Đạo Thư của Chân Cương Môn, Tinh Huyết Nguyên Khí Tập của Tinh Nguyên Thần Miếu. Những thứ tuyệt thế bí tịch này có bày ra hàng loạt trước mặt hắn cũng không thể làm hắn chấn động được.

Đại kim chu cũng đứng một bên, ánh mắt chằm chằm nhìn vào thứ nước trong nồi, nếu như không phải hiện giờ nồi thuốc đang sôi sùng sục, con kim chu này nhất định nhảy vào tắm rửa một phen.

- Nếu phụ thân ở đây thì tốt quá, người chỉ cần ăn một bát canh này vào, công phu sẽ tiến bộ rất nhanh, tiến vào cảnh giới tiên thiên, tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều....tiếc là..

Trầm Thiết Trụ không ngừng than thở, quai hàm há to như một cái trống, nhìn chẳng khác nào một con cóc khổng lồ.

Phụ thân của Trầm Thiết Trụ là lão đầu Trầm Thiên Dương không đi theo nhóm người Hồng Dịch về nam phương, mà ở lại làm đại quản gia của Lục Liễu trang. Vốn lão đầu này từng trải nhiều, có thể giúp Hồng Dịch giảm bớt vô số phiền phức trên đường, xương cốt của lão mặc dù còn rắn chắc, nhưng dù sao cũng là người già có tuổi, bôn ba ngàn dặm xa xôi vất vả, cưỡi ngựa xuất binh là việc hao tổn tinh lực, hơn nữa còn hung hiểm khó lường. Hồng Dịch đành để lão ở lại Lục Liễu trang an hưởng, quản lý tài chính, thao luyện trang đinh, hưởng thụ một cuộc sống địa chủ nhàn nhã.

- Yên tâm, dược lực của viên ngọc trai này rất hùng hậu, có thể sắc khô lại, lúc đó mang về, gia gia có thể phục dụng được.

Tiểu Mục vừa quạt lò vừa nói.

Lúc này, trong phòng, mọi thân tín của Hồng Dịch đều tề tụ đầy đủ, không có người ngoài. Tất cả đều chờ đợi linh dược xuất lò, muốn thử xem hiệu quả ra sao.

Trong điển tịch đạo gia ghi lại, trân châu của Hổ Bạng, trải qua ngàn nắm sẽ hóa thành Nguyên Tẫn Thiên Châu, sắc thành nước canh có thể dùng để thoán thai hoán cốt, chỉ cần là người luyện võ thì sẽ không thể cưỡng lại được.

Ngọn lửa trong bếp lò tắt dần, đông thời chất lỏng óng ánh vàng trong nồi cũng không sôi sùng sục nữa, nguội dần. Nhưng làn hương ngào ngạt như mật ong kia ngược lại càng lúc càng nồng đậm, lan tỏa khắp căn phòng, chỉ cần hít vào một hơi cũng khiến cho lỗ chân lông toàn thân nở bung ra, vô cùng sảng khoái.

Tiểu Mục dùng năm chiếc chén nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ múc thứ chất lỏng óng ánh màu hổ phách ra, sau đó đưa cho từng người một, thậm chí cũng đưa cho kim chu một chén.

- Loại chất lỏng này, mỗi ngày phục dụng một chút, sau đó luyện công vận chuyển vào khí huyết, hấp thụ dược lực, không đến ba ngày sẽ thu được hiệu quả rõ rệt. Ngoài việc uống vào người ra, biện pháp tốt nhất để hấp thụ dược lược chính là hòa vào nước để tắm, làm vậy sẽ giúp cho da thịt mềm mại, gân cốt cứng rắn, lực lượng tăng lên rất nhiều.

Xích Truy Dương đón lấy một chén kim dịch, sau khi nói một câu liền vội vội vàng vàng về phòng của mình, đóng cửa lại, hình như là muốn lập tức thử dược lực.

- Kim Nhi, ngươi dùng thuốc này có tác dụng không vậy? Dù sao sau này ngươi cũng phải thi giải chuyên kiếp, thân xác kim chu này vừa xấu vừa hung dữ, dùng vào sẽ lãng phí linh dược đấy!

Tiểu Mục quay sang nói với kim chu.

- Ngươi mới vừa xấu vừa hung dữ!

Kim chu thét lên chói tai.

- Thân thể ta xinh đẹp như vậy, hơn nữa sau khi ta phục thuốc này, bì giáp trên người càng trở nên cứng rắn, cho dù là đao tiễn cũng không thể xuyên thủng được. Tơ lưới ta phun ra cũng bền chắc gấp năm lần! Cho dù sau này ta thi giải thành công, đầu thai làm người, thân thể này cũng trở thành thân ngoại chi thân, vô cùng hữu dụng đấy.

- Hừ!

Tiểu Mục hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, đưa gáy về phía Kim Nhi.

- Được rồi, được rồi, Kim Nhi, Tiểu Mục chỉ trêu đùa ngươi thôi. Cầm lấy thuốc về phục dụng đi, luyện khí huyết, tăng cường thực lực. Văn thư trong Tĩnh Hải Quân cũng đưa xuống rồi, không đến mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải xuất binh trừ phiến loạn. Binh loạn là chuyện hung hiểm, tuyệt đối không thể coi thường.

Hồng Dịch phất phất tay, đại kim chu cũng nghe lời Hồng Dịch, phun một ngụm tơ ra, vây lấy chiếc chén đựng kim dịch, tơ nhện dày đặc, bao phủ toàn bộ chiếc chén lại, không lộ ra ngoài một tí gì.

Chộp lấy chiếc chén, Kim Nhi khua động tám cẳng, trông giống như một con cua khổng lồ nghênh ngang trở về phòng của mình.

Hồng Dịch chờ mọi người sau khi về phòng luyện công, liền lấy Nguyên Tẫn Thiên Châu trong nồi đồng ra, hắn phát hiện viên ngọc trai to bằng nắm đấm này thoáng nhỏ đi một vòng. Có thể nhận ra được, viên ngọc trai thiên tài địa bảo này có thể đun sắc hơn trăm lần nữa mới hoàn toàn tan hết.

- Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Con Hổ Bạng tu hành ngàn năm, vốn là vô sự, chỉ vì viên Thiên Châu này mà gặp phải họa sát thân. Nhưng trước lúc chết tại sao lại mang viên trân châu này tặng cho ta? Khiến cho một cao thủ thâm sâu khôn lường như Thiện Ngân Sa tức giận....Viên trân châu này giờ vào tay ta, không phải là phúc ngược lại còn là họa sát thân.

Hồng Dịch mang viên ngọc trai nhét vào trong ngực, nhớ lại chuyện đã qua.

Chứng kiến đạo pháp thần thông quảng đại của Thiện Ngân Sa kia, Hồng Dịch cũng không muốn vì một viên trân châu thiên tài địa bảo mà chọc giân đến một vị cao thủ khác, nhưng Hổ Bạng kia trước khi chết lại mang ngọc trai tặng cho hắn, đó chính là bảo vật trời ban cho hắn.

Bảo vật trời ban, người nếu cố tình không nhận lấy, nhất định sẽ bị ông trời giáng tai họa xuống.

Trong kinh sử cũng có vô số minh chứng cho điều này.

Trở lại phòng mình, Hồng Dịch cẩn cẩn thận thận uống một hớp nhỏ kim dịch trong chén, ngậm ở trong miệng, nhất thời trong miệng toát lên hương thơm ngào ngạt, khí thông suốt toàn thân, đầu óc trở nên vô cùng minh mẫn, thân thể vô cùng thư sướng.

- Cuối cùng ta cũng biết được tư vị của quỳnh tương ngọc dịch trong đạo gia!

Hồng Dịch sau khi ngậm nước canh do tinh hoa của Nguyên Tẫn Thiên Châu đun thành, cảm thấy thân thể như biến thành một bức tượng đồng ngào ngạt hương thơm, trong lòng đang nhớ lại rất nhiều ghi chép bút ký trong Đạo Kinh.

Từ từ nuốt kim dịch vào bụng, chỉ trong chốc lát, toàn thân Hồng Dịch trở nên thư sướng, thần trí nhẹ nhàng khoan khoái, thân thể bay bổng, thậm chí sinh ra ý niệm muốn bắt chước tiên hạc, vỗ cánh bay lên trời cao.

Nếu như không phải hắn luyện Quá Khứ Kinh, thần hồn kiên định, Hồng Dịch cũng hoài nghi rằng bản thân mình có thật phiêu đãng lên trời cao hay không, biến thành thần tiên không nữa.

- Dược lực bắt đầu phát huy tác dụng, nhanh chóng hấp thụ vào, nếu không sẽ lãng phí dược lực!

Hồng Dịch dốc toàn lực, mạnh mẽ trấn áp ý niệm muốn phiêu đãng làm thần tiên trong đầu xuống. Sau đó toàn thân bỗng cảm thấy đau nhức, huyết khí sôi trào chảy cuồn cuộn, tinh lực sung mãn tràn ra, rừng rực đến dọa người.

Nhân lúc cỗ tinh lực đang cuồn cuộn sôi trào, Hồng Dịch liền lập tức đánh ra bộ Hổ Ma Luyện Cốt quyền, xuất quyền xong một liền tiếp tục luyện lại liên tục, đánh cho từng khớp xương trong khắp cơ thể chấn động, vang lên cót két cót két, chẳng khác nào tiếng sắt thép cọ sát vào nhau. Một bộ Hổ Ma Luyện Cốt quyền vừa đánh xong, hắn liền chuyên sang luyện Điệp Vũ Quyền Pháp, thân thể phiêu đãng như bươm bướm, âm nhu mỹ lệ.

Trong lúc luyện quyền, thần hồn Hồng Dịch xuất ra khỏi xác, thân thể vẫn như cũ chuyển động không ngừng, giống như mặt trời lên rồi lại lặn, tiến vào cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm.

Hai bộ quyền luyện xong, thần hồn Hồng Dịch trở về thân thể, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân dường như lưu chuyển không nhẹ nhàng như trước, giống như hơi hơi trở nên nặng nề, thậm chí cơ thể hơi có mùi huyết tương.

- Đây chính là cảnh tượng sau khi tiến vào cảnh giới đại tông sư võ đạo, là cảnh giới luyện tủy như sương, luyện huyết hống tương.

Hồng Dịch cẩn thận cảm nhận, liền nhận thấy huyết khí trong cơ thể mình trầm ổn, ngưng trọng, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi một cao thủ đại tông sư, tu luyện đến tuyệt đỉnh, bắt đầu bước vào cảnh giới võ thánh mới có thể có được.

Nhưng Hồng Dịch cũng không ngây thơ tự cho rẳng bản thân chỉ bằng vào dược lực của Nguyên Tẫn Thiên Châu mà có thể tiến vào cảnh giới võ thánh.

Võ thánh, võ thánh. Đây là thánh giá trong võ đạo, phải có sự lĩnh ngộ triệt để với võ đạo, biến đổi toàn thân, từ trong ra ngoài, thân thể trở thành thánh thể. Còn Hồng Dịch bây giờ chẳng qua chỉ là mượn lực lượng của linh dược, khiến cho thân thể mang hơi hướm của huyết khí, tăng cường thể lực mà thôi.

Sau khi luyện một đợt quyền, Hồng Dịch sai người đun nước chuẩn bị tắm rửa, hắn nhỏ vài giọt kim dịch vào trong nước tắm.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, trong phục dụng, ngoài thoa da, Hồng dịch cảm nhận thấy toàn thân tràn đầy tinh lực, lực lượng khắp cơ thể tăng lên rất nhiều. Lúc khai Thiết Mộc Ô Cốt Cung, từ liên xạ liên tục hai mươi lần tăng lên ba mươi lần liên xạ.

Thậm chí Hồng Dịch dồn sức lực toàn thân thậm chí có thể kéo căng thần cung Quán Hồng bảy trăm cân.

Nhưng chỉ có thể kéo ra được ba, bốn lần là cánh tay hắn đã trở nên tê dại.

Nhưng Hồng Dịch phát hiện ra rằng, khi cánh tay bị tê dại, chỉ cần nghỉ ngơi chút xíu liền lập tức khôi phục lực lượng.

Vốn là sức lực của hắn một khi cạn kiệt, cơ bắp tê dại, huyết khí hư nhược, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi trong khoảng thời gian một nén nhang mới có thể hồi phục lại được, nhưng hiện giờ, chỉ cần trong một thời gian ngắn, tầm mấy trăm nhịp hô hấp, lực lượng của hắn hoàn toàn phục hồi như mới.

Thực lực như vậy thực sự cao hơn trước đây gấp ba lần.

Đây chính là công hiệu mà dược lực của Nguyên Tẫn Thiên Châu mang lại. Loại thân thể có khả năng phục hồi lực lượng nhanh như vậy cũng chính là thể chất của cảnh giới võ thánh.

Nhưng một võ thánh chân chính, một quyền đánh ra, sau khi dùng hết toàn bộ lực lượng, chỉ trong vòng một nhịp hô hấp là có thể khôi phục trở lại, thể lực vô cùng vô tận, so với thể trạng hiện giờ của Hồng Dịch thì lợi hại gấp trăm lần.

Mặc dù không thể nào một bước lên trời, tiến tới cảnh giới võ thánh, nhưng trong lúc Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương luyện võ, xương thịt va chạm vào nhau, hắn cũng không còn cảm giác đau thấu xương tủy như trước nữa.

Trước kia, mỗi khi Hồng Dịch đối luyện với Xích Truy Dương, khi tay chân hai người va chạm, hắn đều cảm thấy xương cốt của đối phương vô cùng cứng rắn. Chỉ tùy tiện chạm vào, lực liền xuyên thấu da thịt, truyền vào tận xương thủy, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy hơi tê tê một chút mà thôi.

Rõ ràng có thể nhận ra được, xương cốt của hắn bắt đầu trở nên cứng rắn.

Võ sư đỉnh phong, luyện cốt như cương, trừ khi gặp lực lượng vượt quá giới hạn của bản thân, nếu không xương cốt sẽ không gặp bất kì thương tổn trầm trọng nào, lại càng có thể ngăn cản thủ pháp bẻ xương gì gì đó của đối phương.

Trước kia Hồng Dịch mặc dù thân thể có thiên phú dị bẩm, dùng lực lượng võ sĩ có thể đấu ngang với võ sư. Nhưng nếu chân chính gặp phải đỉnh cấp võ sư thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, thì cũng không phải là đối thủ. Bởi lẽ trong lúc va chạm, đối phương bất ngờ thi triển thủ pháp bể xương, xương cốt của Hồng Dịch còn yếu ớt, trong nháy mắt sẽ bị bẻ gãy.

Nhưng bây giờ, sau khi xương cốt trở nên cứng rắn, kê cả vũ sư đỉnh phong, thân kinh bách chiến, cho dù kinh nghiệm phong phú đến mức nào thì cũng không thể làm gì được Hồng Dịch.

Bởi lẽ Hồng Dịch hiện giờ huyết khí vững vàng, có thể lực của một tiên thiên cao thủ, bền bỉ dai dẳng, các khớp xương lại không dễ bị khống chế.

Bằng vào kinh nghiệm cùng Xích Truy Dương đấu luyện, Hồng Dịch bây giờ có thể đơn thương đả đấu, ngay cả tiên thiên cao thủ cũng hoàn toàn có thể đối kháng lại.

Ngay trong lúc Hồng Dịch tu luyện võ công, đạo thuật đạt những tiến bộ thần tốc, từ trong Tĩnh Hải Quân cuối cùng cũng truyền văn thư xuống, yêu cầu các doanh quân nghiêm chỉnh đợi lệnh, canh ba ngày mai lên đường, tiến đến Mê Hồn Loan tiêu diệt thủy phỉ hải tặc!

Hồng Dịch mới ở trong quân đội hơn hai mươi ngày, chưa tròn một tháng đã phải chân chính chiến đấu.

........................

- Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ khai thuyền theo đại quân tiến vào Mê Hồn Loan tiêu trừ phiến loạn! Tình huống của Mê Hồn Loan chư quân cũng nắm được rõ ràng rồi, địa hình phức tạp, vô số đảo lớn nhỏ, nếu không có chuẩn bị tinh mật, cho dù một trăm vạn người tiến vào cũng không tìm được đầu não của hải tặc.

Ban đêm, Hồng Dịch thân mặc khôi giáp, hông mang kiếm đi điểm binh.

Bên dưới là hơn ba trăm binh lính, người nào người nấy đều mặc những bộ khôi giáp da trâu mới cứng, hông đeo cương đao, sau lưng mang cung tên, từng người từng người lưng hùm vai gấu, khí thế hiên ngang, hoàn toàn khác với vẻ mặt xanh xao lúc ban đầu.

Những ngày qua, Hồng Dịch ngoại trừ luyện công ra, cũng thông qua Trầm Thiết Trụ huấn luyện binh lính. Binh lính dưới trướng hắn, hàng ngày ngoài việc được ăn cá thịt , Hồng Dịch còn cho người đến các trấn phụ cận, mua chút dược liệu pha chế thuốc bổ. Trong suốt gần một tháng, những binh lính này được cung dưỡng vô cùng chu đáo, tinh lực sung mãn chẳng khác nào mãnh hổ.

- Nhưng các ngươi cũng không phải sợ! Tác chiến trên mặt nước, vũ khí lấy cung tên làm chủ, ta đều trang bị cho các ngươi mỗi người hai cây cung kèm theo ba trăm mũi tên! Đủ cho các ngươi sử dụng! Hơn nữa chúng ta không dùng quan thuyền, mà là dùng loại thuyền đặc chế thiết giáp phi luân của ta! Thân thuyền chắc chắn như sắt thép, lướt như bay trên mặt nước, trên mũi thuyền còn có nỗ lớn! Các ngươi không cần lo lắng! Chuyên tâm giết địch, lần này trở về, chém đầu một người, ta thưởng một trăm lượng!

Hồng Dịch hét lớn lên, khích lệ binh lính, khiến cho đám binh lính nhiệt huyết sôi trào, thậm chí còn khiến cho bọn họ nôn nóng muốn xông pha chiến trường lập công.