Dương Thần

Chương 126: Lôi Công Cự Linh!




- Muốn biết đạo pháp ta tu luyện sao? Ngươi tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết à?

Bỗng nhiên Tu La vương ở trong lưới điện dãy mạnh một cái, tầng tầng lớp lớp xiềng xích do lôi điện tạo thành rạn nứt! Thân thể Tu La vương bỗng nhiên biến đổi.

Pho tượng thần Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, một chân cưỡi kim long, một chân đạp bạch tượng, hùng dũng hiện ra, cơ bắp toàn thân căng phồng, một quyền mãnh liệt vung lên, ầm ầm một tiếng, đánh ra bốn phía, không gian đang vây quanh thần hồn Hồng Dịch liền sụp đổ.

Sức mạnh khổng lồ vô cùng vô tận, cảm giác bức bách, dồn ép hướng về phía Thiện Sa Ngân, buộc thần hồn của nàng ta phải bỏ chạy ra ngoài.

- Thảo nào ngươi có thể phá vỡ sự phong tỏa của Thủy Ma Lợi Trảo của ta, thì ra ngươi tu luyện chính là Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quan. Chẳng lẽ ngươi là đệ tử của hắn? Không thể nào, kể cả là tu luyện Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quan thì cũng không thể mang thần hồn đã tản mát ngưng tụ lại thành hình! Nhưng nếu đúng là tên gia hỏa Kim Chu kia thì thật sự phiền phức đây!

Thấy quyền đầu khổng lồ của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát bổ xuống chấn nát hư không, Thiện Ngân Sa khanh khách cười một tiếng, vung tay lên. Bỗng chốc, một âm thần khổng lồ hiện ra, trong tay cầm một cây chùy điện cực lớn, sau lưng vươn ra hai chiếc cánh thật dài, miệng giống như mỏ chim.

- Lôi Công Cự Linh!

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Pho tượng đại thần Lôi Công Cự Linh này vừa được Thiên Ngân Sa gọi ra, trong tay cầm điện chùy, mãnh liệt đập xuống.

Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!

Lôi điện tinh quang hiện lên ngang trời, trong nháy mắt bao phủ lên toàn bộ không gian trong thân thần kiếm. Tiếp đó, một cỗ lực lượng bạo phá vô thượng kèm theo tiếng sấm khổng lồ chấn động trời đất nổi lên, trong nháy mắt đánh lao xuống, đánh tan huyễn tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát do Hồng Dịch biến thành.

Lôi điện trôi qua, Lôi Công Cự Linh đại thần sau đó biến mất, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát cũng biến mất theo.

Hồng Dịch tan thành mây khói, tựa như từ trước đến giờ chưa hề tồn tại trên thế gian.

- Nếu như là tự thân tên kim chu kia thi triển Đại Uy Thiên Long Bồ Tát thì chưa chắc ta đã phá được pháp thuật của hắn, nhưng đạo pháp võ công của ngươi còn quá nông cạn, cho dù ở trong đào thần kiếm, cũng không làm được gì ta cả! Nếu không phải ta còn phải quyết chiến với một người nữa, không muốn hao phí lực lượng, thì đã sớm giết chết ngươi rồi, làm gì để cho ngươi có nhiều cơ hội giở trò như vậy?

Thiện Ngân Sa nhướng mày, hướng về khoảng không phía sau thân kiếm nói.

- Như thị ngã văn, thế tôn, phật chi phẫn nộ, viết Minh Vương, Minh Vương xuất thế, vi mạt pháp chi thì, hủy diệt nhất thiết, phá phôi sở hữu...

(Như thể ta nghe thấy, Thích Ca nói rằng, Minh Vương là sự phẫn nộ của phật, Minh Vương xuất hiện, hủy diệt hết hảy, phá hủy tất cả....)

Trong lúc Thiện Sa Ngân tự lẩm bẩm, một đoạn kinh văn cổ quái từ giữa hư không hiện lên, tiếp đó, một Ma thần tám tay, toàn thân kim sắc, giữa trán có một mắt vàng rực, từ trong hư vô, phá vỡ không gian đi ra.

Thiện Ngân Sa bỗng cảm nhận thấy một lực lượng vô cùng vô tận, một cơn nộ hỏa có thể hủy diệt cả thế gian đại ngàn này.

Tiếp đó, con mắt ở giữa trán của tôn Ma Thần này hướng về phía Thiện Ngân Sa, mở trừng ra.

- Không hay rồi! Hủy Diệt Minh Vương! Là Hủy Diệt Minh Vương! Đạo pháp ngươi tu luyện là gì? Rốt cuộc ngươi tu luyện cái gì?

Thiện Ngân Sa giật mình. Cùng lúc này, con mắt thứ ba của Ma Thần mở ra, thân thể dựng đứng lên, trên người lôi điện lượn quanh xẹt xẹt, phóng ra khỏi thân kiếm.

- Phẫn nộ của phật, trời long đất lở, giữa tất cả hư vô, không có chỗ để ẩn náu!

Từ tôn Ma Thần này phát ra âm thanh vang rền đất trời, một trong tám cánh tay lao về phía Thiện Ngân Sa. Bỗng nhiên, ngay khi đó, xung quanh thân thể của Thiện Ngân Sa xuất hiện vô số Hồng Liên hỏa diễm, chúng đan vào nhau kết thành thế giới lưới lửa, bao bọc Thiện Ngân Sa ở trong đó.

- Thiên Lôi Địa Động, Ngũ Lôi Chính Pháp, phá cho ta!

Thiện Ngân Sa bị lưới lửa Hồng Liên vây quanh nhưng y phục của nàng không hề bén lửa, hoàng y trên cơ thể vẫn nhẹ nhàng phiêu dật.

Mặc dù là thần hồn, y phục cũng là biến ảo mà thành, duy trì hình thức mỹ lệ, nhưng cũng phải tốn nhiều tinh lực, từ đó sinh ra tạp niệm. Dưới hỏa diễm của Hủy Diệt Minh Vương, y phục của Thiện Ngân Sa lại không bị hủy đi, điều này cho thấy đạo thuật của nàng thâm sâu không lường.

Nàng khẽ kêu lên một tiếng.

Trong nháy mắt, pho tượng đại thần Lôi Công Cự Linh ban nãy lại hiện ra, bổ mạnh xuống ba chùy, lôi điện tinh quang lập lòe, trực tiếp phá vỡ một lỗ nhỏ trên tấm lưới lửa do Hồng Liên hỏa diễm kết thành. Chớp lấy cơ hội này, thần hồn của Thiện Ngân Sa trong nháy mắt phóng vọt ra ngoài.

Nhưng pho cự thần Lôi Công Cự Linh kia bị vây trong lưới lửa, liền hứng phải hỏa diễm từ con mắt thứ ba của Hủy Diệt Minh Vương bắn tới, ngay lập tức tan thành mây khói, hóa thành hư vô.

- Trong tình cảnh này mà nàng ta vẫn có thể thoát thân sao? Đạo thuật của Thiện Ngân Sa này quả thực là thông thiên triệt địa.

Thiện Ngân Sa vừa bay đi, Minh Vương lúc ẩn lúc hiện, thần niệm trong đầu của Hồng Dịch bỗng trở nên vô lực yếu ớt! Thiện Ngân Sa dưới sự xuất hiện của Hủy Diệt Minh Vương cùng hỏa diễm diệt thế, vội vàng phá vỡ ràng buộc, thoát khỏi thân kiếm.

Mượn lực lượng của Tru Tà đào thân kiếm, quan tưởng ra Hủy Diệt Minh Vương, phá hư thần, đây chính là sát chiêu có lực lượng cường đại nhất, mãnh liệt nhất của Hồng Dịch. Cũng là biện pháp cuối cùng của hắn. Thiện Ngân Sa này không ngờ dưới chiêu số lợi hại như vậy vẫn có thể ung dung thoát thân, không bị chút thương tổn nào!

Điều này quả thật ngoài dự đoán của Hồng Dịch!

Thần thông, đạo thuật của đối phương quả thật cao hơn gấp đôi so với Triệu Phi Dung.

- Thiện Ngân Sa này là ai đây? Sao có thể lợi hại như vậy? Thật đáng sợ! Thiên hạ lại có nữ tử lợi hại đến như vậy!

Hồng Dịch khiếp sợ trong lòng, mang thần niệm thả lỏng xuống.

Sự thần thông quảng đại của Thiện Ngân Sa này để lại trong lòng ấn tượng vô cùng sâu sắc! Ngẫm nghĩ lại, lúc mình thi triển chiêu pháp cuối cùng, tuyệt đối có thể làm nàng bị trọng thương, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.

Ngày đó, Triệu Phi Dung lợi hại như vậy, thần thông quảng đại như vậy, thế mà vẫn bị trọng thương dưới mục quang của Hủy Diệt Minh Vương. Điều kinh khủng hơn chính là, ngày đó tu vi của Hồng Dịch mới chỉ ở cảnh giới âm thần khu vật, còn hiện tại, đã đạt tới cảnh giới hiện hình. Cảnh giới thực sự đã tăng lên một bậc, đã dung hợp với linh thần của đào thần kiếm, lực lượng của Hủy Diệt Minh Vương lúc này càng khủng khiếp hơn trước. Vậy mà, Thiện Ngân Sa kia lại dùng cứng chọi cứng, phá vỡ vòng phong tỏa, thoát thân ra ngoài!

- Vừa rồi, nàng đối phó với ta hình như còn chưa dốc toàn lực!

Ngay khi Hồng Dịch còn đang khiếp sợ, thần niệm buông lỏng xuống, liền nghe thấy thanh âm của Thiện Ngân Sa vang lên trong đầu:

- Phá hồn tiễn? Kim Chu? Quả nhiên là tên Kim Chu pháp vương kia giở trò! Xem ra tên Kim Chu pháp vương kia, từ khi trộm được Đại Uy Thiên Long Bồ Tát Quan, vẫn còn trộm được nhiều thứ lợi hại khác ở Đại Thiện Tự. Kim Cốc Thần! Nguyên Tẫn Thiên Châu này tạm thời để lại chỗ ngươi, chờ ta quyết đấu xong sẽ đến lấy! Ta sẽ ghi nhớ điều này!

Sưu!

Hồng Dịch trở về thân thể, mở mắt, vẫn nghe thấy giọng nói của Thiện Ngân Sa văng vẳng trong tai. Nhưng nhìn ra ngoài xa chỉ thấy một vùng biển yên bình, vầng trăng vẫn treo ở trên cao, gió biển nhẹ nhàng thổi, không có bất cứ động tĩnh nào. Dường như nữ tử lợi hại vừa nãy chỉ là một giấc ảo mộng!

Xích Truy Dương đầy đầu mồ hôi, dây cung của Quán Hồng vẫn rung lên không ngừng, hiển nhiên vừa mới bắn ra một mũi tên.

Còn có Tiểu Mục và đại kim chu xuất hiện bên cạnh, trên vách đá còn có một mảng lưới lớn màu vàng, hiển nhiên là do kim chu mới phun ra.

- Chuyện gì vậy?

- Vừa rồi, Tru Tà của huynh ở giữa không trung rung lên kịch liệt, từ trong thân kiếm vang lên tiếng sấm động trời, tiếp đó một hoàng y thiếu nữ cưỡi bạch ngưu lao ra, ta lập tức bắn nàng ta một tiễn, nhưng nàng ta liền lấy tay bắt lại, bộ dáng giống như cầm một nồi nước nóng trong tay, sau đó kim chu hướng về phía nàng ta phun tơ ra, nàng ta thấy vậy liền bỏ đi.

Xích Truy Dương nói, ngữ khí tuy bình tĩnh nhưng vẫn để lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Đi rồi sao? Đi là tốt rồi!

Hồng Dịch thở ra một hơi thật dài, thần hồn lại xuất xác lần nữa, phóng vào trong biển, cuối cùng cũng tìm được mũi phá hồn tiễn. Lúc cầm lên liền phát hiện ra oán khí vô cùng vô tận trên thân tiễn hoàn toàn tiêu tán. Bây giờ chỉ là một cây cốt tiễn bình thường, không còn năng lực tiêu diệt thần hồn nữa.

- Phá hồn tiễn này vừa bị nàng ta tóm lấy liền bị phế đi! Thiện Ngân Sa này rốt cuộc là ai đây? Ta hôm nay đụng phải đá tảng rồi!

Hồng Dịch nhìn cây phá hồn tiễn bị phế bỏ này, tim đập thình thịch, cố gắng đè nén sự sợ hãi mãnh liệt trong lòng, cẩn thận suy ngẫm.

- Tiểu Mục, kim chu, tại sao hai người lại ra đây?

Hồng Dịch nhìn Tiểu Mục, đại kim chu rồi hỏi.

- Muội thu xếp xong hết mọi việc liền ra đây tìm Dịch ca ca.

Tiểu Mục ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ vỗ lên đầu đại kim chu.

- Nàng ta làm ầm lên cũng đòi tới đây.

- Không được vỗ vào đầu ta!

Đại kim chu giương nanh múa vuốt, thò hai chiếc răng nanh màu lam nhạt ra ngoài, hù dọa Tiểu Mục, nhưng cũng không cắn thật.

- Kim Cốc Thần là ai?

Hồng Dịch bỗng nhiên hỏi, hắn vừa rồi nghe được Thiện Ngân Sa đột nhiên hô tên một người.

- Kim Cốc Thần là tên của gia gia ta.

Cái đầu lớn của kim chu lắc lắc, nói:

- Tên của ta là Kim Huấn Nhi, nữ nhân lợi hại vừa rồi nhìn thấy ta kết lưới, nhất định tưởng rằng gia gia ta đang ở gần đây tập kích. Gia gia ta nổi tiếng về khoản tập kích đánh lén. Đặc biệt chiếm tiện nghi của kẻ khác, đánh cho người ta phát sầu muộn luôn. Trong thiên hạ, không ai không kiêng kỵ khi nhắc đến tên của gia gia ta.

- Trong bát đại yêu tiên lại có dạng cao thủ như vậy sao?

Hồng Dịch nghe xong, đầu cũng phình to như cái đấu. Hắn không nghĩ tới Kim Chu pháp vương này lại nổi danh về khoản đánh lén.

- Cùng là yêu tiên sao lại có sự khác biệt lớn như vậy.

Hồng Dịch nhớ lại vẻ tiêu sái của Bạch Tử Nhạc, nhớ lại phong vận thướt tha yểu điệu của Nguyên Phi, trong lòng bỗng hiện lên hình ảnh một lão đầu thân mặc kim bào, dáng vẻ hèn mọn âm trầm, không khỏi lắc lắc đầu.

- May mắn thật. Thiện Ngân Sa vừa mới nhìn thấy kim chu xuất hiện, liền cho là Kim Chu Pháp Vương đang ẩn núp gần đây, vì thế vội vàng rút lui. Lần này đúng là kim chu giúp ta một việc lớn!

Hồng Dịch sau khi tính toán cẩn thận đợt giao thủ vừa rồi với Thiện Ngân Sa, càng ngẫm càng thấy nữ tử này lợi hại. Chỉ sợ trình độ của nàng ta ngang với cấp bậc tông chủ các đạo phái lớn trong thiên hạ.

- Xích Truy Dương, huynh đã từng nghe qua trong thiên hạ có một cao thủ nào tên là Thiện Ngân Sa chưa?

- Thiện Ngân Sa? Có cao thủ như vậy sao? Hình như ta chưa từng nghe qua cái tên này.

Xích Truy Dương suy nghĩ vòng vo một hồi rồi lắc đầu.

- Được rồi, chúng ta trở về thôi.

Hồng Dịch nhìn ra ngoài khơi, ánh trăng chiếu xuống, mặt biển sáng lấp lánh như một tấm gương lớn, nhưng hiện giờ hắn không cảm nhận được chút mỹ lệ nào, ngược lại trong lòng còn hơi phát lạnh, liền xoay người nói một câu, rồi bước xuống núi.

.......................

Liên tiếp nửa tháng sau đó, Hồng Dịch ban ngày thì luyện võ công, ban đêm tu đạo. Thời gian hắn nghỉ ngơi, sinh hoạt mỗi ngày hắn đều rút ngắn chỉ còn một canh giờ! Thời gian còn lại đều dồn vào việc tu luyện.

Tu luyện, tu luyện, tu luyện nữa!

Trong thời gian nửa tháng, toàn bộ tâm thần của hắn đều đắm chìm trong võ công, đạo pháp. Toàn tâm toàn ý tu luyện, loại trừ tất cả các loại tạp niệm.

Trong quá trình tu luyện, Hồng Dịch cảm nhận được, tâm của mình cũng giống như viên Nguyên Tẫn Thiên Châu kia, càng luyện càng trở nên minh mẫn, sáng rõ, thần niệm trong đầu càng ngày càng trở nên kiên định vững vàng, cứng rắn như một khối kim cương.

- Bảo Nguyệt Quang Vương.

Hậu viên quân doanh, yên tĩnh không một bóng người, dưới ánh mặt trời chói chang, Hồng Dịch đang ngồi trên một chiếc chiếu trúc sạch sẽ. Thần hồn hắn một lần nữa xuất xác ngưng tụ Bảo Nguyệt Quang Vương Thân.

Vô số ánh nắng từ trên trời chiếu xuống, toàn bộ đều bám vào xung quanh thần hồn hắn. Tiếp đó âm thần của Hồng Dịch càng lúc càng sáng rực lên, so với thân hình bằng ngọc lưu ly trước đây thì sáng hơn không biết bao nhiêu lần!

Loại đạo pháp này là ngưng tụ ánh sáng mặt trời, giống như một viên ngọc trong suốt hội tụ ánh sáng mặt trời rồi đốt cháy bó củi.

Âm thần từ từ ngưng tụ ánh nắng, càng ngày càng chói mắt, nhiệt độ trong sân cũng tăng dần, tăng dần. Lá cây trong sân cũng dần dần ngả sang màu vàng giống như bị lửa thiêu, chiếu trúc dưới chân cũng phát ra những tiếng kèn kẹt rồi nứt vỡ ra, thậm chí còn bốc lên mùi cháy khét.

Y phục trên người Hồng Dịch cũng bắt đầu bốc khói!

Rầm!

Âm thần ngưng tụ ánh sáng mặt trời càng lúc càng nhiều, nhiệt độ tăng lên càng ngày càng cao, Hồng Dịch cảm nhận thấy âm thần của mình đã đạt tới cực hạn, đồng thời hắn cũng hiểu được, nếu âm thân miễn cưỡng ngưng tụ tiếp thì có khả nắng sẽ bị thiêu đốt thành mây khói, vì thế hắn liền ngừng lại.

Trong nháy mắt, thần niệm của hắn tán ra, những tia nắng được hắn ngưng tụ cũng tản dần ra, hóa thành một luồng gió nóng bỏng thổi phần phật trong sân.

- Cũng khá nhanh tiến đến giai đoạn ngưng tụ thành Bảo Nhật Quang Vương Thân! Chỉ khi đạt tới hiện hình đại thành mới có thể làm được như vậy! Bảo Nhật Quang Vương Thân vừa thành, toàn thân ngưng tụ, hỏa diễm bốc lên, gặp bất cứ âm thần nào, chỉ cần lao tới, sẽ lập tức khiến đối phương biến thành khói bụi. Nếu như đạt cảnh giới cao hơn, luyện thành Đại Nhật Kim Thân, thì ngay cả phi kiếm cũng có khả năng bị đốt thành nước.

Hồng Dịch nhớ lại trong Quá Khứ Kinh có ghi rằng, tiếp theo của Bảo Nguyệt Quang Vương Thân chính là Bảo Nhật Quang Vương Thân. Có thực lực ngưng tụ được ánh sáng mặt trời, thu liễm hỏa diễm, có thể đốt cháy cây cối. Thậm chí một cây đại thụ, một khi lao tới, trong nháy mắt cũng bị đốt cháy thành than. Còn cảnh giới cao hơn chính là Đại Nhật Kim Thân, thậm chí có thể đốt chảy sắt thép. Truyền thuyết kể lại rằng, Quỷ Tiên sau khi trải qua lôi kiếp, Đại Nhật Kim Thân hóa thành Phật Hỏa, rơi xuống mặt đất, mặt đất liền biến thành bùn, cát đá bị đốt nhẹ qua liền biến thành nham thạch.

Loại uy lực này, không có bất cứ thứ gì có thể chống lại.

Pháp lực của Thiện Ngân Sa vô cùng cường đại, khiến cho Hồng Dịch cảm thấy cực kì kích thích. Hắn biết rằng đạo thuật hiện tại của mình còn quá yếu ớt, cho dù mượn được lực lượng của đào thần kiếm, nhưng một khi gặp phải cao thủ chân chính, hắn cũng chịu nhiều thiệt thòi, bắt buộc phải dựa vào thực lực bản thân mà tiến.

Tản đi ánh sáng mặt trời, thần hồn về xác. Hồng Dịch cảm thấy đau nhức khắp cơ thể. Y phục tơ lụa trên thân thể trở nên nhăn nheo, bóc ra từng lớp một, biến thành một màu tro xám, rõ ràng bộ y phục tơ lụa này vừa bị hỏa diễm nhật quang thiêu nóng, mất đi sự kiên cố.

Còn thân thể cảm thấy đau đớn chính là bị tổn thương do sức nóng của hỏa diễm.

- Xem ra sau này luyện công phải cẩn thận hơn một chút. Nếu vì tu luyện thần hồn mà đốt cháy thân thể thì chẳng phải biến thành chuyện nực cười sao.

Hồng Dịch tự chế giễu mình một tiếng, thân thể là một khối máu thịt, không thể so sánh với thần hồn, tất nhiên không chịu nổi sức nóng của hỏa diễm thiêu đốt.

Đúng lúc này, từ căn phòng bên cạnh truyền đến một mùi thơm hấp dẫn, giống như mùi của loại mật ong thượng hạng. Vừa ngửi đã cảm thấy tâm thần sảng khoái, gân cốt toàn thân thư sướng, thân thể vốn đang đau nhức sau khi luyện công, cỗ hương khí này vừa lan tới lập tức khiến cho thân thể hắn cảm thấy dễ chịu hẳn.

- Tiểu Mục đang nấu Nguyên Tẫn Thiên Châu sao?

Hồng Dịch đi vào trong phòng, liền nhìn thấy một bếp lò bằng đồng rất lớn, ở phía trên là nồi nước sôi sùng sục, bên trong đang đun ngọc trai. Chất nước trong nồi giờ đã biến thành màu hổ phách, trông giống như được hòa tan từ vàng nguyên chất.